Tâm Độc Chương 97: Phản chiếu (31)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 97: Phản chiếu (31)

Chuyển ngữ: Bluer / Beta: Andrew Pastel

Phản chiếu

31.

Lúc Liễu Chí Tần chạy nhanh hết sức có thể từ tỉnh Mính về thôn Lạc Quan, Hoa Sùng đã nói chuyện với Tiền Bảo Điền về chuyện xây dựng bưu điện khi ấy.

Ngôi nhà không nằm trong quy hoạch thống nhất của làng. Ban đầu nó là một 'công trình bất hợp pháp'. Trước đó, khi chính quyền thị trấn mở một mắt nhắm một mắt, Tiền Bảo Điền vui vẻ kiếm chác, bây giờ vừa nghe dưới bưu có thể có chôn thứ gì đó liên quan đến án mạng, ông ta sợ khiếp vía,trơ mắt nhìn cảnh sát lật tung cái bưu điện cần câu cơm của mình tìm chứng cứ.

Nhưng lật tung hết tất cả, cũng không tìm được thứ gì dưới lòng đất.

Tiền Bảo Điền ôm một cục tức trong bụng, nhưng ông ta 'xây dựng bất hợp pháp' đã không thể nói lý, Huống chi chỗ đó đúng là nhà của một gia đình đã chết, dù lúc trước ông ta có gan, dám đến đây làm ăn buôn bán, nhưng xảy ra những chuyện thế này, thì có cho thêm một trăm lá gan nữa, ông ta cũng không dám tiếp tục bán đồ lưu niệm ở chỗ đó.

"Bán đồ lưu niệm là ý tưởng của con gái tôi. Nó hiện đang sống ở thành phố. Này, đừng làm phiền nó, nó không liên quan gì đến việc này cả."

Tiền Bảo Điền hút thuốc lá quấn (*), mặt mày nhăn nhó như đang hận thù ai sâu sắc lắm, "Xây phòng ở đây là chủ ý của tôi. Xung quanh khu vực này chẳng phải bị người khác giành hết chỗ rồi sao? Chỉ chỗ này là không ai dám xây nhà. Trưởng thôn cũng chưa nói gì."

(*) Thuốc lá quấn / (Diệp tử yên), là dạng nguyên phiến lá khi hút thì tự quấn lại, mùi rất khó chịu nếu không ngửi quen, giống thuốc lá Cẩm Lệ bên mình.

08289acd29536877aca069c21078d707-1626999300.jpg

Liễu Chí Tần thật sự không quen ngửi mùi thuốc lá này, cậu lấy hộp thuốc rút ra hai điếu đưa cho Tiền Bảo Điền.

Tiền Bảo Điền nhận điếu thuốc, bật lửa châm thuốc lên, chỉ vào sàn nhà đả bị lật tung phía sau ông ta, "Ngôi nhà gỗ này chỉ có một tầng, và nó cũng không có người ở. Anh không cần xây dựng nền móng gì quá phức tạp, chỉ cần cắm vài cây cọc là được.Nhà chúng tôi tự thi công, lúc đó không đào thấy gì cả. Nhưng mà..."

Hoa Sùng thấy ông ta muốn nói lại thôi, hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

Tiền Bảo Điền gãi cổ: "Ban đầu có một cái cây. Tôi không biết ai đã trồng nó. Chỉ là một cây non dở sống dở chết. Tôi định đào nó lên trước khi xây. Nếu nó còn chưa chết, thì sẽ trồng nó sang bên cạnh nhà, Nhưng mà, khi tôi qua đó xem lại, cây non đã biến mất. Kể ra cũng giúp tôi đỡ phí công tốn sức. "

Hoa Sùng ngay lập tức nghĩ rằng hũ tro cốt có thể được chôn dưới gốc cây. Nhưng trước khi Tiền Bảo Điền xây nhà, một người nào đó đã bí mật hũ tro lên khỏi mặt đất.

Người này là ai?

Không thể là Ngưu Minh.Nếu không cậu ta sẽ không cố tình đến bưu điện ngày hôm đó. Theo suy nghĩ của cậu ta, Lưu Húc Thần vẫn ở dưới Bưu điện, và Bưu điện là một bia mộ hoàn mỹ - nó rất xinh đẹp, có hơi người, ngày nào cũng có những người trẻ tuổi thích náo nhiệt chen chúc vây quanh. Những người này sẽ cùng làm bạn với Lưu Húc Thần, để cho Lưu Húc Thần, người trẻ tuổi như vậy, cũng vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm tươi đẹp nhất đời người như vậy, không đến mức quá tịch mịch.

Suy nghĩ này khiến Hoa Sùng cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí còn cảm thấy lạnh đi trong lòng.

Người làm điều đó không phải là Ngưu Minh, mà chỉ có thể là Tiền Sấm Giang.

Hai năm trước, Tiền Bảo đột nhiên nảy ra sáng kiến mở một cửa hàng tại căn nhà của nhà họ Lưu để bán đồ lưu niệm, mà còn đã nói là làm. Tiền Sấm Giang biết Ngưu Minh đã chôn tro cốt của Lưu Húc Thần ở đó và thông báo cho Ngưu Minh bằng một cách nào đó. Ngưu Minh suy nghĩ một lúc, rồi xem bưu điện phía trên như một cái bia mộ. Dù sao, hũ tro cốt được chôn rất sâu và không có nguy cơ bị đào lên khi xây dựng. Nhưng trong lòng Tiền Sấm Giang lại nghĩ khác cậu ta. Trước khi Tiền Bảo Điền bắt đầu xây dựng, cậu ta đã bứng cây con lên, đào hũ tro cốt ra và giấu nó ở một nơi khác.

Hũ tro cốt ở đâu, chỉ có Tiền Sấm Giang biết.

Đến tận bây giờ, Ngưu Minh vẫn nghĩ rằng anh trai mình vẫn đang ngủ yên dưới căn bưu điện như một ngôi nhà cổ tích kia.

Nhờ Tiếu Thành Tâm đưa Tiền Bảo Điền về nhà, và Hoa Sùng nói với Liễu Chí Tần những gì anh vừa nghĩ. Liễu Chí Tần ngồi xổm trên mép hố đào, sau khi hút một điếu thuốc, cậu đứng dậy, "Đây là một bước đột phá."

Hoa Sùng ngầm hiểu, " Dẫn Ngưu Minh đến đây để cậu ta nhìn tận mắt – hũ tro cốt của anh trai cậu ta đã biến mất."

"Đối với cậu ta, hũ tro cốt của Lưu Húc Thần là thứ quan trọng nhất. Nếu hũ tro bị mất, cảm xúc của cậu ta chắc chắn sẽ xuất hiện sơ hở, hoặc có khi cậu ta bị kích động mạnh cũng không chừng." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng suy nghĩ một lúc, "Nhưng trước đó, tôi phải xác nhận một điều từ Tiền Sấm Giang, là hũ tro cốt thực sự được chôn ở đây."

" Nên như vậy." Liễu Chí Tần gật đầu, "Vụ án này hiện đang thiếu bằng chứng quan trọng. Chỉ riêng suy đoán của chúng ta thôi là không đủ để đưa kẻ giết người ra ngoài sáng."

"Hũ tro cốt? Tôi không biết." Tiền Sấm Giang cúi đầu, liên tục cạy móng tay của mình.

"Lúc nói dối cậu có thử nhìn vào gương chưa?" Hoa Sùng không chút mềm lòng chọc thủng lời nói dối đó.

"Bộ dạng này của anh sao mà giống như "không biết" được? Cậu ba nhà họ Tiền à, cậu làm gì và không làm gì, tôi biết, cậu cũng biết.

Cậu muốn gánh tội thay người khác, thì hãy hợp tác với chúng tôi. Cậu muốn bảo vệ ai đó, thì tôi mẹ nó cũng muốn sớm phá được vụ án này. Nếu cậu vẫn không chịu nói gì, thì cũng không sao, tôi sẽ tiếp tục điều tra, dù có mất bao nhiêu thời gian, tôi cũng sẽ nhất định bắt được kẻ giết người. "

Đôi vai của Tiền Sấm Giang cứng lại, cậu ta nâng mắt lên nhìn Hoa Sùng.

"Cậu nghĩ rằng tôi muốn ở lại đây sao?" Hoa Sùng bực bội mất kiên nhẫn chỉ ngón trỏ về phía trước, "Cấp trên đã giao nhệm vụ, khi nào bắt được hung thủ, thì khi đó mới được trở về."

Liễu Chí Tần nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Sấm Giang, dụ dỗ: "Lưu Húc Thần đã cứu cậu, anh ta là ân nhân của cậu. Anh ta bị giết ở Tiện Thành. Sau khi biết được sự thật năm ấy, anh mang hũ tro cốt của Lưu Húc Thần đi, cũng muốn báo thù cho anh ta. Vì trả thù cho Lưu Húc Thần cũng không xung đột với chuyện trả thù cả thôn. Cậu rất thông minh, thiêu cháy ba nạn nhân kia cho đến chết, đồng thời hủy hoại được cả tương lai của thôn Lạc Quan."

Tiền Sấm Giang lặp lại hành động mím môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn suy nghĩ.

Bài phát biểu của Liễu Chí Tần chậm lại, "Lần trước cậu nói cậu nghe thấy tiếng một cậu bé khóc trong căn nhà gỗ trong trường làng. Cậu bé đó là em trai của Lưu Húc Thần, Lưu Triển Phi, phải không?"

Tiền Sấm Giang đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy.

"Lúc đó cậu còn nhỏ, không đủ mạnh mẽ, cũng không có đủ can đảm. Cậu không dám chạy vào nhà gỗ để ngăn anh trai mình lại, cũng không có cách nào để cứu cậu bé còn nhỏ tuổi hơn cậu kia." Khi nói, Liễu Chí Tần khẽ nâng cằm lên. Cậu dừng lại vài giây, lại nhàn nhạt nói: "Sau đó, cậu bé đó chết, trong một mùa đông lạnh giá, cậu ta lẻ loi bị đông cứng trên sông.

Câu nói này như một nhát chùy gõ xuống, kết thúc tất cả.

Tiền Sấm Giang cuối cùng cũng mở miệng, phun ra một tiếng khàn khàn gian nan: "Tôi..."

"Cậu hãy suy nghĩ thật cẩn thận, nghĩ kĩ rồi hẵng nói. Chúng tôi sẽ đợi ở đây." Liễu Chí Tần mỉm cười không cảm xúc, "Hãy nhớ rằng, chúng tôi cũng như cậu, cũng hy vọng rằng vụ án này kết thúc sớm. Chúng tôi cần có một hung thủ. Hiểu chứ? Chúng tôi là "cần có hung thủ", chứ chúng tôi không cần thiết phải "bắt được hung thủ". Và anh vừa hay lại chính là hung thủ. Tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác. "

Tiền Sấm Giang hít mạnh vài hơi, đôi mắt vẫn đờ đẫn như cũ, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa thêm vài tia sáng.

"Bây giờ hãy nói cho tôi, Lưu Húc Thần có cứu cậu không?" Hoa Sùng hỏi.

Sau nửa phút, Tiền Sấm Giang gật đầu: "Có."

"Hũ tro cốt của anh ấy, cậu mang nó trở lại từ Nghĩa trang công cộng Chu Sơn đúng không?"

"Đúng."

"Cậu chôn hũ tro cốt trong nhà họ Lưu, tưởng rằng anh ấy sẽ an toàn, cho đến khi Tiền Bảo Điền xây dựng một ngôi nhà ở đó?"

Tiền Sấm Giang im lặng một lúc lâu: "Đúng."

"Còn hũ tro cốt thì sao?" Hoa Sùng cúi người xuống, "Hũ tro cốt bây giờ đang ở đâu?"

Bầu không khí trong phòng cảnh sát gần như đóng băng, nhịp tim của mọi người theo đó cũng đập nhanh lên.

"Tôi là kẻ giết người." Tiền Sấm Giang đột nhiên nói: "Tôi đã giết Chu Lương Giai, Trịnh Phi Tường và Phạm Miểu. Viên Phỉ Phỉ đã giúp tôi. Nhưng cô ta không biết tôi sẽ làm gì với họ."

Câu cậu ta vừa nói không hề dài, nhưng cách cậu ta nói lại như đang gằn giọng mà ra từng chữ từng chữ một.

Hoa Sùng hiểu ý - cậu ta đang xin một lời hứa!

"Đúng, cậu là hung thủ." Hoa Sùng nói, "Việc cậu giết người, không liên quan gì đến người khác."

Nghe thế, Tiền Sấm Giang thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta không biết rằng mình đang sa vào 'cái bẫy' mà cảnh sát từng bước giăng ra.

"Tôi, tôi không biết nơi nào là an toàn nhất." Tiền Sấm Giang nói: "Thôn Lạc Quan chỗ nào cũng có khách, thậm chí trên núi Hư Lộc cũng không an toàn. Tôi..."

Hoa Sùng đột nhiên nghĩ đến một nơi: "Cậu đã chôn chiếc bình trong trường làng?"

Đuôi lông mày của Liễu Chí Tần khẽ động, dường như cũng nhất trí với câu nói của Hoa Sùng.

Tiền Sấm Giang gật đầu, "Đúng vậy, nó ở phía tây tòa nhà giảng dạy. Chỗ đó chắc hẳn sẽ không có ai đi qua."

Bên ngoài đồn cảnh sát, Lý Huấn nhận được tin, lập tức dẫn người đến trường làng cũ.

Bàn tay của Hoa Sùng dưới bàn đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, Liễu Chí Tần chú ý tới động tác nhỏ của anh, nụ cười giả dối cũng trở nên ấm áp hơn một chút.

"Tôi là kẻ giết người." Tiền Sấm Giang nhấn mạnh một lần nữa, "Chính tôi đã giết người. Tôi có động cơ, hai, hai động cơ. Các người có thể, có thể khép lại vụ án được rồi."

Hoa Sùng đứng dậy, không nói ngay cho cậu ta biết sự thật về cuộc trò chuyện vừa nãy. Liễu Chí Tần cũng đứng dậy theo, thấp giọng nói: "Đi thôi, đến trường làng nhìn xem."

Ở phía tây của trường làng, một hũ tro cốt cũ đã bị đào ra.

Một bên của hũ tro cốt được bịt kín có dán bức ảnh kích cỡ nhỏ khoảng bàn tay trẻ con. Bức ảnh đã bị ố vàng phai màu, trên hình là một người đàn ông còn rất trẻ.

"Lưu Húc Thần..." Hoa Sùng cẩn thận nhặt hũ tro cốt, đeo găng tay. Chất liệu hộp tro là một vật liệu dễ dàng lưu lại dấu vân tay, nhưng đã quá lâu, dấu vân tay bám trên đó có thể đã không còn lưu lại.

"Tôi sẽ mang nó đi kiểm nghiệm ngay bây giờ." Lý Huấn nói.

"Đợi đã." Liễu Chí Tần chỉ vào hũ tro, "Mở nó ra trước đã."

"Cái này, cái này..." Tiếu Thành Tâm hơi bối rối, "Ngoài đống tro thì chắc không còn thứ gì khác trong đó đâu, đúng không?"

"Khó nói lắm. Sau khi hỏa táng, giám đốc tang lễ tự mình đặt tro vào hộp. Nhưng loại hộp này..." Hoa Sùng nhìn vào sợi chỉ giữa thân hộp và nắp, nói: "Niêm phong như vậy, vẫn có thể mở ra."

Trong lúc nói chuyện, Lý Thần đã mở nắp hộp ra, vài giây sau, một hũ chứa tro và xương vụn hiện ra trước mặt mọi người.

Lý Huấn đưa bàn tay đang đeo găng vào đống tro tàn, tìm kiếm một lúc, lắc đầu nói: "Chỗ này không có dụng cụ để kiểm nghiệm."

Hoa Sùng nói: "Được rồi, anh cứ đưa hũ tro trở về trước đi."

Lý Huấn lưu loát thu dọn gọn gàng, sải bước về phía đồn cảnh sát cùng với hai thành viên khác của Phòng kiểm tra dấu vết. Họ vừa mới bước được vài bước, lại đột ngột quay đầu lại: "Tổ trưởng Hoa, tôi vừa nhớ một điều!"

"Là gì thế?"

"Lần đầu đến trường làng, tôi và Trương Mậu có tìm thấy một mặt dây chuyền đó, cậu nhớ không?" Lý Huấn nói, "Là tìm thấy ở gần đây!"

Hoa Sùng ngay lập tức nhìn về phía Liễu Chí Tần.

Tiếu Thành Tâm cũng biết chuyện về mặt dây chuyền, nhưng lại không bới ra được mối quan hệ trong đó, nhỏ giọng hỏi lại: "Cái gì, có chuyện gì vậy?"

"Bưu điện đã được xây dựng cách đây hai năm. Thời gian để Tiền Sấm Giang chuyển hũ tro cốt phải là trước khi xây dựng bưu điện." Hoa Sùng nói, "Mà như chúng ta đã phân tích lần trước, thời gian mặt dây chuyền rơi xuống không thể sớm hơn ba năm trước, không có xung đột thời gian giữa hai chuyện này. Tên của trò chơi đó là gì nhỉ?"

"'Bạch Nguyệt Hắc Huyết'." Liễu Chí Tần nói: "Nhân vật chính tên là Lân Tranh, một nữ thần chiến tranh loli. Tôi đã kiểm tra máy tính của Tiền Sấm Giang và tất cả các thiết bị liên lạc, anh ta thật sự đã từng chơi 'Bạch Nguyệt Hắc Huyết', nhưng thời gian chơi không dài. Không có mặt dây chuyền như vậy trong hồ sơ mua sắm online, nhưng cũng không loại trừ rằng anh ta mua nó với hình thức khác."

Tiếu Thành Tâm nói, "Chẳng lẽ mặt dây chuyền đó là của Tiền Sấm Giang?"

Hoa Sùng rũ mắt nhìn chăm chăm xuống đất, đi qua đi lại vài bước, dường như nghĩ đến một điều gì đó sâu xa hơn. Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên, phân phó: "Phái ai đó đến chỗ của Ngưu Minh, "lơ đãng" nói cho cậu ta biết '- không biết cảnh sát đang tìm gì dưới bưu điện của Tiền Bảo Điền, nhưng lật ba thước đất lên rồi mà vẫn không tìm thấy được gì."

"Phái ai? Tôi á?" Tiếu Thành Tâm hỏi.

"Anh không thể, tôi muốn tìm một người nhìn có vẻ vô hại." Hoa Sùng quyết đoán nói: "Đi bắt Tiền Bảo Điền, để anh ta khóc trong hành lang của đồn cảnh sát. Ngưu Minh hiện đang ở trong phòng cảnh sát trên tầng hai. Miễn là giọng của Tiền Bảo Điền đủ lớn, là Ngưu Minh có thể nghe được một chuyện – hũ tro cốt của Lưu Húc Thần đã bị mất tích."

Tiếu Thành Tâm cuối cùng vỡ lẽ: "Tôi sẽ làm ngay bây giờ!"

Hoa Sùng chuyển hướng sang nhìn Liễu Chí Tần, "Đối với mặt dây chuyền và trò chơi 'Bạch Nguyệt Hắc Huyết', tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác. Nếu mặt dây chuyền thực sự bị Tiền Sấm Giang đánh rơi, tại sao anh ta lại có mặt dây chuyền? Anh ta căn bản không giống loại người có sở thích mua sắm trang sức. Mặt dây chuyền này có lẽ là ai đó đã đưa cho anh ta. "

"Là Ngưu Minh?" Đại não Liễu Chí Tần nhanh chóng suy nghĩ, "Họ chơi cùng một game?"

"Có lẽ đối với họ 'Bạch Nguyệt Hắc Huyết' không chỉ là một trò chơi!" Ánh mắt Hoa Sùng tối dần, "Có lẽ chúng ta đã lần ra được chứng cứ mấu chốt rồi!"

Khi nhìn thấy mặt dây chuyền rỉ sét loang lổ trong túi bằng chứng, Tiền Sấm Giang không phản ứng gì ngay lập tức. Cậu ta nhìn chằm chằm vào nó cả buổi vẫn không lộ ra điều gì bất thường, chỉ lộ vẻ mặt hoang mang.

"Cậu đã từng chơi một trò chơi tên là 'Bạch Nguyệt Hắc Huyết' đúng chứ?" Hoa Sùng bấm vào bên cạnh túi đựng bằng chứng, "Đây là vật tuỳ thân của nhân vật trong trò chơi."

Đồng tử của Tiền Sấm Giang đột nhiên thắt lại, gương mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Hoa Sùng lại dùng mánh khóe, thêm mắm dặm muối: "Vừa rồi, theo lời cậu nói, chúng tôi đã đi đến dãy phòng học phía tây trường làng cũ để tìm hũ tro cốt. Khi tìm thấy hũ tro, chúng tôi đồng thời cũng phát hiện ra mặt dây chuyền bên cạnh nó. Tôi nghĩ có lẽ cậu đã đánh rơi nó khi chôn hũ tro cốt. "

Tiền Sấm Giang thực sự lo lắng, tròng mắt cậu ta không ngừng đảo trái đảo phải.

Hoa Sùng đến gần, hỏi: "Có phải của cậu không?"

"Vâng." Tiền Sấm Giang đờ đẫn mở miệng, cơ cổ cậu ta căng cứng.

"Cậu thích Lân Tranh à?"

"Gì cơ?"

"Chủ nhân của mặt dây truyền này trong trò chơi tên là Lân Tranh, cậu thích cô ấy à?"

"Thích!" Tiền Sấm Giang vội vàng gật đầu, "Thích!"

Hoa Sùng nheo mắt nghi ngờ.

Tiền Sấm Giang lập tức khẳng định lại một lần nữa: "Tôi rất thích nhân vật đó."

"Cậu tự mua nó?"

"Đúng!"

"Mua ở đâu?"

Tiền Sấm Giang ngập ngừng, "Trong... trong..."

Hoa Sùng nói: "Trong hội chợ truyện tranh? Tôi nghe nói rằng các bạn trẻ bây giờ rất hay đi mua sắm tại hội chợ truyện tranh."

"Đúng, tôi mua trong hội chợ truyện tranh" Tiền Sấm Giang nói.

Hoa Sùng biết Tiền Sấm Giang đang nói dối, nhưng bây giờ cậu ta có nói dối hay không đã không còn quan trọng. Vì sao cậu ta muốn thay người khác gánh tội cũng không quan trọng. Hoa Sùng có thể xác định, Tiền Sấm Giang là người làm rơi mặt dây chuyền, và bây giờ cậu ta đang liều mạng cố gắng che giấu mối quan hệ giữa mặt dây chuyền với Ngưu Minh.

Nhớ lại lúc đầu không có manh mối, Liễu Chí Tần có nói một câu -- "Một thứ không tương thích với môi trường xung quanh đột nhiên xuất hiện, chắc chắn nó có một ý nghĩa riêng."

Bây giờ có vẻ đúng là như vậy!

Đó là một manh mối chứa rất ít thông tin, nhưng phương hương nó chỉ ra, đã cung cấp đủ chứng cứ kết tội kẻ giết người thực sự.

Bây giờ, Liễu Chí Tần chỉ việc tìm kiếm những bằng chứng còn đang tồn tại.

Khi Tiền Bảo Điền bị Tiếu Thành Tâm chặn lại một lần nữa, ông ta tức điên lên, suýt nữa không kìm được giơ gạt tàn lên phang vào đầu Tiếu Thành Tâm.

Trước mặt các cảnh sát khác, Tiền Bảo Điền không dám lỗ mãng, nhưng ở một mình với Tiếu Thành Tâm, ông ta lại không lo lắng quá nhiều. Tiền Bảo Điền vỗ đùi, chửi rủa: "Nhà của tôi! Êm đẹp ở đó, chính quyền của thị trấn, còn có cả các quan chức địa phương chưa bao giờ ra ý kiến gì! Các người, các người thì ngược lại, không cho tôi lấy một chút thời gian nào! Dù gì thì ít nhất cũng phải báo cho tôi biết trước một tiếng, để tôi chuẩn bị tâm lý chứ! Tôi cũng không dám nghĩ sẽ đòi tiền đền bù từ các người, các người nói đó là công trình xây dựng bất hợp pháp', thì nó là 'công trình xây dựng bất hợp pháp', tôi chỉ là dân đen, nào dám tranh cãi với các người? Mấy người ai mà chẳng giắt theo súng! "

Tiếu Thành Tâm nghe ông ta rống đến mức đầu cũng muốn to ra gấp đôi: "Làm gì có! Nhìn tôi đi, tôi có khẩu súng nào đâu!"

"Tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng bưu điện đó! Tôi mẹ nó cũng chỉ có thể nhận tiền! Quên đi, nói với các người cũng vô dụng, tôi không có gì để phải phối hợp với các ngươi."

"Có chứ, tại sao không có? Như vậy đi, ông đến đồn cảnh sát lặp lại lời vừa nói một lần nữa." Tiếu Thành Tâm nói, "Nhân dân có khiếu nại chẳng lẽ chúng tôi lại không lắng nghe?"

Tiền Bảo Điền nghi ngờ trừng mắt nhìn lại.

"Hãy nghe tôi nói." Tiếu Thành Tâm choàng tay qua ôm lấy vai ông ta, "Khi anh đến đồn cảnh sát, anh chỉ cần hét lên như vậy..."

Nghe Tiếu Thành Tâm nói xong, Tiền Bảo Điền khiếp sợ: "Anh đang muốn hố chết tôi à?"

"Tôi hố anh làm gì? Anh chỉ cần làm những gì tôi nói. Còn tôi, sẽ cố gắng hết sức để anh được nhận bồi thường. Được chưa?"

Tiền Bảo Điền không tin Tiếu Thành Tâm có thể giúp ông ta đòi được bất kỳ khoản bồi thường nào, nhưng không sao, có thể trút giận một chút cũng tốt. Dù sao Tiếu Thành Tâm cũng nói: cứ hướng về phía lầu hai mà mắng, càng lớn càng tốt, bát nháo càng nhiều người đến xem càng tốt, chắc chắn sẽ không có người tới ngăn cản ông ta.

Ngưu Minh đứng bên cửa sổ, nhìn núi Hư Lộc trong im lặng.

Phòng cảnh sát nơi cậu ta nằm không thể nhìn thấy bưu điện, cũng không nhìn thấy được ngôi trường làng cũ đã bị bỏ hoang từ lâu. Ánh mắt cậu ta không hề mang chút độ ấm nào, biểu cảm cũng chẳng khác ngày thường là bao. Nhưng Ngưu Minh biết rằng trái tim mình đang đập hơi nhanh.

Cảnh sát tên Hoa Sùng đã nhìn thấu bí mật của cậu ta, và thậm chí còn đoán được cái gì được chôn dưới bưu điện.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến!

Cũng may, điều đó không quan trọng, bọn họ không có bằng chứng. Mấy năm nay, Ngưu Minh vẫn luôn thận trọng, không để lại manh mối, người cậu cảm kích cũng chỉ có một mình Tiền Sấm Giang.

Nghĩ đến Tiền Sấm Giang, cậu ta lại mỉm cười.

Tiền Sấm Giang sẽ không nói bất cứ điều gì.

Nếu có một người khác ngoài bản thân mình mà cậu ta tin tưởng ở thế giới này, thì không ai khác người đó chắc chắn là Tiền Sấm Giang.

Phải mất hơn mười phút, cậu ta mới sắp xếp xong những sự việc phát sinh gần đây trong đầu, đồng thời chắc chắn lại rằng mình không để lại sơ hở nào. Vấn đề duy nhất là thuốc gây mê Sevoflurane. Sevoflurane quá đặc biệt, cảnh sát chắc chắn sẽ truy tìm đường dây này. Ngưu Mị đã sử dụng Sevoflurane để giết người, cũng đang tiếp tục sử dụng Sevoflurane để giết người. Cảnh sát có lẽ sẽ điều tra ra được chuyện Ngưu Mị làm.

Nhưng những điều này cũng không quan trọng. Miễn là bản thân cậu ta không có bất kỳ sơ hở nào...

Mí mắt Ngưu Minh bất ngờ nhảy lên, cậu ta mạnh bạo nhíu chặt mày lại, giơ tay lên đè lại nơi đang không ngừng nhảy lên.

Không ai rõ hơn ngoài cậu, rằng những suy nghĩ vừa nãy chỉ là đang tự lừa gạt bản thân.

Ngưu Minh đã bại lộ, đã bị tình nghi!

Không sai, Ngưu Minh luôn luôn rất cẩn thận, cẩn thận đến nỗi không bao giờ sử dụng các công cụ giao tiếp thông thường để liên lạc với Tiền Sấm Giang, không bao giờ gặp Tiền Sấm Giang tại nơi có người quen, mỗi một lần đi Tiện Thành, hay thôn Lạc Quan cậu ta đều cẩn thận hết mức. Cậu ta cải trang rất tốt, 'Lưu Triển Phi' đã chết, miễn là cảnh sát không thấy cậu ta có liên quan gì đến Lưu Triển Phi...

Ngưu Minh hít một hơi, ngón tay bắt đầu run rẩy.

Là do cậu ta đã đoán sai năng lực của cảnh sát? Tại sao cảnh sát có thể điều tra ra được tình hình bây giờ? Không phải họ cũng...cũng......

Cũng ngu xuẩn sao? Ngu xuẩn giống như Viên Phỉ Phỉ?

Mười năm trước, cảnh sát đã tìm kiếm khắp làng, nhưng không điều tra ra được sự thật. Vậy tại sao sau mười năm sau họ lại thay đổi?

Trong đầu Ngưu Minh bỗng hiện lên vụ cháy xảy ra mười năm trước. Các cảnh sát đến từ thành phố có vẻ mơ hồ, hỏi đông hỏi tây, cậu ta và Tiền Sấm Giang cùng lắm chỉ hoảng loạn một chút, là đã được loại khỏi danh sách tình nghi.

Trong chớp mắt, hình bóng của các cảnh sát chồng chéo trở thành cùng một người, ngũ quan của người đó dần trở nên rõ ràng. Đó chính là viên cảnh sát đã thẩm vấn cậu ta cách đây không lâu.

Người đó tên là Hoa Sùng, nghe nói là tổ trưởng Tổ trọng án của cục cảnh sát hình sự Thành phố.

Ngưu Minh nắm chặt tay, cậu ta thậm chí nghe được cả nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Không liên quan, không liên quan gì cả! Ngưu Minh chột dạ tự an ủi mình. Cho dù đoán ra cậu ta là Lưu Triển Phi thì sao? Họ không có bằng chứng! Cậu ta là một cô nhi không có cha không mẹ, Mễ Hạo. Vào năm 11 tuổi, được Ngưu Mị nhận nuôi và đổi tên thành Ngưu Minh. Cậu không phải là Lưu Triển Phi. Lưu Triển Phi đã bị chết cóng từ lâu. Cả làng có thể chứng minh điều đó!

Cậu ta đặt tay lên mép cửa sổ, vì bàn tay siết quá chặt, những đường gân xanh bổi bần bật trên cánh tay.

Nhìn cánh tay mình, cậu ta cười khổ hai tiếng.

Tổ trưởng tổ Trọng án kia cảm thấy cậu ta không giống một đứa trẻ lang thang từ nhỏ. Đương nhiên là không giống! Nếu không phải do nhóm người đáng hận Chu Lương Giai kia, làm sao cậu ta có thể đi lang thang nhặt rác? Gia đình cậu ta rất nghèo, nhưng dù nghèo đến đâu, cũng có mái nhà che mưa che gió. Cậu ta không có bố mẹ và thậm chí cả cha nuôi cũng mất sớm, nhưng cậu ta có một người anh trai. Nếu anh trai còn sống, sao cậu ta có thể lâm vào cảnh nhặt rác sống qua ngày được?

Ngưu Minh hít thở dồn dập, cố làm bản thân trấn tĩnh lại, nhưng vô ích. Cậu luôn không thể kiềm chế được cảm xúc dâng trào khi nghĩ về anh trai mình.Trước kia như thế, bây giờ vẫn là như thế!

Nhưng cậu ta biết rằng mình không thể có quá nhiều hành vi quá kích. Dù không có người nào trong phòng này, nhưng lại có thiết bị giám sát. Mọi cử động của cậu ta đều lọt vào trong mắt của cảnh sát.

Ngưu Minh cúi đầu, cắn nhẹ môi dưới, lát sau cậu ta quay người, bước tới một cái ghế.

Đúng lúc đó cậu ta chợt nghe thấy một trận chửi rủa và phàn nàn vọng từ bên ngoài vào, càng ngày càng rõ ràng. Cậu ta không khỏi đi đến cửa. Khi nghe những gì người bên ngoài đang chửi rủa, máu trên mặt cậu ta như đông cứng lại, đôi vai bắt đầu run lên kịch liệt.

- ---"Đó là chỗ ông đây kiếm cơm nuôi cả nhà! Mẹ nó mấy người muốn phá là phá à? Có chứng cứ gì chôn bên dưới à? Bây giờ bưu điện bị phá rồi, sàn nhà cũng đào lên rồi, có tìm thấy gì không? Một cái hố trống không! Có gì ở dưới thật thì tôi còn có thể nhịn, nhưng mà chẳng có gì cả! Mấy người viện cớ tới chỉnh tôi, khinh người nông thôn chúng tôi thành thật dễ bị bắt nạt sao? Mấy người bồi thường cho tôi đi, bồi thường nhà cho tôi......"

- -

An: Tình cờ thấy bài đăng này trên face, sợ quá phải đi lấp hố tiếp huhu =]]]

5cf43d2431053d960420f3974757a1c2-1626999300.jpg

Xin lỗi mọi người lặn lâu mới cum back. Có thêm vài bạn phụ mình edit hy vọng sẽ nhanh hơn =]]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.