Tâm Độc Chương 99: Phản chiếu (kết)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 99: Phản chiếu (kết)

Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Bluer / Beta: Andrew Pastel

Phản chiếu

Kết.

Đồn cảnh sát thôn Lạc Quan không trang bị lưới cách ly trên cửa sổ các phòng. Nếu không nhờ có sĩ quan cảnh sát trong lúc giám sát nhìn thấy Cừu Hãn mở cửa sổ, sau đó kịp thời kéo ông ta ta xuống, ông ta ta đã rơi xuống từ tầng bốn rồi.

Ngã từ tầng 4 xuống, có thể sẽ không chết tại chỗ, nhưng chắc chắn sẽ tàn phế.

Không ai ngờ rằng Cừu Hãn lại có thể đột ngột nhảy lầu, khiến ngay cả Hoa Sùng cũng hơi kinh ngạc.

Từ khi bắt đầu điều tra đến giờ, vụ án đã tương đối rõ ràng, dù là vụ án núi Hư Lộc hay vụ các bé gái bị mất tích và bị sát hại, đều không liên quan gì đến Cừu Hãn, vậy tại sao ông ta ta lại phải cố tự tử vào lúc này?

Ông ta đúng là cha dượng tương lai của Vương Tương Mỹ. Vương Tương Mỹ là mục tiêu của Ngưu Mị, cuối cùng cô bé bị sát hại dã man vì ông ta và Vương Gia Muội không để tâm chăm sóc. Nhưng cho dù có tội, ông ta cũng sẽ không lựa chọn kết thúc tự sát vào lúc này. Hơn nữa, ông ta dường như không hề cảm thấy áy náy với cái chết của Vương Giai Muội, từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn trốn tránh trách nhiệm.

Nếu ông ta thực sự cảm thấy mảy may tội lỗi dù là nhỏ nhất, thì đã không xuất hiện ở thôn Lạc Quan, mà phải ở bên cạnh Vương Gia Muội, tích cực hợp tác với cảnh sát để tìm ra kẻ sát nhân.

"Vô lý quá!" Trương Mậu túm tóc mình: "Cừu Hãn không phải hung thủ, không cần chết cũng chẳng cần chạy, ông ta nhảy lầu làm gì? Chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề?"

"Chắc chắn không phải để chạy trốn." Tiếu Thành Tâm nói, "Bên ngoài cửa sổ không có vật nào có thể làm đệm, nhảy xuống chắc chắn chân sẽ tàn phế, ông ta nhảy ra đó với mục đích tự tử, nhưng để làm gì?"

Đúng lúc này, cảnh sát đồn công an hớt hải, thở không ra hơi chạy tới: "Cừu... Cừu Hãn nói muốn gặp Tổ trưởng Hoa! Ông ta nói....ông ta nói mình giết người, muốn tự thú!"

"Cái gì?" Trương Mậu sửng sốt: "Giết người? Ai?"

"Tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều nghe thấy những gì Ngưu Minh đã tự thú." Liễu Chí Tần nói: "Cừu Hãn biết chúng ta đã bắt được hung thủ trong vụ án lần này, lại liên tưởng tới bản thân và cảm thấy sau nhiều năm lẩn trốn, cuối cùng cũng không thể thoát được. Đi thôi, đi gặp ông ta một lát. "

Trên đường đến phòng thẩm vấn, Hoa Sùng nói: "Khi chúng ta điều tra vụ án của Vương Tương Mỹ, Cừu Hãn đã lảng tránh và không muốn hợp tác với cảnh sát, sau đó còn tách ra khỏi Vương Giai Muội, chạy đến thôn Lạc Quan để 'nghỉ phép'. Tôi luôn nghĩ rằng ông ta có thể đã làm điều gì đó bất hợp pháp, nhưng tôi không thể ngờ đó lại là một vụ giết người. Ông ta giấu chuyện này quá kỹ. "

"Ông ta giấu càng kỹ, thì gánh nặng tinh thần càng lớn, cho nên sau khi đến thôn Lạc Quan, ông ta mới uống rượu mỗi ngày." Liễu Chí Tần nói: "Ông ta đã dính tới một vụ án giết người, mà chúng ta lại đang điều tra hai vụ án mạng cùng lúc. Có lẽ mỗi lần tiếp xúc với chúng ta, ông ta cảm giác như càng bước gần đến hậu quả hơn. Tiếng rống giận vừa rồi của Ngưu Minh đã kích thích tới ông ta nhiều nhất, ông ta phát hiện mình đã không còn nơi nào để đi. Đối với ông ta, bây giờ là Ngưu Minh, không biết chừng ngay sau đó sẽ tới lượt mình. "

"Ừ." Hoa Sùng gật đầu, dừng lại trước cửa một gian phòng cảnh sát.

Từ Kham, bác sĩ pháp y tạm thời, xuất hiện với tư cách là một bác sĩ, xác nhận rằng Cừu Hãn đang trong tình trạng sức khỏe tốt, anh ta ra khỏi phòng thẩm vấn, chỉ vào bên trong, "Vào đi, ông ấy đã lấy lại bình tĩnh rồi."

Trán Cừu Hãn mồ hôi lấm tấm, hai tay đan chặt vào nhau.

"Tôi... tôi đã giết người." Ông ta cúi đầu, tự hỏi không biết có nên nhìn thẳng người cảnh sát hình sự trước mặt hay không.

Hoa Sùng nhẹ giọng hỏi: "Ở đâu? Khi nào?"

Cừu Hãn cúi thấp đầu, cổ họng của phát ra âm thông ta trầm đục không rõ, mồ hôi chảy dài trên má.

Vài phút sau, ông ta nói như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm: "19 năm trước, khi tôi 16 tuổi, tôi đã giết một người đàn ông chưa đầy 30 tuổi ở thị trấn Mạn Hề, tỉnh Mính".

Dây thần kinh của Liễu Chí Tần chợt căng lên "Thị trấn Mạn Hề?"

19 năm trước, ngay sau khi Ngưu Mị rời trấn Mạn Hề, chồng cũ của bà ta là Lương Siêu đã bị đâm hàng chục nhát dao tử vong tại chỗ. Cảnh sát địa phương chưa bao giờ bắt được kẻ sát nhân, điều duy nhất có thể xác định được là hung khí giết người - con dao của chính Lương Siêu, và dấu vân tay của hung thủ để lại ở chuôi dao.

Cho đến nay, hung thủ vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.

Loại án này nói khó cũng không khó, mà nói dễ cũng không dễ.

Khó phá nằm ở chỗ biển người mênh mang, chỉ cần kẻ sát nhân đảm bảo rằng hắn không bị kiểm tra dấu vân tay trong bất kỳ trường hợp nào, hắn sẽ không bao giờ bị bắt; Dễ phá nằm ở chỗ thông tin của hắn sẽ bị tìm ra, với điều kiện dấu vân tay của kẻ sát nhân bị ghi lại trong cơ sở dữ liệu.

Cừu Hãn vẫn luôn cúi đầu, không nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm nghị của Liễu Chí Tần, cũng không nghe thấy sự ngạc nhiên trong giọng điệu của đối phương. Ông ta đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, không chỉ thấy sợ hãi, mà còn cảm nhận một loại thư thái mà 19 năm qua chưa từng trải qua.

Cuối cùng cũng nói ra rồi!

Cuối cùng không còn phải trốn chui trốn nhủi nữa!

"Có thể các người chưa nghe nói đến trấn Mạn Hề. Đó là một thị trấn rất xa xôi, ở biên giới, rất nghèo nàn và lạc hậu, lạc hậu đến mức người dân trong thành phố khó có thể tưởng tượng ra được. Tuy nhiên, kiến trúc của trấn Mạn Hề rất đặc sắc, vô cùng ​​thích hợp để vẽ ký họa."

Cừu Hãn nhìn chằm chằm vào tay mình, giọng điệu bình tĩnh hơn lúc trước: " Tôi là người dân gốc Lạc Thành, khi còn nhỏ được cho đi học mỹ thuật nhiều năm. Lúc đó, tôi cảm thấy mình nhất định sẽ dấn thân vào con đường hội họa. Tôi đến trấn Mạn Hề bởi vì nghe nói ở đó có rất nhiều ngôi nhà độc đáo, đường phố cũng rất đặc sắc, sinh hoạt phí rất thấp, có thể vẽ ký họa, mà không tốn nhiều tiền."

Hoa Sùng nhìn người đàn ông sa sút lôi thôi, không có chút khí chất nghệ sĩ nào trước mặt, không thể tưởng tượng được đây đã từng là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết vác bảng vẽ đi ký họa khắp nơi.

"Tôi từng sống ở đó một thời gian." Trán Cừu Hãn phập phồng "Đối với những người thích vẽ ký họa, đó quả thực là một nơi tốt. Đối với đàn ông, đó cũng là một nơi tốt."

Liễu Chí Tần vừa trở về từ trấn Mạn Hề, nên cũng hiểu rõ ý ông ta muốn nói.

Cừu Hãn tiếp tục nói: "Những người phụ nữ ở đó có cuộc sống vô cùng thê thảm, không giống như phụ nữ ở các thành phố lớn, họ..."

Hoa Sùng ngắt lời ông ta: "Nói vấn đề chính. Tại sao ông lại muốn giết người? Giết người như thế nào?"

Cừu Hãn lúng túng lau mồ hôi, "Được, được rồi, về vấn đề chính. Tôi, tôi..."

"Người mà ông ta giết tên là Lương Siêu?" Liễu Trí Tần đột nhiên hỏi.

Hai mắt Cừu Hãn trợn lên, ông ta giống như bị sét đánh trúng, đầu tiên là cứng ngắc ngồi thẳng dậy, sau đó thân thể lại run rẩy kịch liệt.

Hoa Sùng thở dài.

Một lúc sau, Cừu Hãn cười khổ hai tiếng, giang đôi tay ra, nước mắt lưng tròng, "Các người thật sự đã tìm ra tôi! Tôi không thể trốn thoát, tôi không thể trốn thoát được! Giết người đền mạng, không trốn thoát được!"

Liễu Trí Tần nheo mắt, hầu kết lên xuống, nhưng lại không nói với Cừu Hãn - cảnh sát không nghi ngờ cái chết của Lương Siêu có liên quan tới ông ta. Họ biết có một người tên Lương Siêu ở trấn Mạn Hề đã bị đâm chết cách đây 19 năm, là vì Lương Siêu là chồng cũ của một nghi phạm trong vụ án giết người khác.

Trên đời này có quá nhiều sự trùng hợp, đây có lẽ cũng là tiêu biểu cho câu "lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt".

Cừu Hãn lau nước mắt trên khóe mắt, bắt đầu kể về vụ án mạng đẫm máu phủ bụi 19 năm trước.

Năm đó, ông ta vẫn còn là một thiếu niên 16 tuổi tràn đầy nhiệt huyết, ôm ước mơ trở thành một họa sĩ đến trấn nhỏ thuộc biên giới của tỉnh Mính. Phong cảnh thiên nhiên và kiến ​​trúc văn hóa của trấn Mạn Hề đã khiến một chàng trai lớn lên tại thành phố bê tông cốt thép như ông mê muội. Ông ta ở trong một nhà khách rẻ tiền, hàng ngày cõng bản vẽ trên lưng vẽ ra ngoài vẽ phác thảo, buổi tối lại đi đến nơi náo nhiệt nhất trấn ăn cơm.

Sau khi ở trấn Mạn Hề một thời gian, ông ta dần dần nhận ra rằng nơi này mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Đàn ông có thể đánh và mắng phụ nữ tùy ý, phụ nữ không thể đánh trả; phụ nữ phải chăm lo việc nhà, đàn ông chỉ có trách nhiệm với công việc, nhưng ở một thị trấn lạc hậu như thế này đàn ông thực sự không có việc gi để làm. Bọn họ ăn chơi lêu lổng, không có việc gì làm thì vào quán uống trà, đánh bài, sống bằng nguồn vốn xóa đói giảm nghèo do nhà nước cấp; gia đình nào cũng đông con gái, con trai hầu hết đều là em trai, nếu phụ nữ không sinh được con trai cho chồng thì phải sinh cho đến khi không đẻ được nữa mới thôi. "Siêu âm B" bị cấm ở các thành phố lớn thì tràn lan ở nơi đây, thai phụ sẽ bị đưa đi kiểm tra xem thai nhi là con trai hay con gái, nếu mang thai con gái sẽ bị lôi đi phá thai.

Điều này quá tàn nhẫn, ông ta không thể hiểu được.

Một ngày nọ, ông tận mắt chứng kiến ​​một người phụ nữ vừa gào khóc vừa bị lôi vào bệnh viện. Người phụ nữ kia đầu bù tóc rối, lớn tiếng hét gào: "Xin hãy để con tôi được sinh ra! Hãy để con tôi được sinh ra!"

Nhưng không một ai quan tâm.

Điều khiến ông ta kinh hãi nhất chính là, trong số những kẻ mạnh mẽ túm lấy thai phụ đó, lại có ba người phụ nữ. Họ có vẻ đều không còn trẻ, bởi có người đã làm mẹ, nhưng khi ép một người phụ nữ khác phá thai, vậy mà trông họ còn hưng phấn hơn cả những người đàn ông có mặt.

Trong sự hưng phấn còn có cả niềm vui.

Ông không thể hiểu tại sao vẻ mặt của họ lại có thể xuất hiện biểu cảm như vậy.

Hôm đó, ông ta phá lệ, không đi phác thảo nữa, thay vào đó tìm chính quyền thị trấn báo cáo tình hình, nhưng một bầu chính nghĩa, nhiệt huyết cũng không thể đánh lại câu "Thanh quan khó quản việc nhà."

Những người ngồi trong văn phòng nói với ông ta rằng nơi này là như thế, con gái sinh ra sẽ bị như vậy, chính phủ không thể quản lý được, cũng không có cách nào quản lý. Nếu có người phụ nữ nào muốn rời khỏi đây ra bên ngoài sinh sống, chính phủ sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ. Nhưng rất ít phụ nữ sống ở đây có gan đi, họ đã quen với việc bị áp bức và quản thúc. Bạn cho họ tự do, nhưng họ ngược lại không biết phải làm gì mới đúng.

Một cán bộ cơ sở trẻ được điều động từ nơi khác đến vỗ vai ông và nói: "Cậu là người từ nơi khác đến, đừng quan tâm làm gì, ở đấy vẽ vời cho tốt là được. Một người đến dũng khí tự giải cứu chính mình còn không có, dù chúng tôi có muốn cứu cô ấy, cũng chỉ là uổng phí công sức mà thôi. Cậu vẫn còn trẻ, mới 16 tuổi,vẫn chưa hiểu sự đời đâu. Tôi đã ở đây hai năm, cái mẹ gì cũng nhìn thấy qua."

Ông ta rất tức giận, nhưng không thể làm gì được. Cán bộ cơ sở nói đúng, ông ta mới 16 tuổi, vẫn còn phải tiêu tiền của bố mẹ, thậm chí còn chưa có việc làm chính thức, lấy tư cách gì quản lý sự việc xảy ra mỗi ngày ở trấn này?

Dần dần, tâm trí ông ta chuyển từ vẽ tranh sang vấn đề bất bình đẳng giới ở trấn Mạn Hề, ông ta thường xuyên tự hỏi bản thân phải làm gì bây giờ.

Một thiếu niên mới 16 tuổi, có thể làm gì được?

Sau khi ở trấn Mạn Hề được vài tháng, cảm giác phấn khích ban đầu đã biến mất, ông bắt đầu ghét nơi này - ghét những người đàn ông bất lịch sự và thô lỗ, cũng ghét những phụ nữ yếu đuối và ngu ngốc ở đây. Ông ta mua vé tàu trở về Lạc Thành, dự định một tuần sau sẽ trở về.

Nhưng trong tuần cuối cùng này, ông ta đã vô tình giết người.

Người đó chính là Lương Siêu, người đã "bỏ" người vợ không thể sinh con đẻ cái, để cưới một cô gái trẻ vừa đủ tuổi kết hôn, nhưng suốt ngày vẫn đánh đập, mắng nhiếc.

Nếu đã quyết định về nhà, Cừu Hãn cũng lười không vẽ nữa.

Mỗi ngày, ông ta đều ngồi thẫn thờ trong quán trà, suy nghĩ về tương lai của mình.

Ông nghĩ, sau khi trở về Lạc Thành, ông phải sắp xếp những gì tai nghe mắt thấy ở trấn Mạn Hề, tìm một tòa soạn báo để phơi bày sự thật ra ánh sáng, nếu một mà không đủ thì hai, ba cái!

Trong thời đại đó, báo chí có sức ảnh hưởng rất phi thường.

Ở chỗ này ông không thể làm được gì, nhưng sau khi rời đi thì khác. Khẩu hiệu "Nam nữ bình đẳng" là khẩu hiệu trong thành phố, các nhà xưởng cũng thường phát tin "Phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời". Ông tin chắc chắn có thể cứu những người phụ nữ đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng này!

Hy vọng của thiếu niên, luôn đơn thuần như thế, đơn thuần đến viển vông.

Trong quán trà, ông ta gặp Lương Siêu, Lương Siêu đang lớn tiếng bàn luận về người vợ cũ có học thức cao và người vợ trẻ đẹp hiện giờ, hắn dùng những lời lẽ vô cùng khó nghe bỡn cợt họ, khi nói chuyện phòng the cũng không chút che đậy, vô cùng hạ lưu và thấp kém.

Cừu Hãn đã nghe rất nhiều từ 'đụ','***', 'chơi'.......

Một đám đàn ông đáng khinh cười lớn, hưởng ứng liên tục, ông ta nghe đến mức mặt đỏ tim đập, vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ.

Lẽ ra ông ta vốn có thể nhịn được, nhưng khi Lương Siêu rời khỏi bàn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ông lại đi theo.

Lúc đó, ông ta chỉ muốn xem Lương Siêu định làm gì, có quay lại đánh vợ hay không. Nhưng Lương Siêu không về nhà, mà bước vào một vũ trường sau khi lang thang một hồi lâu.

Có rất nhiều vũ trường được trang hoàng lộng lẫy ở các thành phố lớn, nhưng ở trấn Mạn Hề này chỉ có duy nhất một nơi, tuy có hơi tồi tàn so với thành phố nhưng so với những nơi khác trong thị trấn thì vẫn xa hoa hơn một bậc.

Lương Siêu ở lại vũ trường đến tận nửa đêm, hút thuốc và uống rượu, đánh bài, sau đó say khướt đi từ cửa sau ra ngoài.

Ông ta đi theo hắn đến một con hẻm không có ai, do dự, muốn đi lên nói vài câu với Lương Siêu, nhưng không biết nói thế nào.

Lúc này, Lương Siêu đột nhiên quay người lại.

Lương Siêu đã say, thô tục chửi bậy, nguyền rủa những thành viên nữ trong ga đình mình bằng những ngôn từ hết sức bẩn thỉu. Cừu Hãn máu dồn lên não, hét lên những điều đã nghẹn ở trong lòng bấy lâu ra nói hết.

Lương Siêu không rõ có nghe rõ hay không, cười khan nói: "Tao ** con đàn bà của tao, đánh đàn bà của tao, thì liên quan đéo gì đến mày? Lũ đàn bà bọn chúng sinh ra chính là để đàn ông chúng ta đánh, vậy thì sinh con gái có ích gì? Lớn lên chẳng phải cũng để cho người ta ** và đánh sao?"

Cừu Hãn phẫn nộ đến tận cùng, lao lên định tóm lấy quần áo của Lương Siêu.

Nhưng ông ta không ngờ, Lương Siêu lại mang theo một con dao.

Nếu phản ứng của ông ta chậm hơn, nếu Lương Siêu không uống rượu, con dao kia nhất định sẽ đâm vào tim ông ta.

Ông ta sợ tới mức sợ tới mức lá gan cũng lớn đến sắp nứt, dùng sức giằng lại con dao, không chút do dự đâm Lương Siêu.

Một nhát, hai nhát, ba nhát...

Cho đến khi người nằm dưới đất không còn giãy giụa nữa, chỉ còn lại cơn co giật trước khi chết.

Ông ta mới sực tỉnh lại, nhận ra rằng mình đã giết người.

Ông đờ đẫn nhìn người bị đâm, kinh hoàng thất thố, muốn hét lên thật to, nhưng lại hét không ra tiếng.

Năm 16 tuổi, ông ta từ một chàng trai chính trực, sa đọa thành một kẻ sát nhân.

Khi vội vàng bỏ trốn, ông ta quên lấy con dao đã dùng để giết người, mà trên chuôi đao, lại lưu lại dấu vân tay của ông ta.

Cảnh sát địa phương không phá được vụ án, nhưng cuộc đời của ông đã thay đổi hoàn toàn vì nó.

Sau khi trở về Lạc Thành, ông ta trở thành một con người khác, không còn vẽ trông ta, không muốn tiếp xúc với mọi người, tính cách cũng thay đổi đến chóng mặt. Hàng đêm ông đều gặp ác mộng, hoặc mơ thấy cái xác đầy máu, nhìn không ra hình dáng của Lương Siêu, hoặc mơ thấy mình bị bắn chết, thậm chí có lúc mơ thấy mình trở thành Lương Siêu, bị một kẻ không nhìn thấy mặt đâm chết. Đau đớn trong mơ rất rõ ràng, ông ta tỉnh lại, người ướt đẫm mồ hôi lạnh, thường xuyên đối diện với một đôi mắt tràn đầy nghi hoặc. Đó là người em họ xa mà nhà ông ta nhận nuôi, tên là Bạch Lâm Mậu. Ông ta ghét đứa em này, sợ những gì mình nói trong mơ sẽ bị nó nghe thấy.

Nhiều lần ông ta muốn giết Bạch Lâm Mậu, nhưng khi nhìn thấy con dao, trong lòng ông ta lại cảm thấy sợ hãi.

Trạng thái tinh thần của ông ta ngày càng tồi tệ, sau đó ông bỏ học trung học, rồi lang thang bên ngoài cả ngày.

Sau khi trưởng thành, cha mẹ qua đời, ông ta đuổi Bạch Lâm Mậu đi, lấy hết tài sản của gia đình làm của riêng, không cho đối phương một xu nào. Sau khi Bạch Lâm Mậu đi, ông vẫn chưa yên, vừa nghe thấy tiếng còi của cảnh sát, ông ta lại run lên vì sợ.

Ông ta chưa từng làm việc ở công ty nào, nếu bố mẹ ông ta không sở hữu 3 căn nhà ở Lạc Thành thì có lẽ ông ấy đã không thể tồn tại được. Không biết từ khi nào, ông ta bắt đầu ghét phụ nữ và coi phụ nữ như ác quỷ - rõ ràng trước đây không phải như thế này!

Mỗi khi nghĩ đến phụ nữ, trong đầu ông ta sẽ hiện ra những lời thô tục mà Lương Siêu nói trong quán trà. Ông thường tự nhủ nếu không phải vì cứu những người phụ nữ ngốc nghếch kia, ông sẽ không giết người, ông sẽ trở thành một họa sĩ tốt, sẽ có một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống thành công, và một cặp con trai con gái đáng yêu.

Là những người phụ nữ đó đã hủy hoại ông ta!

Một thời gian rất lâu sau đó, ông ta không thể cương lên, cũng không muốn tiếp xúc với phụ nữ. Về sau, có lẽ là do cảnh sát không tìm tới cửa, tình trạng của ông ta lại tốt hơn một ít, ông ta vô tri vô giác đi hẹn hò mù quáng với người phụ nữ do người khác giới thiệu, không lâu sau thì kết hôn. Cuộc sống sau hôn nhân không hạnh phúc, dần dần ông ta nhận ra rằng những gì xảy ra thời trẻ không một giây phút nào không ảnh hưởng đến ông ta, ông ta là một kẻ sát nhân, không đáng có một cuộc sống bình thường!

Một năm sau, vợ chồng ông ta thuận tình ly hôn, ông ta mở quán trà, sống cuộc sống không ai gần gũi, cũng chủ động gần gũi ai.

Ông ta không có học, thỉnh thoảng nghe người trong quán trà nói có thời hạn khởi tố vụ án hình sự, chỉ cần hết thời hạn truy tố thì dù có giết người cũng không bị kết án.

Ông ta vui mừng khôn xiết, nhưng sau khi tìm kiếm trên mạng, ông ta lại tuyệt vọng.

Có rất nhiều kết quả khác nhau trên mạng, một số nói rằng thời hạn truy tố là mười năm, một số cho rằng là mười lăm năm, và một số nói rằng bất kể đã bao nhiêu năm, kẻ giết người độc ác chỉ cần bị phát hiện vẫn sẽ bị bắt.

Ông ta hiểu rằng, cả đời này, mình sẽ phải sống trốn chui trốn nhủi.

Có điều những năm gần đây, ông ta dường như không còn sợ hãi nữa, sau khi gặp Vương Giai Muội, chủ một cửa hàng bán buôn quần áo, ông ta thậm chí còn lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình một cách nghiêm túc. Vương Giai Muội có một cô con gái tên là Vương Tương Mỹ, trông rất dễ thương. Đáng tiếc, ông ta không thích trẻ con, càng không thích con gái.

Trước mặt Vương Giai Muội, ông ta ta giả vờ thích Vương Tương Mỹ, còn mua không ít truyện tranh lậu cho Vương Tương Mỹ, hàng ngày ông ta đều đưa Vương Tương Mỹ đi học về, cố gắng đóng vai một người cha tốt.

Đã hơn mười năm sống cô độc như một con quái vật, trong lòng thực sự mong chờ hơi ấm của một gia đình bình thường.

Ông ta không ngờ rằng sau mọi nỗ lực tìm kiếm sự thay đổi, cuối cùng ông ta lại tự đẩy mình xuống vực thẳm.

Nếu ông ta ta biết Vương Tương Mỹ sẽ bị giết, thì dù có thế nào ông ta cũng sẽ không bao giờ kết hôn với Vương Giai Muội!

Sợ cái gì cái đó sẽ tới ngay, ông ta ta trốn tránh cảnh sát 19 năm, rồi lại phải đối mặt với cảnh sát vì cái chết của Vương Tương Mỹ.

Cừu Hãn không còn kiên nhẫn với người mẹ mất con, ông ta bỏ Vương Giai Muội, một mình trốn ở thôn Lạc Quan, kết quả là thôn Lạc Quan cũng xảy ra án mạng. Mà ông ta lại không chứng minh được bằng chứng ngoại phạm của mình, trở thành một trong số những kẻ tình nghi.

Mấy ngày này, ông ta cũng không biết làm thế nào mình sống sót được, ông ta gần như ngày nào cũng bị nỗi sợ hãi hành hạ. Mở mắt là cảnh sát, nhắm mắt lại là thi thể của Lương Siêu.

Từng phút từng giây, đều khiến ông ta cảm thấy hít thở không thông, cho đến khi nghe thấy tiếng gầm thét của Ngưu Minh.

Ông ta không biết Ngưu Minh, nhưng ông ta đã từng nhìn thấy hắn ở hành lang của đồn cảnh sát.

Hóa ra thanh niên thanh tú, trầm tĩnh lại là kẻ sát nhân.

Ông đấm ngực mình, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa.

Nếu cảnh sát giỏi đến mức có thể bắt được Ngưu Minh, thì họ cũng có thể bắt được ông ta!

Trốn 19 năm, không tránh nổi nữa.

Cừu Hãn đã bị đưa đến Cục công an thành phố Lạc Thành, ít lâu nữa thôi, ông ta sẽ sớm được giao cho Sở Công an tỉnh Mính, chờ đợi hình phạt muộn màng.

Hoa Sùng nhìn theo bóng lưng của ông ta, thở dài: "Sống 19 năm này, có khác gì ngồi tù chung thân đâu?"

"Vẫn sẽ khác một chút." Liễu Chí Tần nói: "Bằng không, ông ta vì sao vẫn luôn ôm hi vọng may mắn trốn thoát? Ông ta thậm chí còn muốn kết hôn và sống cuộc đời như một người bình thường."

"Trốn tránh được một lúc, không trốn được một đời." Hoa Sùng lắc đầu, "Người ta phải trả giá cho những gì họ đã làm - bất kể là trả như thế nào, cho dù nó đã trôi qua bao lâu."

Liễu Chí Tần nhớ lại những gì anh đã mắt thấy tai nghe ở trấn Mạn Hề, "Nếu đến trấn Mạn Hề vào thời điểm mới 16 tuổi, tôi tự hỏi liệu mình cũng sẽ có bốc đồng như ông ấy không."

"Anh cảm thấy ông ta đáng thương?" Hoa Sùng nhướng mày.

"Không có chuyện này." Liễu Chí Tần mím môi suy nghĩ một chút, "Nhưng nếu không giết Lương Siêu, cuộc sống của ông ta đã không như bây giờ."

"Nhưng ông ta đã giết người. Ông ta là một kẻ giết người." Hoa Sùng cất giọng trầm thấp, "Lương Siêu chắc chắn là một người có vấn đề nghiêm trọng về đạo đức, nhưng Lương Siêu dù xấu đến đâu, cũng không thể là nguyên nhân khiến Cừu Hãn ra tay giết người. Một hai vết chém có thể hiểu là do 'tự vệ' hay 'ngộ sát', nhưng Lương Siêu bị đâm hơn chục nhát, đây không phải là 'tự vệ' mà là 'trút giận'. Người giảo hoạt thực sự, luôn có 'bản năng tự tô vẽ cho bản thân'. Giết Lương Siêu, nguyên nhân chỉ có Cừu Hãn và Lương Siêu biết rõ nhất, nay Lương Siêu đã chết được 19 năm, người duy nhất biết sự thật là Cừu Hãn. Ông ta tự thú khi bị áp lực tinh thần to lớn đè nặng, thừa nhận giết người, nhưng lại tô vẽ bản thân như một vị anh hùng bi thảm, khó có thể nói rằng anh không phải đang tranh thủ giành sự đồng tình về phía mình để có được mức án nhẹ hay không. Ông ta nói rằng mình giết Lương Siêu vì không thể chấp nhận phong tục phụ hệ của trấn Mạn Hề và hành vi của Lương Siêu tiếp tục tiếp diễn. Nhưng liệu có tồn tại một khả năng khác - ông ta và Lương Siêu có mâu thuẫn vì chuyện khác không? Chuyện đã không còn có thể biết được, ông ta giết Lương Siêu, người chết không nói chuyện được, theo tôi ông ta chỉ là một tên sát nhân, đâm mười mấy nhát dao chết người. Lương Siêu thích con trai hơn con gái, bắt Ngưu Mị giết con gái trong bụng, đánh đập và mắng nhiếc người vợ kế, nhưng Lương Siêu có đáng chết hay không, chết như thế nào, không phải chuyện ông ta có thể tùy ý quyết định. "

Liễu Chí Tần sờ sờ sống mũi, "Là như vậy."

Lúc này, họ đã trở về Lạc Thành, đang gấp rút đến bệnh viện nơi Trần Vận đang điều trị.

Vài giờ trước, các thành viên của Tổ trọng án và đội điều tra tội phạm 1 do Khúc Trị dẫn đầu sau khi điều tra mở rộng đã tìm thấy Trần Vận trong một biệt thử của Ngưu Mị ở quận Minh Lạc

Con bé không hề bị ngược đãi, ngược lại, bé mặc một chiếc váy liền màu xanh da trời tuyệt đẹp, chiếc áo choàng công chúa mềm mại dễ thương cùng đôi tất ren màu trắng, trên chân đi đôi giày da mũi tròn nhỏ, và tóc được uốn thành những sóng nhỏ, trên đó còn thắt một chiếc nơ con bướm.

Trong phòng không có người nào khác, nhưng thức ăn và nước uống rất dồi dào, đồ chơi nào cũng có, thậm chí còn bày hàng trăm con búp bê barbie tinh xảo trong phòng ngủ.

Từ khi còn là một đứa trẻ, Ngưu Mị có thể đã có mơ ước được trở thành công chúa, sở hữu những bộ váy đẹp nhất và những con búp bê barbie tinh xảo nhất.

Bà ta đã tặng những "món quà" này cho những bé gái vô tội.vô tội sắp bị giết.

Khi nhìn thấy cảnh sát, Trần Vân không khóc, cũng không có biểu hiện sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười, trong khi TV trong phòng khách đang chiếu những bộ phim hoạt hình mà trẻ con thích. Cô bé nhìn ra ngoài cửa, chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi: "Dì Mị Mị đâu rồi ạ? Dì ấy không tới cùng anh à?"

Bà ta là một kẻ giết người, đang trốn trong nỗi sợ hãi của tội ác - cảnh sát hình sự không nói cho con bé biết sự thật tàn nhẫn ngay lúc ấy, con bé thậm chí không biết rằng nếu dì Mị không đột nhiên bị mất sevoflurane, thì bây giờ con bé cũng sẽ giống như Vương Tương Mỹ, trở thành một khối thi thể lạnh băng, hư thối.

"Tổ trưởng Hoa, Ngưu Mị mất tích rồi!"

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Khúc Trị vội vàng chạy tới, chỉ vào một phòng bệnh, "Trần Vận không sao, vừa mới khám sức khỏe xong, cô bé đang nghỉ ngơi trong đó. Ngưu Mị đột nhiên biến mất trưa hôm nay, hành tung cuối cùng của bà ta được camera ở công ty gần đó ghi lại. Điện thoại di động của bà ta đã tắt nguồn, nhưng thông qua kĩ thuật định vị, đã phát hiện điện thoại di động đang ở văn phòng của bà ấy. Có thể xác định là bà ấy chưa về nhà, cũng chưa lái xe đi."

"Còn manh mối về vụ giao dịch thuốc gây mê sevoflurane thì sao?" Hoa Sùng hỏi.

Khúc Trị lắc đầu, "Không tìm được. Đường dây này chỉ có thể bắt đầu từ bà ta."

"Tiếp tục điều tra. Hai vụ án ở thôn Lạc Quan về cơ bản đã được giải quyết xong. Lý Huấn, Viên Hạo và những người khác sẽ sớm trở lại." Hoa Sùng nói: "Việc Ngưu Mị mất tích là do bà ta biết mình đã bại lộ, bỏ trốn vì sợ tội, hoặc là do người bán sevoflurane cho bà ta thấy bà đã bị cảnh sát chú ý, sợ bà ấy khai ra, nên đã bắt bà ta đi, có lẽ bà ta cũng đã bị giết. "

Khúc Trị cũng nghĩ đến khả năng này, nghiến răng nghiến lợi, "Mẹ nó chúng ta đáng lẽ phải khống chế bà ta sớm hơn! Loại hung thủ nhân danh công lý sát hại trẻ em vô tội này mà không bị đưa ra trước toà. Mẹ nó em thật không cam tâm! "

Hoa Sùng giơ tay vỗ vỗ bả vai Khúc Trị, "Anh đi thăm Trần Vận một chút rồi về cục ngay."

Lúc này, phòng bệnh của Trần Vận đột nhiên xôn xao, có hai người bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, một người đang khóc. Hoa Sùng nhìn kỹ lại, nhận ra hai người này là cha mẹ của Trần Vận – Trần Quảng Hiếu và Hà Tiểu Miêu.

Một thanh niên ăn mặc như lưu manh đầu đường chạy ra gào thét: "Các người không xứng làm cha mẹ! Chính các người đã khiến Tiểu Vận trở thành mục tiêu của kẻ ác. Tiểu Vận bây giờ không muốn nhìn thấy các người, các người còn đứng đây làm gì? Cút! "

Hoa Sùng hồi tưởng lại, nhớ lại thiếu niên trẻ tuổi này tên Chân Cần, là một thành phần "du thủ du thực" của trường trung học Thập Nhất ở Lạc Thành, người phát hiện ra thi thể của Vương Tương Mỹ đã từng bị Trần Quảng Hiếu nhầm thành kẻ giết người.

"Liên quan gì đến mày? Cảnh sát đã không nói gì, thì mày có quyền gì cấm không cho chúng tao vào?" Trần Quảng Hiếu bảo vệ vợ, "Chúng tao là người quan tâm đến Tiểu Vận nhất! Chúng tao đã sinh ra con bé và nuôi nấng nó! Nó là của gia đình chúng tao, cả đời này đều phải sống cùng với chúng tao! Mày, mày là cái thá gì?"

Hà Tiểu Miêu lấy tay che mặt khóc, tiếng khóc vang vọng khắp các hành lang bệnh viện.

Vài hộ sĩ vội vàng chạy tới khuyên can, Hoa Sùng cũng bước nhanh tới.

Chân Cần đẩy Trần Quảng Hiếu, quát: "Ông cho rằng tôi không biết ông đã làm gì sao? Ông đã đăng ảnh của Tiểu Vận lên mạng vì lợi nhuận của quán nướng. Ông có biết mình đã đăng bao nhiêu bức ảnh lên không? Ông có biết người khác đăng lại ảnh của Tiểu Vận ở đâu không? Hả? Là các trang web khiêu dâm! Các trang web khiêu dâm trẻ em! Mẹ nó tôi đã xem tất cả! Có rất nhiều người còn muốn biết thông tin chi tiết của Tiểu Vận! Vài tên khốn trong số chúng đã đến quán của ông rồi! Ông có quan tâm đến Tiểu Vận không? Tất cả những gì ông quan tâm là tiền! Ông sử dụng Tiểu Vận như một cây hái tiền, như chiêu bài nhà ông. Ông đã bao giờ hỏi xem con bé có tình nguyện hay không không?"

"Mẹ mày!" Trần Quảng Hiếu thẹn quá hoá giận, kéo áo Chân Cần. "Tao là cha của Tiểu Vận. Tao là người thay tã, chăm sóc cho nó, mẹ nó mang thai mười tháng cực khổ sinh nó ra đời. Tương lai của chúng tao đều trông cậy vào nó, nó muốn học lớp ngoại khóa, chúng tao phải chi tiền, mày biết lớp học đó đắt đỏ thế nào không? Chúng tao không quan tâm đến nó, chẳng lẽ mày quan tâm nó? Mày không có học thức, không thể thi đậu đại học, tương lai càng không có, mày sau này chỉ có thể làm công nhân! Tránh xa con gái tao ra, con gái tao sẽ không... "

"Cha!" tiếng Trần Vận nức nở từ phòng bệnh truyền ra, "Các người có thể giữ yên lặng được không? Đây là bệnh viện, không phải cái chợ để các người ồn ào! Anh Chân Cần không phải là phường du thủ du thực, anh ấy là bạn tốt của con. Bạn tốt! Cha mẹ đừng mắng chửi anh ấy! "

Hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh, không ai lên tiếng, cũng không ai động đậy.

Hoa Sùng dừng bước, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Trần Vận, giống như không nhịn được bật ra, vừa khóc vừa nói: "Con không muốn mỗi ngày đến quán bưng trà đưa cơm! Con không muốn nói chuyện với các cô chú ấy! Bọn họ kéo tay con, còn sờ chân con! Họ hôn vào mặt con còn bắt con ngồi trên đùi họ! Bố mẹ đều không thấy sao? Con không tin! Con không tin! Con đã nói hai người, con không muốn lớn lên trở thành minh tinh! Con muốn học tập! Con muốn kết bạn! Con không muốn bị những người đó sờ tới sờ lui! Con không phải là món đồ chơi! "

Giọng nói trẻ con vang vọng, khiến mọi người nghe mà rùng mình.

Hà Tiểu Miêu khuỵu xuống, khóc lóc thảm thiết. Nắm đấm của Chân Cần hướng thẳng tới mặt Trần Quảng Hiếu, con mắt đỏ hoe, quát: "Các ngươi làm cha mẹ như vậy! Các ngươi xứng sao? Hả? Các người còn không bằng cầm thú! Các người đã biến Tiểu Vận thành gì rồi? Gái hầu rượu! Các người chính là tội phạm! "

Da đầu Hoa Sùng tê dại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm lúc nào không biết.

Có nhiều người lớn chỉ biết sinh con, mà không dưỡng dục con cái. Đối với họ, con cái không hơn gì một vật sở hữu.

Vì ngoại hình xinh đẹp và tính tình hoạt bát, Trần Vận bị bố mẹ thiếu hiểu biết cho vào quán mua vui cho khách. Mấy ông chú đó không làm gì đặc biệt "quá đáng" với Trần Vận, họ chỉ sờ tay chân, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé thôi? Có Trần Vận ở đó, công việc kinh doanh của quán ăn khấm khá hẳn lên, thu nhập của gia đình cũng tăng gấp đôi.

Trần Quảng Hiếu và Hà Tiểu Miêu hẳn đã nói với Trần Vận - cha mẹ làm việc vất vả còn không là vì con, con ngoan ngoãn, trò chuyện với các cô chú, dỗ dành, thuyết phục họ uống rượu nhiều hơn, gọi thêm đồ ăn, gia đình chúng ta kiếm được tiền cũng vì tương lai của con cả mà? Con là con gái ngoan của cha mẹ. Chúng ta yêu con còn chưa kịp, làm sao có thể hại con được? Tất cả mọi thứ chúng ta làm đều là vì con!

Xem xem, dỗ trẻ con thật dễ dàng.

Dỗ con gái của chính mình còn dễ dàng hơn.

Trần Quảng Hiếu và Hà Tiểu Miêu hoàn toàn không cảm thấy họ đã làm gì sai, giống như vô số phụ huynh đăng ảnh con cái để lộ chỗ tư mật trên mạng xã hội. Trong thâm tâm của họ, con cái là do mình sinh ra, không việc gì mình làm sẽ hại đến con cái, tự mình đăng ảnh chính là thể hiện lòng yêu thương con cái. Trẻ em thì có quyền riêng tư gì? Mạng sống của đứa trẻ là do bố và mẹ cho, để bố và mẹ khoe một chút thì có gì sai?

Câu "Chúng ta làm thế là vì muốn tốt cho con" đã che đậy sự sơ suất của hàng triệu bậc cha mẹ, và sơ suất này thậm chí có thể được coi là "hành vi phạm tội" trong một số trường hợp.

Trong phòng, Trần Vận vẫn đang khóc. Theo lời kể của những người khác, Hoa Sùng biết Trần Vận là một cô bé rất ít khi khóc. Có lẽ con bé đã chịu đựng quá đủ rồi, ở cái kiểu gia đình thấp kém này chắc cô ấy đã bị ép "hiểu chuyện" hơn nhiều bạn bè đồng trang lứa, phải kìm nén sở thích và tính cách thật sự, chăm chỉ cống hiến cho gia đình nghèo khó, cả ngày làm việc vất vả cũng chỉ muốn đổi lại cho cha mẹ chút nhẹ nhàng.

Nhưng dù có "hiểu chuyện" đến đâu thì con bé cũng chỉ là trẻ em. Trải qua vài ngày với Ngưu Mị, sống cuộc sống "giàu sang" mà một bé gái đáng ra phải có, cuối cùng con bé cũng không thể cầm lòng được. Khi đối mặt với cha mẹ ruột của mình một lần nữa, trong lòng cô chỉ có sự oán hận và bất mãn, thậm chí còn không muốn gặp họ.

Chân Cần cố chấp chặn đường, Trần Quảng Hiếu từ dưới đất đứng dậy, đỡ vợ, tiếp tục hét vào phòng bệnh: "Tiểu Vận, cha mẹ chỉ vì muốn tốt cho con..."

Hoa Sùng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bước nhanh về phía trước lạnh lùng nhìn cặp vợ chồng, "Trần Vận là nhân chứng chủ chốt, an toàn của con bé hiện tại do chúng tôi phụ trách."

Trần Quảng Hiếu không cam lòng nói: "Tôi, tôi là cha của nó..."

"Là cha mẹ, chẳng lẽ không nên làm gương trước mặt con cái sao?" Hoa Sùng nói, "Đây là bệnh viện, không cần các người làm trò, hô to gọi nhỏ trước mặt con gái. Những bệnh nhân khác cần được nghỉ ngơi. Con gái của ông cũng cần được nghỉ ngơi."

Sau khi rời bệnh viện, chân mày Hoa Sùng càng nhíu chặt, rất khó chịu, tất cả những gì anh nghĩ đến là Trần Vận đã suy sụp tinh thần, cha mẹ của Trần Vận lại không biết hối cải, mà những bậc cha mẹ giống như cha mẹ Trần Vận lại nhiều vô số, kéo theo hững đứa trẻ như Trần Vận cũng nhiều vô số, còn có Ngưu Mị đang mất tích, và cả những người đã bán sevoflurane cho Ngưu Mị.

Sau khi lên xe, anh lấy tay che nửa mặt trên, đầu ẩn ẩn đau nhức, quên cả thắt dây an toàn.

Liễu Chí Tần liếc mắt nhìn, muốn nhắc nhở, nhưng động tác của cậu lại nhanh hơn lời nói, nghiêng người về phía trước.

Tiếng lách cách vang lên rõ ràng trong chiếc xe không quá rộng rãi

Là âm thanh của dây đai an toàn.

Hoa Sùng sững sờ, nhướng mày nhìn Liễu Chí Tần đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt chuyển động, tựa hồ mặt nước lung linh dưới ánh mặt trời.

Liễu Chí Tần ngồi vào chỗ, hỏi: "Quay lại cục?"

"Ừ." Hoa Sùng hít một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ngưu Mị không giống như tự mình trốn thoát đâu. Nếu bà ta tự mình trốn thoát, bà ta sẽ để lại rất nhiều dấu vết cho chúng ta truy được. Nhưng bây giờ, mọi thiết bị theo dõi công cộng đều không ghi lại được hình ảnh bà ta."

"Bà ta bị những người khác bắt đi." Liễu Chí Tần khởi động xe, "Là những người bán sevoflurane cho bà ta."

Hoa Sùng hỏi: "Những người đó lai lịch gì, cậu có đoán được không?"

"Tôi nói tôi nghi ngờ trong nội bộ cảnh sát có gián điệp, anh tin không?" Liễu Chí Tần nói.

Ánh mắt Hoa Sùng lạnh dần.

"Chúng ta đã điều tra đường dây sevoflurane ngay lúc đầu, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không thu hoạch được gì, thậm chí có thể nói rằng còn không có manh mối. Tổ trưởng Hoa, anh nghĩ chuyện này có bình thường không?" Liễu Chí Tần nói rất bình tĩnh, lái xe cũng rất vững vàng: "Nếu không phải có người tiết lộ điều gì đó cho bên kia, chúng ta cũng không thể đến tận bây giờ không có manh mối gì."

Hoa Sùng im lặng một hồi lâu, cũng không trả lời.

Thật ra, nghi ngờ của anh sâu sắc hơn cả Liễu Chí Tần. Khi lần đầu tiên nghĩ rằng sevoflurane có thể đến từ một tổ chức khủng bố, anh vô thức cảm thấy bất an.

Nhưng anh không thể tùy tiện tìm ai đó để bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

"Những tên này cũng rất gan." Gặp đèn đỏ, xe dừng trước vạch băng qua đường, Liễu Chí Tần nói: "Ban ngày ban mặt, muốn nghi phạm mất tích thì mất tích ngay. Bọn chúng mạo hiểm lớn như vậy, chắc hẳn không phải chỉ để Ngưu Mị 'tạm thời' không thể nói được."

Hoa Sùng đỡ trán, "Nếu tôi là người bán sevoflurane cho Ngưu Mị, tôi sẽ khiến cô ấy' vĩnh viễn' không nói được lời nào. Đây mới là điều an toàn nhất."

Đèn xanh bật lên, Liễu Chí Tần đạp ga, "Nhưng tôi vẫn muốn cứu bà ấy, không chỉ vì có một nhóm người ẩn sau lưng bà ấy, mà còn vì muốn những kẻ giết người như bà ấy bị kết án tử hình trước tòa. Như vậy, cái chết đối với bà ấy mới có có ý nghĩa.

Hoa Sùng quay mặt lại nhìn Liễu Chí Tần, "Khúc Trị cũng nói như vậy."

Liễu Chí Tần mím môi, "Cừu Hãn biết mình không thể trốn thoát nên đã chọn cách tự sát, thật ra trong hoàn cảnh của ông ta, ông ta không nhất định sẽ bị kết án tử hình. Một bên nhất định sẽ chết, một bên không nhất định phải chết. Tại sao ông ta lại chọn cái trước?" Ngoại trừ lý do bốc đồng, thì còn là vì ông ta thực sự không dám đối mặt với phiên tòa. Thẩm phán sẽ kết tội ông ta, mang lại sự an ủi lớn nhất cho gia đình nạn nhân. Tôi luôn cho rằng, một kẻ giết người tự sát hoặc bị giết bởi một kẻ độc ác hơn— - Hai kiểu chết này đều vô nghĩa, vì chúng sẽ không đem lại công lý cho nạn nhân và gia đình nạn nhân mà chỉ khiến những người chứng kiến cảm thấy sảng khoái, những điều như 'sảng khoái tột cùng' sẽ không bao giờ xảy ra với những người thực sự bị tổn thương. Chỉ những người ngoài cuộc mới được 'sảng khoái' thôi. "

"Tôi không cảm thấy sảng khoái, chỉ là áp lực càng ngày càng nặng." Hoa Sùng nhíu chặt mày, lắc lắc đầu: "Cố gắng lên, hiện tại vẫn chưa có tin tức. Không có tin tức vẫn là tốt, vì có thể Ngưu Mị vẫn chưa chết."

Hy vọng đưa hung thủ ra tòa của Tổ trọng án cuối cùng đã tan thành mây khói. Ba ngày sau, thi thể của Ngưu Mị được tìm thấy.

Ngưu Mị không còn chút sinh khí nào nữa mặc bộ đồ công sở đã mặc khi xuất hiện lần cuối trên hệ thống giám sát. Đó là một bộ đồ may thủ công rất khéo, tôn lên đường cong cơ thể của bà một cách hoàn hảo. Bà mặc bộ đồ này trong rất nhiều lần đứng trước những người đàn ông mặc tây trang, tự tin và lịch lãm, nói chuyện rất ưu nhã, thoải mái. Nhưng giờ đây, loại vải đắt tiền bị ngâm trong máu và nước thi thể, trở nên bẩn thỉu và xấu xí, trông không khác gì quần áo phụ nữ rẻ tiền được bày bán trong cửa hàng bán buôn của Vương Giai Muội. Và cơ thể mà nó ôm lấy cũng không còn duyên dáng, không còn bị vô số ánh mắt thèm muốn nữa.

Ngưu Mị chết, gục mặt xuống, nằm trong bùn và nước cống. .

Bà được sinh ra trong một vũng bùn, làm việc chăm chỉ, giãy dụa ngày qua ngày, cuối cùng không thể "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Khi cái chết ập đến, bà lại trở về với vũng bùn.

Trên đời này, có bao nhiêu người thực sự thoát ra khỏi bùn lầy mà không bị vấy bẩn đâu?

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.