Tâm Độc Chương 72: Phản chiếu (06)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 72: Phản chiếu (06)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel Beta: Ooctopuss

Phản chiếu

6.

"Xử phạt về thể xác?" Liễu Chí Tần nhìn Tiền Lỗ, "Xây hẳn một cái cái nhà gỗ chỉ để xử phạt về thể xác học sinh?"

"Bây giờ thì không còn nữa." Tiền Lỗ vội vàng nói: "Mấy cậu có thể ghé trường làng mới ở thôn đối diện đồn công an xem, các giáo viên trẻ vừa học xong đại học, nhưng có tố chất, nên sẽ không đòn roi học sinh nữa."

"Vậy xử phạt về thể xác học sinh trước đây là chủ ý của ai?" Hoa Sùng bước lên một vài bước, "Nhà gỗ này độc lập với khu dạy học, chắc là không phải sửa lại từ nhà ở của giáo viên phải không?"

"Đương nhiên không phải." Tiền Lỗ hơi lo lắng, hiển nhiên không muốn đề cập quá sâu đến vấn đề này.

Nhưng Hoa Sùng càng muốn nắm chặt lấy không buông ra, "Là khi nào, ai chủ trương xây căn nhà này?"

Tiền Lỗ đành phải nói: "Chắc khoảng 15 16 năm trước đi, tôi không nhớ rõ. Học sinh trong thôn không nghe lời, đặc biệt là nam sinh khối lớp năm, không thể quản lý được. Các giáo viên bèn họp nhau xây nhà gỗ, nhốt các học sinh thật sự không dạy dỗ được nữa vào đó, xử phạt về thể xác. Việc này thôn trưởng còn mở họp thông báo cho các gia đình nếu đồng ý thì ký tên, còn nếu không đồng ý, thì học sinh dù phạm lỗi lớn cỡ nào cũng không bị đem vào nhà gỗ."

Hoa Sùng hỏi: "Có bao nhiêu người đồng ý?"

"Tất cả đều đồng ý." Tiền Lỗ nói: "Thôi được rồi! Tôi biết người ở nông thôn bọn tôi không giống các anh trong thành phố lớn. Các anh thích tố chất giáo dục cái gì đó, nhưng mấy năm trước trong thôn chúng tôi ai mà biết cái đó? Trẻ em, học sinh hư hỏng cứng đầu, cha mẹ còn ước gì giáo viên đánh mắng nó thay mình. Giáo viên đòn roi học sinh đã là gì, có nhà còn ngại giáo viên đánh con mình nhẹ quá không ăn thua nữa cơ."

"Không ăn thua?" Hoa Sùng cười lạnh một tiếng, nhìn quanh quất rồi lại hỏi: "Năm đứa trẻ bị ngộ hại bình thường biểu hiện thế nào?"

"Chuyện này tôi không rõ lắm, tôi không phải giáo viên của trường." Tiền Lỗ vuốt vuốt ngón tay mình, "Chuyện của năm đứa trẻ mấy cậu nên đi hỏi mấy giáo viên có tuổi ở đây, để lát nữa tôi tìm hộ mấy cậu."

"Cảm ơn ạ." Liễu Chí Tần cười nói: "Chú có con không?"

"Con tôi?" Tiền Lỗ sửng sốt, "À, ý cậu muốn hỏi con nhà tôi có bị xử phạt thể xác thế này không phải không? Không có, tôi có hai đứa con gái, từ nhỏ đã ngoan, không gây chuyện, học cũng giỏi."

"Giờ họ đang ở đâu ạ?"

Tiền Lỗ đắc ý nói: "Tụi nó học đại học trên Bắc Kinh rồi! Đã ra khỏi cái khe suối tồi tàn này!"

"Vậy tốt quá." Liễu Chí Tần nói xong, cậu chạm chạm khẽ lên mu bàn tay Hoa Sùng, "Đi xem thử không?"

"Ừm." Hoa Sùng đi vòng quanh ngôi trường một vòng, trở lại chỗ cũ, "Người nhà nạn nhân giờ còn sống trong thôn không?"

"Còn, vẫn còn." Tiền Lỗ nói: "Ai cũng mở Nông Gia Nhạc. Làm ăn được nhất thôn là ba mẹ của Tiền Mao Giang, cái 'Sơn Vị Đường' trước cửa thôn là của nhà đó. Nhà Tiền Mao Giang là nhà giàu nhất thôn, lúc vừa mới bắt đầu mở mang du lịch ấy, nhà đó tích cực nhất, cũng có đầu óc kinh doanh lắm chứ. Đúng rồi, Tiền Mao Giang là anh cả, còn 2 đứa em trai nữa, hai đứa này cũng giỏi, ăn nên làm ra lắm."

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần không hẹn nhìn nhau một cái, Liễu Chí Tần hỏi: "Vậy bốn gia đình nạn nhân khác thì sao ạ?"

"Không giàu bằng nhà Tiền Mao Giang, nhưng mà cũng không tệ lắm. Thôn chúng tôi nhà nào cũng có vài ba đứa con, không có con một, mấy đứa nhỏ chết đi thật sự bất hạnh, nhưng mặt trời cũng có lặn có mọc mà. Hơn nữa lúc ấy trên trấn còn gửi xuống tiền chia buồn cũng rất nhiều."

Rời trường làng, Hoa Sùng chia tay Tiền Lỗ.

Tiếu Thành Tâm đã tiếp xong mấy cán bộ trong thôn, vội vã chạy tới, "Sao, đã có kết quả chưa?"

"Anh tưởng anh đang chơi game trên điện thoại à, mới đó sao có kết quả được?" Hoa Sùng hái một cây cỏ đuôi chồn, tự đánh đánh vào lòng bàn tay mình.

Tiếu Thành Tâm không có thực quyền quản lý, muốn thúc giục nhưng lại ngại, "Vậy thôi đừng gấp, cứ từ từ tới, tôi tin tưởng anh mà!"

Hoa Sùng liếc Tiếu Thành Tâm một cái, rồi quay sang Liễu Chí Tần, "Cậu có ý tưởng gì không?"

"Muốn nghe nói thật hay là nói dối?" Liễu Chí Tần cười.

Hoa Sùng nhướng mày, "Cậu cũng nói dối nữa à?"

Liễu Chí Tần lấy cọng cỏ đuôi chồn trong tay anh, "Vậy nghe nói dối đi, nghe xong không chừng lại lên sĩ khí."

"Vậy cậu nói dối thử tôi nghe xem." Hoa Sùng nghĩ trong lòng: Xem cậu lừa dối tôi thế nào.

"Ok." Liễu Chí Tần hắng giọng nói, "Cái chuyện 'dùng cách xử phạt về thể xác' rất khả nghi. Thật ra trước đây cũng có rất nhiều trường học ở huyện làng cũng sử dụng cách xử phạt về thể xác học sinh như thế này, một là như theo lời Tiền Lỗ nói, học sinh quá hư hỏng không dạy được, hai là nguyên nhân căn bản: giáo viên không có đủ trình độ. Nhưng mà xây hẳn một nhà gỗ để dùng cách xử phạt về thể xác, còn để nghị người nhà học sinh ký tên nữa. Có phải vì cách xử phạt về thể xác này thật sự rất nặng, nên không muốn bị các học sinh khác nhìn thấy? Và cũng có lẽ vì quá nặng, các giáo viên không muốn gánh hậu quả, nên đề nghị người nhà ký tên 'tự gánh lấy hậu quả'?"

Tiếu Thành Tâm nghe lọt được, vui vẻ nói: "Ồ có lý quá nè!"

Liễu Chí Tần tiếp tục nói: "Lúc Tiền Mao Giang bị ngộ hại là 14 tuổi, một học sinh lớp 8 có thể phản nghịch tới mức nào, chúng ta đều là người từng trải, chắc không cần phải nói thêm ha. Giả thiết cậu ta cùng bốn đứa trẻ khác vi phạm kỷ luật gì, bị giáo viên nhốt trong nhà gỗ xử phạt về thể xác, có khi nào giáo viên vì tức giận nên đã lỡ tay đánh chết?"

"Cái đệch! Chẳng lẽ lại như vậy?" Tiếu Thành Tâm vỗ tay lên đùi, "Giáo viên sợ tội, sợ để lại chứng cứ, chỉ có thể đốt cả nhà gỗ, hủy cả chứng cứ và thi thể!"

Liễu Chí Tần: "Đúng vậy."

"Đúng cái gì?" Hoa Sùng thở dài, "Lỡ tay đánh chết một người còn hiểu được, chứ gì mà đánh chết một lúc 5 người, cậu đang xem phim truyền hình à?"

Liễu Chí Tần nhấp môi cười.

"Không phải, đánh chết một người, bốn người còn lại sẽ là nhân chứng, giáo viên cần phải diệt khẩu!" Tiếu Thành Tâm nói.

"Ok, tạm chấp nhận. Nhưng anh Tiểu Liễu mới đề cập qua, các phụ huynh đã ký tên chấp nhận 'tự gánh lấy hậu quả' rồi, nên đánh chết cũng phải chấp nhận? Chỗ này ở mười năm trước không có pháp luật, chỉ có lệ làng thôi." Hoa Sùng đều giọng nói: "Nếu đã như vậy sao giáo viên còn sợ nữa?"

"Này......"

"Còn nữa, trường cháy ban đêm. Giáo viên năm đó không phải trong biên chế mà còn ở trường học đến tan học còn chưa về, ai 'tận tâm tận lực' như thế, dạy dỗ năm học sinh đến nửa đêm? Thêm nữa, nếu thực sự có chuyện này xảy ra, phụ huynh không biết con mình đêm đã khuya còn chưa về nhà sao?"

"Aiz!"

Hoa Sùng hừ một tiếng, "Suy luận của anh Tiểu Liễu toàn lỗ hổng, không đáng tin tẹo nào."

Liễu Chí Tần lúc này mới nói: "Cho nên tôi mới bảo là "nói dối" đó."

Hoa Sùng giật nhẹ cổ áo cậu, "Đáng tiếc không lừa được tôi."

Tiếu Thành Tâm ôm cục tức, "Hại tôi kích động nãy giờ."

"Xin lỗi." Liễu Chí Tần nương theo cái túm của Hoa Sùng, lắc qua lắc lại cả người, "Giờ tôi nói thật được chưa?"

"Cậu không nói tôi cũng biết." Hoa Sùng buông tay, vỗ hai cái lên vai cậu.

"Đừng đánh đố!" Tiếu Thành Tâm nói: "Tôi không biết!"

"Nói thật chính là......" Liễu Chí Tần lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, "Giờ vẫn chưa có giả thiết nào hợp lý cả."

Tiếu Thành Tâm ngay lập tức ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi.

"Vừa mới tới thôi mà, gấp làm gì?" Hoa Sùng vừa an ủi vừa bố trí nhiệm vụ: "Tôi với anh Tiểu Liễu đến gặp người nhà năm nạn nhân bị hại, Lão Tiếu, anh giúp tôi sắp xếp với."

Đã xế chiều nhưng "Sơn Vị Đường" vẫn còn đến mấy bàn yến hội.

Cuối hè đầu thu đúng là dịp lý tưởng để vui chơi ngắm cảnh, mấy Nông Gia Nhạc ở thôn Lạc Quan đều đầy ngập khách, "Sơn Vị Đường" là nhà có tiếng tăm vang dội nhất thôn, khách đến đều là đặt phòng trước nửa tháng. Nhưng mà chủ nhà cũng hiếu khách, dù không có ý định đặt phòng, chỉ cần nói một tiếng với lễ tân, cũng có thể được vào tham quan một chút nông trại và sinh thái ở đây.

Hoa Sùng lúc mặc thường phục trông chẳng giống cảnh sát tẹo nào, anh thong dong bước vào, như một khách đường xa tràn đầy hiếu kì ghé lại.

Cô gái ở quầy tiếp tân cũng cho rằng anh không thuê phòng, chỉ là du khách vào tham quan, nhiệt tình nói: "Tiên sinh, ngài đi đường xa đến đây rồi, mời vào bên trong nghỉ ngơi một chút, bên trong còn có rất nhiều cảnh đẹp."

Hoa Sùng lịch sự cười với cô, "Cảm ơn."

"Sơn Vị Đường" xây đúng là rất đẹp, dựa núi gần sông, khung cảnh thanh tĩnh, lâu lâu có thể nghe được tiếng người rì rầm, đặt mình trong trong đó, Hoa Sùng có cảm giác như đang lạc vào cõi tiên.

Lúc anh đến không lâu, Tiếu Thành Tâm nhắn qua một WeChat: Người nhà Tiền Mao Giang rất không muốn hợp tác với cảnh sát, Nhưng mà Tổ trưởng Hoa yên tâm, việc nhỏ này tôi có thể xử lý, tôi sẽ tìm người của chính phủ ép bọn họ ra mặt.

Hoa Sùng nhắn lại: Không cần đâu.

Không muốn gặp cảnh sát? Chẳng phải chuyện gì khó.

Không lấy thân phận cảnh sát xuất hiện là được.

Lát sau, di động lại rung lên, lần này là Liễu Chí Tần: Tôi đến nhà Tiền Khánh, người nhà cậu này xem ra nói chuyện khá tốt, lát nữa sẽ gặp anh trao đổi lại.

Anh cong khóe môi, nhanh chóng đánh chữ: Ok, tối nay "giao lưu" tin tình báo.

Mới vừa cất di động, trên một tầng lầu truyền đến tiếng cười nói rất ồn ào. Hoa Sùng nhìn lại, thấy một đám người trẻ tuổi từ lầu hai đi xuống.

Bọn họ khoảng hai mươi, nhuộm tóc và ăn mặc rất "Thời thượng", các loại mốt hiếm lạ cổ quái gắn hết lên người, chắc chắn không quê mùa, nhưng lại kệch cỡm nhà giàu mới nổi, không giống khách trong thành phố, có thể là người địa phương.

Quả nhiên, một cô gái nhuộm tóc đỏ, mặc một cái váy lụa kim tuyến quay sang một thanh niên mặc một cái áo thun Polo trắng, nói: "Cậu Hai, đồ ăn nhà anh vừa cải tiến à? Ăn ngon hơn lần trước nhiều lắm!"

"Đúng rồi, cải tiến riêng vì em đó, thích không?" Thanh niên được gọi là "cậu Hai" nói năng ngọt xớt, lúc nói chuyện còn ôm lấy eo một cô gái khác.

Trong đại sảnh "Sơn Vị Đường" có một tấm ảnh chụp treo tường, Hoa Sùng lúc nãy có xem qua, xác định người này chính là em trai Tiền Mao Giang, Tiền Phong Giang.

Mọi người hi hi ha ha lướt qua đình viện, có vẻ là muốn đi đến khu phòng ở gần rừng trúc. Hoa Sùng đi theo, giả vờ làm du khách,vừa ngắm cảnh, vừa nghe bọn họ nói chuyện.

Người giàu nhất thôn Lạc Quan trước mắt đúng là cậu Hai Tiền Phong Giang, cậu Ba Tiền Sấm Giang tuy rằng cũng làm ăn, nhưng không bằng Tiền Phong Giang. Mà bố hai người họ, Tiền Dũng năm trước đã mắc bệnh, vẫn luôn nằm trị bệnh ở bệnh viện trong trấn. Nếu bố mất, hai anh em sẽ phải phân chia tài sản.

Tiền Phong Giang dẫn bạn bè vào khu phòng ở, Hoa Sùng tìm một tảng đá, ngồi lên hút thuốc.

Không ngoài dự đoán của anh, không bao lâu, Tiền Phong Giang đã ra khỏi khu thuê phòng, ngâm nga bước đi.

"Cậu Hai." Hoa Sùng đứng dậy kêu lên.

"Vâng?" Tiền Phong Giang xoay người, ngờ vực nói: "Anh là...?"

"Một du khách nghe danh mà đến." Hoa Sùng bước lên, "Nghe nói 'Sơn Vị Đường' là Nông Gia Nhạc tốt nhất thôn Lạc Quan, nhưng mà đến quá muộn, hết phòng mất rồi."

Tiền Phong Giang sửa sửa cổ áo Polo, "Cậu biết tôi à?"

"Cậu Hai nổi tiếng như vậy, tôi vừa đến thôn Lạc Quan đã nghe danh." Hoa Sùng lấy lòng.

Tiền Phong Giang hiển nhiên rất thích người khác nịnh nọt, "Tới nhà là khách, thuê phòng hay không thuê tôi đều hoan nghênh. Phòng cho khách đầy rồi, nhưng thêm một bàn ăn cũng không phải không được, mấy anh đi bao nhiêu người để tôi nói nhà bếp chuẩn bị?"

Hoa Sùng hơi xấu hổ nói: "Tôi đến có một mình à."

Tiền Phong Giang hơi bất ngờ, "Rất ít có người một mình tới đây chơi đó."

Hoa Sùng cười cười, "Cậu Hai, có phải gom đủ một bàn người mới mở bàn tiệc được phải không?"

Tiền Phong Giang lia mắt lên xuống người anh, "Một người đúng là không mở bàn được, hay như vậy đi, hôm nay tôi mời bạn bè ăn cơm, nếu cậu không ngại thì ăn cùng bọn tôi đi. Họ đang chơi bài trong phòng, cậu có thể tham gia chung rồi tối đi ăn luôn."

"Phiền cậu Hai quá."

"Có gì đâu?" Tiền Phong Giang khách khí nói: "Ra khỏi cửa nhà, bốn pương là bạn!"

Hoa Sùng đồng ý, theo Tiền Phong Giang vào khu phòng thuê.

Những người trẻ tuổi kia không quen biết Hoa Sùng, nhưng thấy Tiền Phong Giang dẫn vào, cho rằng cũng là bạn của Tiền Phong Giang, nên rủ Hoa Sùng cùng nhau đánh bài.

Hoa Sùng ngày thường không chơi bài, nhưng nếu muốn đánh, nhìn cũng rất chuyên nghiệp.

Tiền Phong Giang không ở lại, chắc là cũng bận chuyện quản lý Nông Gia Nhạc.

Bài bạc một hồi, mọi người bắt đầu buôn dưa lê.

"Ông Tiền cũng sắp đi rồi đi? Nhìn thái độ cậu Hai, tôi phỏng chừng cũng không còn sống được bao lâu."

"Mấy người nghĩ xem nếu chia tài sản, cậu Ba có thể được chia bao nhiêu phần nhỉ?"

"'Sơn Vị Đường' chắc chắn là của cậu Hai. Cậu Hai quản lý tốt, ăn nên làm ra. Nếu như có tranh chấp, tôi sẽ đứng về phía cậu Hai."

"Đương nhiên rồi, cậu Hai được lợi, bạn bè chúng ta cũng được hưởng lây mà."

Hoa Sùng ngồi nghe một lúc, rồi chọn đúng thời điểm cảm thán một câu: "Cậu Hai mấy năm nay cũng không dễ dàng."

Lời này rất có ẩn ý, nhìn như là đang khen Tiền Phong Giang, nhưng thật ra là muốn dẫn đến chuyện quá khứ.

Lập tức liền có người thốt lên: "Chứ còn gì! Nhà họ tuy rằng có tiền, nhưng một nhà ba người con, tranh gia sản chắc cũng phải đánh nhau vỡ đầu."

"Lúc trước không ai nghĩ tới, cậu Hai mới là nhất có tiền đồ nhất ba anh em."

"Còn không phải bởi vì Tiền Mao Giang đã chết sao!"

Hoa Sùng khựng các ngón tay, nghi hoặc nói: "Tiền Mao Giang?"

"À, cậu không phải người địa phương nên chắc không biết." Một người nói: "Cậu Hai có người anh, mười năm trước bị thiêu cháy chết rồi."

Mọi người bắt đầu cười vang, có người thậm chí nói: "Đáng đời."

Hoa Sùng hỏi: "Thiêu chết? Sao lại thế?"

Người vừa nói "Đáng đời" kể ngắn gọn lại việc mười năm trước, cũng giống với thông tin trước đó của Hoa Sùng. Chỉ là anh cảm thấy khá bất ngờ, vì những người này lại rất vui vẻ khi Tiền Mao Giang chết.

Nếu bọn họ là bạn bè của Tiền Phong Giang thì thái độ như vậy cũng không khó suy đoán.

"Lúc đó tôi còn nhỏ, mới 12 tuổi, cả ngày luôn bị Tiền Mao Giang bắt nạt. Con mẹ nó sau lại nghe nói nó bị thiêu chết, tôi vui đến mức còn muốn đốt pháo chúc mừng!"

Chuyện cái chết của Tiền Mao Giang làm mọi người hào hứng, mỗi người một câu, nói không ngừng.

Hoa Sùng bình tĩnh mà nghe, ngẫu nhiên nói một câu: "Cùng một gia đình, sao tính cách lại kém nhiều như vậy? Cậu Hai là người khá tốt."

"Cậu Hai đương nhiên tốt! Trong ba anh em, Tiền Mao Giang như bạo quân vậy, đánh đập hai người em, cậu Ba tính hơi trầm, không chơi thân với tôi. Có cậu Hai tốt nhất. Cũng may Tiền Mao Giang chết rồi, bằng không nhà họ chắc bị nó phá tan tành, cậu Hai có khi cũng bị nó đánh chết!"

Có người cười nói: "Cũng không đến mức như vậy."

Nói chuyện tào lao một hồi, Tiền Phong Giang đã trở lại, "Bàn cái gì mà ồn ào thế?"

Cô gái khi nãy bị anh ta ôm eo nói: "Nói anh cả anh đáng chết đó."

Hoa Sùng lập tức nhìn Tiền Phong Giang.

Tiền Phong Giang đầu tiên kinh ngạc nhướng mày, nhưng rất nhanh anh ta cười rộ lên, "Hắn đáng chết thật mà."

"À ha! Cậu Hai hôm nay tức giận mạnh miệng vậy?"

Có người đứng dậy nhường chỗ cho Tiền Phong Giang ngồi xuống, ánh mắt Hoa Sùng vẫn bám riết lên gương mặt Tiền Phong Giang nhưng anh xem rất khéo, không phải nhìn chằm chằm, mà là như có như không, làm người ta rất khó nhận ra được.

"Tại vừa phải tới giúp cảnh sát tưởng điều tra vụ án Tiền Mao Giang chết thiêu, còn mẹ nó muốn bắt tôi với cậu Ba phối hợp phá án.." Mặt Tiền Phong Giang nhăn nhúm lại, "Phối hợp cục cứt!"

"Tiền Mao Giang chết bao nhiêu lâu rồi, tra con mắt gì nữa mà tra?" Một người bất mãn nói: "Coi như tế trời đi, thiêu 5 người đó xong làng mình phất lên thấy rõ còn gì? Tôi thật sự không muốn hung thủ bị bắt, vì thằng Tiền Mao Giang khốn nạn nó đáng chết mà?"

"Tôi cũng nghĩ như thế. Không cần thiết." Tiền Phong Giang nói: "Nhưng cảnh sát muốn điều tra, tôi với cậu Ba dù không phối hợp thì cũng còn mấy nhà khác mà. Mười năm trước chả làm được gì, giờ mà phá được mới hay đó. Với cả lúc đó tôi mới 12 tuổi, cậu Ba thì 10 tuổi, biết cái gì gọi là hung thủ với manh mối đâu mà hỏi."

Từ khi Tiền Phong Giang trở về, Hoa Sùng không hề lên tiếng, anh ép sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất có thể, nhưng nhóm thanh niên kia nói rất nhiều, mắng Tiền Mao Giang xối xả, và cũng vẽ nên thiếu niên 14 tuổi Tiền Mao Giang trong mắt người trong thôn một cách trực quan nhất.

"Thật ta đến bây giờ vẫn chưa ngẫm ra rốt cuộc là ai giết năm người đó nha." Có người bắt đầu tự hỏi, "Năm đó chỉ cảm thấy sợ đến khủng bố, giờ ngẫm lại cũng thấy kỳ lạ thật, thảo nào cảnh sát chạy tới điều tra. Theo lý thuyết, chỗ thôn chúng ta lúc ấy rất khó có người bên ngoài vào được, cho dù có người ngoài vào thì sau khi giết người phóng hỏa cũng không thể biến mất trơn tru như thế. Mấy cậu nghĩ xem, có khi nào là người trong thôn làm không?"

"Ông già tôi cũng nói như thế." Tiền Phong Giang nói: "Ông nói hung thủ chắc chắn là người trong thôn, cũng có nói với cảnh sát, nhưng cũng không điều tra ra thêm gì."

"Thử đoán xem ai xem?"

"Đoán cái rắm, nhiều năm như vậy rồi, giờ nhà ai dũng ổn định hết, nghi kị nhau ảnh hưởng đoàn kết." Tiền Phong Giang cảnh cáo nói: "Nếu cảnh sát hỏi đến, nhớ là bảo không biết nghe chưa."

"Ok ok ok" Mọi người phụ họa: "Cậu Hai nói đúng, chết rồi thì cho qua luôn, thôn chúng ta mấy năm nay rực rỡ hẳn lên, nhà nào cũng làm ăn được, nếu là tế thiên thật thì coi như là chết có ý nghĩa đi ha ha ha."

Hoa Sùng giả bộ nghe được mùi ngon, gật gù. Tiền Phong Giang rốt cuộc chú ý đến anh, dặn dò nói: "Anh cũng đừng đi ra bên ngoài nói bậy nha."

"Sẽ không đâu, chuyện này thú vị thật."

Một cô gái "A" một tiếng, "Thú vị? Không thấy sợ sao?"

Hoa Sùng cười: "Vào Nam ra Bắc, thôn nào cũng có mấy chuyện sợ sợ như vầy, chuyện thôn mình cũng không tính là sợ lắm."

Những người trong phòng thoải mái hẳn lên: "Cũng đúng, này có gì to tát đâu, chết rồi thì thôi. Cảnh sát rảnh quá không có chuyện gì làm, thì điều tra cái gì không điều, lại bay tới tới thôn chúng ta đào chuyện 10 năm trước lên..."

Hoa Sùng không ở lại ăn cơm chiều, tìm cái lấy cớ rời đi, vừa lúc thấy Tiền Phong Giang bị hai cán bộ thôn mời ra ngoài. Anh nghe ngóng một lúc, hai cán bộ này hiển nhiên là do Tiếu Thành Tâm gọi tới, dặn dò Tiền Phong Giang phối hợp điều tra vân vân vũ vũ.

Thôn Lạc Quan hiện giờ đang phát triển dựa vào chính sách, Tiền Phong Giang cũng không dám cãi lời mấy quan chức địa phương.

Hoa Sùng không bại lộ thân phận thật sự của mình quá sớm, anh nhàn nhã đến một quán trà gần đó.

Liễu Chí Tần đã chờ trong quán, đang trầm trồ khen ngợi một bộ ấm trà.

Quán trà ở đây thường được dọn ra chung với đường, trà đắng được nấu trong ấm đồng, trên chiếc dĩa sứ bên cạnh là những viên đường phèn nâu nhạt. (*)

(*)

60448b2b9126697f09b55707acaa38a2-1626999291.jpg

Liễu Chí Tần thả vài viên đường phèn vào ly trà đã bớt nóng, "Uống thử xem, độ ấm vừa vặn."

Không đợi đường phèn tan hết, Hoa Sùng đã uống hơn phân nửa ly. Liễu Chí Tần rót đầy ly cho anh. Hoa Sùng hỏi: "Cậu bên kia thế nào?"

"Nông Gia Nhạc nhà Tiền Khánh quy mô không lớn, thu nhập chỉ khoảng mức trung bình ở thôn Lạc Quan, nhưng mà trong nhà cũng rất đầy đủ." Liễu Chí Tần chống tay lên bàn, nghiêng người tránh phục vụ đang bưng nước lên: "Tiền Khánh có một chị gái hơn cậu ta 5 tuổi, cậu ta vốn là con út trong nhà, sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ cậu ta sinh thêm một đứa nữa, là bé trai, giờ đã 9 tuổi."

Hoa Sùng nhìn viên đường phèn càng ngày càng nhỏ đi trong ly mình, "Vậy là sau khi cậu ta chết chẳng bao lâu thì mẹ cậu ta liền có thai."

"Ừm, mà chuyện này có thể hiểu được." Liễu Chí Tần nói: "Trong nhà cần có con trai, mất đi Tiền Khánh phải thừa dịp còn có thể sinh, vội vàng đẻ thêm một đứa."

Hoa Sùng trầm mặc vài giây, hỏi: "Họ cảm thấy thế nào về cái chết của Tiền Khánh?"

"Cảm thấy vận mệnh con mình đã an bài như vậy."

"Cái gì?"

Liễu Chí Tần đè ngón trỏ trên môi, cười nói: "Nhỏ giọng chút, đang ở ngoài."

Hoa Sùng nhìn qua nhìn lại, "Phản ứng bình thường là phải bi thương, phẫn nộ, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra hung thủ chứ?"

"Nhưng thật sự là không có, bọn họ cảm thấy đây là ý trời." Liễu Chí Tần nói: "Tôi cảm giác họ rất ôn hòa, chuyện đã qua thì cho qua. Tiền Khánh lúc nhỏ không được khỏe, dăm ba hôm đổ bệnh một lần, thường xuyên phải lên bệnh viện trong trấn. Trong nhà không có xe, tương đối nghèo, mỗi lần đi đều phải quá giang xe người khác, thật sự vất vả."

"Cho nên đối với cha mẹ Tiền Khánh, cậu ta là một gánh nặng." Hoa Sùng chống cằm, "Sinh ra con gái, còn muốn có con trai, nhưng kết quả lại là con trai ốm yếu."

"Ừm, cho nên chuyện năm đó, nhà bọn họ cũng đau buồn, nhưng hoặc nhiều hoặc ít, sẽ có chút như đã trút được gánh nặng." Liễu Chí Tần cầm lấy chén trà, "Lòng người vốn lạnh mà."

Hoa Sùng nói: "Nhưng mặc dù là như vậy, bọn họ cũng nên có đối tượng khả nghi chứ."

Liễu Chí Tần lắc đầu, "Mẹ Tiền Khánh nói, cậu ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa bao giờ chọc phá ai, chưa kể tuổi nhỏ như thế, cũng sẽ không có thù oán sâu đậm với ai cả, từ trước đến nay chỉ theo bạn bè trong trường chơi, không tranh không đoạt, cũng không có sở thích gì. Hôm xảy ra chuyện, Tiền Khánh học xong thì đi ra ngoài chơi, 9 giờ tối về nhà, rửa mặt ngủ, không có ra ngoài. Nửa đêm nghe trường làng cháy, bọn họ lúc ban đầu còn không quan tâm, thậm chí còn không phát hiện Tiền Khánh đã không còn ở trên giường, lúc sau nghe nói đám cháy trong trường thiêu chết học sinh, toàn thôn kiểm kê nhân số, bọn họ mới biết được con trai mình bị thiêu chết."

Hoa Sùng nhìn ra ngoài cửa quán, nhíu mày nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Không đúng, theo lời của hai bên gia đình, Tiền Khánh hoàn toàn bất đồng tính cách Tiền Mao Giang, vậy hung thủ này chọn tiêu chuẩn nạn nhân là gì đây?"

"Tiền Mao Giang bên kia thế nào?" Liễu Chí Tần hỏi.

Hoa Sùng kể chuyện ở "Sơn Vị Đường" cho Liễu Chí Tần nghe.

Liễu Chí Tần suy tư, buông chén trà, "Vụ án này xem ra khó phá hơn tưởng tượng ban đầu rất nhiều rồi."

- -

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hoa Sùng: Đừng ai dám lừa dối tôi.

Liễu Chí Tần: Oops......

--

Chương trước edit sai cái trường làng thành xóm tiểu:'( đã sửa, sorry mọi người:'(

Vì Lạc Quan là thôn làng với bị lậm phim truyền hình dzĩnh long lên tui xin được edit đại thiếu nhị thiếu tam thiếu thành cậu cả cậu hai cậu ba....

btw vừa ngó lại số chương là 172 chứ không phải 171, dị là toy vẫn còn chẵn 100 chương =]]]]]]

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.