Tâm Độc Chương 64: Tri kỉ (29)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 64: Tri kỉ (29)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tri kỉ

29.

"Khói Lửa" là diễn đàn văn học lớn nhất cả nước, từ lúc thành lập cho tới nay đã chứng kiến không biết bao nhiêu "Đại thần" quật khởi hoặc mai danh ẩn tích. Nó không thuộc về bất kỳ một trang web văn học nào, không chịu bất kỳ khống chế tư bản nào, server thiết lập ở nước ngoài, tất cả mọi người đều có thể lên đấy "nói thoả thích", quản lý trang web không hề quan tâm nguồn tin có xác thực hay không, cũng cũng không ra mặt hoà giải những trận cãi nhau quá lớn. Nghe nói các tác giả ai cũng có một tài khoản ảo trên "Khói Lửa". Cộng đồng mạng bát nháo đã đành, nhưng cũng có không ít các tác giả dùng tài khoản ảo tham gia vào cuộc bịa đặt. Các tác giả tầng dưới thấp chẳng ai biết thì đi nhục mạ, bịa đặt những tác giả đang nổi tiếng, còn những tác giả "đại thần" cao cao tại thượng thì giả vờ làm fans, phỉ báng những tác giả vừa nổi lên, nói văn họ viết chẳng có một chút giá trị nào, theo cách nói giới giải trí, cái này gọi là "phòng ngừa sự đe dọa".

Nói tóm lại, "Khói Lửa" là một nơi không có bất kỳ luật lệ nào. Lòng dạ con người có quá nhiều mặt u tối, luôn có rất nhiều những oán giận trong cuộc sống tích tụ và cần phóng thích, nên mỗi người đều thích mang mặt nạ lên "Khói Lửa", vì nó đã trở thành nơi để họ giận cá chém thớt sỉ nhục người khác.

Gần đây, các bài viết về Hạo Lang E luôn đứng trên trang đầu "Khói Lửa". "Huyền Thiên Sơn Hà" sắp kết thúc, ratings cao ngất ngưởng, các fan thì mặc sức khen lay khen để, antifan cũng liều mạng chê bải chê bôi, lượt truy cập trên "Khói Lửa" không ngừng tăng cao vì cuộc chiến trên mạng của fan và anti.

Trong vô số những tiêu đề khen ngợi sáo rỗng và chê bai sáo rỗng, nếu tiêu đề không chấn động kinh khủng, rất nhanh sẽ bị rớt khỏi trang đầu. Nhưng nếu chấn động kinh khủng quá mức, người lướt qua sẽ lại cảm thấy quá giả, không muốn đọc vì nghĩ là tin vịt.

"5 năm trước, Hạo Lang E bịa đặt vu khống Phong Phi 78 sao chép; 5 năm sau, năm tên chó săn của hắn bị cắt yết hầu moi tim", đây là vì tin tức quá chấn động mà thành như tin vịt, nhanh chóng bị đẩy ra khỏi trang đầu.

Đầu tiên, không ai nhớ Phong Phi 78 là ai, Hạo Lang E sao lại đi vu khống một tác giả chẳng tên chẳng tuổi? Giờ bọn antifan cũng quá đáng lắm, bịa đặt vô căn cứ rất nhiều, ai đâu mà rảnh đi tìm hiểu.

Tiếp theo, cắt yết hầu moi tim là cái quỷ gì? Xã hội pháp trị xã hội chứ có phải phim kinh dị đâu? Chắc chắn là tin tầm phào bậy bạ, nói không chừng bên trong còn có mấy hình kinh dị hù dọa người ta ám ảnh.

Nhưng mà, cũng có những kẻ hiếu kỳ thích tìm tòi cho đến cùng, Tiểu Triệu 21 tuổi sinh viên đại học Lạc Thành chính là một trong số đó.

Theo con trỏ chuột, những tấm ảnh máu me khủng bố đến cực điểm lần lượt xuất hiện trên màn hình máy tính, có người bị chém thành từng mảng nhỏ, trái tim bị người khác bóp trong tay, có một cái đầu lăn lốc, nhãn cầu gần như rớt ra ngoài hốc mắt, có người ngực mở toang, có người máu me đầy mặt, kinh hãi khi bị cắt cổ....

Tiểu Triệu thích xem tiểu thuyết mạng, đặc biệt là thể loại hình sự trinh thám giết người. Hai mắt cậu dán chặt lên màn hình, nuốt nước bọt liên tục, tay cùng vai lưng dần dần bắt đầu phát run, mặt trắng bệch như tờ giấy, tim đập mạnh từng trận kịch liệt.

Cậu ta vốn nghĩ rằng ảnh chụp là giả, nếu không thì là chụp lại từ vài bộ phim kinh dị nào đó. Nhưng cậu xem phim kinh dị rất nhiều, thật sự chưa nhìn thấy những đoạn giống như thế nào bao giờ.

Một cơn ớn lạnh nổi dọc sống lưng, nhưng lại mang đến một sự hưng phấn quái đản, thôi thúc cậu run rẩy nhấn tiếp vào video ở cuối cùng bài viết. Tạp âm từ loa ngoài vang lên, Tiểu Triệu vội vàng mang tai nghe. Phòng ký túc xá ở 4 người, sinh viên không làm phiền nhau, chơi game hay xem phim cũng vậy, tai nghe luôn là vật bất ly thân.

Trong tai nghe, các âm thanh rõ ràng hơn rất nhiều, tim cậu ta lại đập dồn dập hơn, lòng bàn tay cũng túa ra mồ hôi lạnh.

Màn ảnh thong thả mà chuyển hướng, quay thẳng một nam thanh niên bị trói, cả người đầy máu đến nỗi không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng ánh mắt nam thanh niên này rất rõ ràng, toàn là tuyệt vọng và bất lực.

Ngón chân Tiểu Triệu cũng vô thức cong quắp lại.

Trong phòng vang lên một cuộc đối thoại nào đó như vọng ra từ một bộ phim, camera lại chuyển động, quay đến một cái laptop, Tiểu Triệu lúc này mới nhớ tới, đang phát trên laptop đó là phim "Huyền Thiên Sơn Hà".

Nhớ tới tiêu đề bài viết, cậu ta lại sởn hết tóc gáy.

Đột nhiên, góc quay được cố định, camera được đặt xuống, một người đàn ông khác xuất hiện trong video, rất cao lớn, tay phải còn cầm một con dao phay.

Người thanh niên bắt đầu giãy giụa điên cuồng, nhưng vô dụng, cậu ta nhất định phải chết.

Một phút đồng hồ lúc sau, máu từ yết hầu nam thanh niên phun ra xối xả, tạt bắn từng mảng đỏ lòm trên bức tường trắng toát, bắn cả vào ống kính.

Góc quay lại bắt đầu đong đưa, hung thủ cầm camera chĩa thẳng vào mặt nam thanh niên, ghi lại cận cảnh gương mặt vặn vẹo dữ tợn của cậu ta trước khi tắt thở hoàn toàn.

Tiểu Triệu cứng đơ trên chỗ ngồi, miệng há to, da đầu đau như bị ai xé toạc. Cậu tập trung toàn lực chú ý vào video, lại đeo tai nghe, nên hoàn toàn không nghe được bạn cùng phòng đang gọi.

Trong video lúc này, hung thủ đã lôi thi thể của nam thanh niên vào một căn phòng khác, cầm rìu lên. Tiểu Triều lúc này mới thấy, thi thể nạn nhân trông rất quen.

Bạn cùng phòng gọi Tiểu Triều vài tiếng, thấy cậu ta không hề nhúc nhích, bèn vòng ra sau lưng xem cậu ta nhìn cái gì mà nhìn đến mê muội như vậy.

Người bạn cùng phòng là kiểu người nhát như thỏ đế, vừa nhìn thấy loáng thoáng vài hình ảnh trong video, tiếng kêu thảm thiết đã vang vọng cả ký túc xá.

Tiểu Triệu từ đầu đến giờ vẫn há hốc mồm ra xem không thể kêu một tiếng, bị dọa nhảy dựng lên, áp lực khủng bố cũng bùng nổ, cả hai cùng lớn giọng la thất thanh.....

Video nguyên hội trưởng Hội Học Sinh Trịnh Kỳ ở khoa Kiến trúc bị cắt cổ và phanh thây đã lan truyền mọi ngóc ngách đại học Lạc Thành. Lư Khánh mới vừa nhìn vài giây đã suýt nữa ngất xỉu, thất tha thất thểu chạy vào WC nôn mửa dữ dội, Chu Minh và vài người cùng phòng khác đi theo lo cho cậu, nhưng tất cả đều bị dọa sợ trắng mặt, cũng không biết nên an ủi thế nào; Lưu Cam và Trương Huyền nhìn nhau không nói gì, tuy rằng vẫn luôn không thích Trịnh Kỳ, nhưng tốt xấu cũng ở chung mấy năm, đột nhiên thấy bạn cùng phòng cũ bị phanh thây, cảm giác sốc đã đánh tan bất mãn trong quá khứ; Thường San không dám xem video, nghe kể cách Trịnh Kỳ chết, cô thất thần đi vòng quanh sân trường. Trịnh Kỳ là mối tình đầu của cô, cô biết cậu ta ti tiện, thích vu khống trên mạng, nhưng không hề nghĩ rằng Trịnh Kỳ bỏ mạng vì nguyên nhân đó, cô cảm thấy hối hận, nếu như lúc đó cô cứng rắn khuyên can Trịnh Kỳ nhiều một chút, có lẽ......

Giây lát sau, tiêu đề từng được cho là bịa đặt đã được mọi người ùa vào xem, kéo lên tận trang đầu, lượt xem tăng từng giây, ai nhìn thấy cũng đều cảm giác buốt óc.

Cư dân mạng không phải mù, nhìn kỹ là biết ngay đây không phải là giả, là cảnh giết người thật việc thật! Bài đăng chỉ nửa giờ sau, server của "Khói Lửa" không chịu nổi lượng truy cập quá lớn, đã bắt đầu chậm.Nhưng mà vốn băng thông của trang web ngày thường cũng lớn, đã từng chịu qua vô số những trận ẩu đả trên mạng của các phe, nên giờ cũng tạm thỏa mãn đám người truy cập vào xem cảnh máu tanh.

Rất nhanh, ảnh chụp và video bị vô số trang web đăng tải lại. Năm thân phận người bị hại đã được truy ra, trong đó người phụ nữ xinh đẹp nhất trong hai nữ nạn nhân, chính là cô chủ cửa hàng hoa nổi lên trên mạng xã hội một thời.

Giới văn học mạng chưa bao giờ xảy ra một trận oanh tạc kinh thiên động địa như thế, cho dù là những người đã từng chứng kiến qua tất cả scandals trên "Khói Lửa" cũng cảm thấy sững người.

Hạo Lang E bịa đặt vu khống một tác giả sao chép mình là tin không lớn không nhỏ, cũng đủ hai phe fan và anti khẩu chiến ba ngày ba đêm, sau đó sẽ lại khẩu chiến sang chuyện khác. Nhưng bịa đặt vu khống, lại dẫn đến năm người bị cắt yết hầu moi tim, tin này thật sự chấn động, vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Thế là chuyện cũ phủ đầy bụi 5 năm trước lại lần nữa được lôi ra. Phong Phi 78 thậm chí trở thành hot search Weibo, các hình ảnh máu me trên trang web liên tục bị gỡ xuống, nhưng người ta lại đăng lên tiếp ngay, hàng ngàn hàng vạn người đã xem qua cảnh giết người tàn bạo đó.

Đồng thời, Weibo của Hạo Lang E bị lục lại toàn bộ, các bài đăng về sự kiện "sao chép" trên "Khói Lửa" cũng vậy, toàn bộ được lục lại, đẩy hết lên trang đầu, bạo lực internet năm xưa lại bày ra trước mặt thế nhân.

Việc này làm cho tài khoản đăng bài "Hạo Lang E bịa đặt Phong Phi 78 sao chép" đột nhiên đăng lên thêm một video mới. Nhưng khác với video thấm đẫm máu tanh lúc đầu, video này một giọt máu cũng không có, chỉ là một đám người ngồi trong một căn phòng, như đang hội họp thương lượng công việc gì đó.

Bọn họ trang điểm ăn mặc thời thượng, chuyện trò vui vẻ, nghiễm nhiên trở thành những nhân vật trẻ tuổi thành công trong xã hội. Nhưng những lời từ bọn họ nói ra, đối với một tác giả vô danh đang đấu tranh vật lộn với căn bệnh ung thư quái ác nó lại giống như một tai họa nữa ập xuống đầu.

Bọn họ cũng là đã giết người.

Video không quá rõ ràng, được quay lén bằng điện thoại. Trong video có sáu người, ngồi xa ống kính nhất là Hạo Lang E. Mọi người dễ dàng nhận ra vì anh ta rất hay đăng tải hình ảnh có nhân của mình lên weibo.

"Tiếp theo chúng ta lên làm gì? Anh Lang rõ ràng không đạo nhái Phong Phi 78 gì đó mà tự nhiên bị mắng xối xả. Tên đặt điều chết tiệt!" Một người đàn ông cao gầy nói, "Hư Không Hạo Hãn là cái thứ gì mà cả gan bịa chuyện? Chúng ta kiện nó tội xúc phạm danh dự đi."

Một người đàn ông hơi béo lắc đầu, "Vu khống trên internet mà thôi, tố cáo nó cũng chẳng ích lợi gì cho chúng ta. Không bằng như vậy, nó vu khống chúng ta sao chép Phong Phi 78 đúng không? Chúng ta dựa vào chuyện này tự lăng xê luôn đi."

"Lăng xê? Lăng xê như thế nào?"

"Lật ngược tình thế, nói Phong Phi 78 sao chép Lâm Lang."

Một người mang mắt kính nói: "Ý kiến hay. "Ám Tinh Quy Lai" và "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" đều là truyện có bối cảnh khoa học viễn tưởng, tìm một vài từ ngữ tương tự là quá đơn giản, chúng ta suy luận kiểu tổng kết quy nạp, so sánh cốt truyện một chút, chỉ nói điểm tương đồng thôi, chỗ nào khác nhau thì lờ đi, cắt ghép lại, thì thành ngay một bài vu khống khác."

Người cao gầy nói, "Tổng kết quy nạp? Em nghĩ không ổn đâu, bằng chứng giả, nhỡ đâu bọn antifan nó bóc ra được nói anh Lang ăn vạ thì làm sao bây giờ? Hư Không Hạo Hãn nó vu khống cũng bị chửi đến cha mẹ đều không nhận ra kìa?"

"Chúng ta là dân chuyên nghiệp, chẳng lẽ trình độ cũng bằng một đứa ất ơ?" Người đàn ông hơi béo vặn vẹo trên chỗ ngồi, "Tìm những từ ngữ giống nhau nhất đặt kế bên so sánh, phân tích cốt truyện rồi tổng kết thành giống nhau. Cậu cho rằng cộng đồng mạng là đám người cẩn thận thông minh lý trí lắm à? Không có đâu, bọn họ chỉ thích "hóng thị" thôi. Cậu bày "drama" ra trước mặt, trăm phần trăm bọn họ sẽ hùa theo chúng ta."

"Nhưng mà......" Người cao gầy vẫn hơi do dự, "Nhưng mà lỡ Phong Phi 78 có fans bảo vệ thì sao? Lúc anh Lang bị vu tội, fans chính là người đầu tiên tìm được bằng chứng vạch trần bài đăng của Hư Không Hạo Hãn là vô căn cứ đó thôi."

"Cậu nghĩ Phong Phi 78 có fan à?" Người đeo kính mắt cười nhạo "Anh ta chỉ là một người viết văn mười mấy năm mà chẳng nổi lên được thì fan ở đâu ra? Không ai đứng ra giúp, anh ta cũng chỉ có thua thiệt chúng ta. Dù gì không tài hoa cũng không may mắn, bao nhiêu đó năm chẳng có một tác phẩm để đời, không bằng làm đá kê chân cho anh Lang nhà chúng ta, cũng coi như là có một chút công dụng."

"À đúng rồi, các cậu liên lạc với Hư Không Hạo Hãn đi." Người hơi béo lại nói, "Tên đó có năng khiếu kích động cộng đồng mạng lắm đấy, kéo nó về phe mình sẽ càng có lợi."

"Nhưng nó là anti của anh Lang mà?" Người cao gầy khó hiểu.

"Gì mà fan với cha anti. Cậu xem mấy bài đăng trước của nó chưa? Nó chẳng có thích ai đâu, toàn đi chửi bới. Sở thích thằng này là đi đặt điều nhục mạ người ta mà, mình đã không truy cứu còn đưa thêm tiền để tiếp tục chửi, nó lại còn chẳng thích quá?" Người hơi béo cười ha hả, "Để tôi viết bản kế hoạch cụ thể, mọi người cứ theo đó mà làm. Đây là một cơ hội, " Ám Tinh Quy Lai" vừa mới kết thúc, giờ đang bàn chuyện bản quyền chuyển thể, chúng ta cần phải lăng xê nhiều hơn nữa."

"Nhưng vậy thì có tội cho Phong Phi 78 quá không?" Cô gái duy nhất trong phòng hội nghị nói, "Một tác giả bị gắn mác đạo nhái sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa. Anh Lang có rất nhiều fans cuồng, bọn họ chắc chắn sẽ đi nhục mạ Phong Phi, nói không chừng còn sẽ bạo hành ảo."

"Chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của mình." Người đeo mắt kính nhún nhún vai, "Là do Phong Phi 78 xui xẻo thôi, bị Hư Không Hạo Hãn lấy ra so sánh với anh Lang, lại thêm viết bao nhiêu năm còn chưa nổi được, không xui thì là gì? Yên tâm đi, dù sao cũng xui quá rồi, thêm một lần cũng chẳng chết ai. Mà nói không chừng lần này bị mắng quá bỏ bút danh cũ, lấy tên mới viết tiếp thì nổi tiếng thì sao? Vậy tụi mình đang làm việc tốt rồi?"

"Nhưng nếu anh ta tìm luật sư kiện chúng ta thì sao?" Người cao gầy vẫn không yên tâm, "Anh ta không có sao chép anh Lang, nếu tố chúng ta xâm phạm danh dự, chắc chắn sẽ thắng kiện!"

"Tô lại rất hy vọng anh ta kiện, thắng được càng tốt." Nguời hơi béo nói.

"Tại sao?" Người cao gầy đã bắt đầu nóng nảy, "Anh Lang sẽ bị bạn anti chửi đến chết!"

"Ôi cái cậu này, hiểu biết về marketing online quá ít." Người hơi béo khịt mũi coi thường, "Nếu Phong Phi 78 thắng kiện, chúng ta nhiều lắm bồi thường mấy chục ngàn tệ thôi, công khai xin lỗi cũng được. Nhưng ngay sau khi xin lỗi, chúng ta lập tức đăng ngay một bài khác, đại khái nội dung là mặc dù đã suy sụp, tổn thất, nhưng cũng muốn cố gắng hết mình bảo vệ nguyên tác."

Người cao gầy há to miệng, ngây người như phỗng.

"Cho dù tòa án phán sao đi nữa, fans vĩnh viễn đứng về phía Lâm Lang, từ bài đăng chúng ta đưa ra lúc đầu, bọn họ cũng đã nhận định Phong Phi 78 sao chép rồi. Hơn nữa pháp luật vốn dĩ luôn có lỗ hổng, có rất nhiều tác giả nguyên tác kiện người khác sao chép nhưng không thành công đấy thôi. Chỉ cần chúng viết bài khóc lóc, thì fans và những người khác sẽ mặc định là chúng ta bị pháp luật xử sai, chúng ta bị đạo nhái, nhưng ngược lại lại thành bị cáo. Chúng ta thua kiện tội xúc phạm danh dự, bọn họ sẽ chỉ nghĩ rằng chúng ta bị hại vì đang cố gắng bảo vệ nguyên tác, họ sẽ dốc sức mà gào lên rằng Lang đại thần bị pháp luật xử sai. Mà đối với những người "qua đường" khác, bảo vệ nguyên tác cũng đủ để họ có cảm tình với chúng ta. Cậu đừng quá đánh giá cao cộng đồng mạng, cái bọn họ muốn không phải sự thật, họ chỉ muốn "hóng chuyện" trên mạng xã hội mà thôi. Sau khi chúng ta thua kiện, sẽ biến "bảo vệ nguyên sang, tin tưởng Lang đại thần" thành một câu khẩu hiệu, ai lướt qua cũng sẽ bình luận một câu như thế, đã đủ cho những người khác không theo dõi kỹ diễn biến nghiêng hẳn về phía ta."

Người cao gầy cuối cùng đã hiểu, kích động nói, "Thì ra còn có thể marketing như vậy, em phải học hỏi nhiều hơn!"

Cho đến lời bàn bạc cuối cùng, Hạo Lang E cũng không nói gì. Nhưng đúng là anh ta đã ngầm đồng ý dùng một tác giả vô tội khác làm bàn đạp, đẩy người đó vào bạo lực internet.

Chủ bài đăng ghi: Tất cả chuyện xấu ông trời đều thấy cả, vết nhơ luôn lưu lại đến hết đời, tất cả tội ác đều sẽ phải trả giá. Hạo Lang E à, chó săn của mày đã bỏ mạng, còn mày thì sao?

Vì không có nội dung máu me bạo lực, video này còn lan truyền chóng mặt hơn cả video trước. Các trang web không bị gỡ, còn được đăng lại rất nhiều trên weibo, rất nhiều người chia sẻ và bình luận.

Cho dù không biết Hạo Lang E là ai, cũng biết 5 năm trước anh ta vì tự PR bản thân mà "hủy diệt" một tác giả khác.

Người ta thường có khuynh hướng đồng tình với kẻ yếu. Năm đó Hạo Lang E bị người ta "sao chép", cũng là "kẻ yếu", nên được mọi người ủng hộ bênh vực. Nhưng năm năm sau,mọi chuyện lại đảo lộn, anh ta đã không phải là người bị hại, lại còn làm hại một người khác, tác giả vô danh kia mới đúng thật là kẻ yếu.

Tất cả mọi chuyện cũ chôn sâu đều bị đào xới lên, phơi bày ra hết thảy như vừa trải qua một trận động đất dữ dội. Mọi người dần phát hiện, Lâm Kiêu Phi là một người mang bệnh ung thư, lúc mọi sự trên internet đổ ập xuống đầu, anh đang đau đớn trong những đợt trị liệu hóa chất. Muôn vàn những lời nhục mạ năm năm trước lại lần nữa bày ra, chỉ là lần này, khi nhìn lại video anh bán sách ở ga tàu điện ngầm, người ta không còn nói anh là một tên mặt dày nữa, mà đã mang lên cái danh "theo đuổi ước mơ."

Thậm chí còn có người nói anh là: Nguyện anh trốn đi nửa đời, lúc trở về vẫn là một thiếu niên.

"Phì!"

Nam thanh niên trẻ tuổi trên một đất nước xa lạ nào đó phì cười, tiện đà cười ha ha đến chảy cả nước mắt.

Cộng đồng mạng luôn luôn như thế, ngày hôm qua vừa chửi bới lăng mạ anh, sang hôm nay thì hết lời tôn anh lên tận mây xanh.

Người thanh niên nhắm mắt lại, nhớ tới khoảng thời gian thật lâu trước kia, lúc cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ, bố phạm tội ngồi tù, mẹ thì chẳng biết đi đâu.

Cậu ta phải đi theo người chú đến cái nơi nghèo nhất là Trạch Thành. Nhà chú không giàu có gì, chú với dì không có con nên mới tạm thời nuôi nổi cậu, cho cậu đi học.

Máy tính là một mặt hàng xa xỉ, chú dĩ nhiên mua chẳng nổi. Nhưng cậu ta lại cực kỳ hứng thú với máy tính. Đã bao lần cậu ngắm nghía chiếc máy tính ở thư viện, nằm mơ cũng thấy mình sẽ trở thành một chuyên gia mạng internet hàng đầu thế giới. Nhưng vì chẳng có máy tính riêng, trên trường thì mỗi tuần chỉ có hai tiết tin học, cậu ta có kiến thức rất nhiều nhưng chẳng có phương tiện để thực hành. Đã có rất nhiều công thức phương pháp chỉ biết viết ra giấy.

Chiếc máy tính đầu tiên trong đời cậu ta, là đồng nghiệp của chú, một người đàn ông rất dịu dàng tên là Lâm Kiêu Phi mua cho.

Máy tính không phải là loại gì đắt lắm, chỉ là cái máy tính second-hand rẻ tiền chỉ vài trăm đồng mà thôi, bộ nhớ rất ít, máy yếu, thường xuyên chết máy, treo máy. Nhưng từ đó đến nay, dù cậu sở hữu được bao nhiêu máy tính đắt tiền, chiếc máy tính second-hand cũ mèm này vẫn là thứ quý giá nhất trên đời.

Bởi vì lúc ấy Lâm Kiêu Phi đã vỗ vỗ đầu cậu, mỉm cười động viên: "Thích thì mình làm thôi, đừng ngại gì cả, tiểu thuyết của anh Kiêu Phi vẫn chưa bán ra tiền được, sau này nếu kiếm được tiền, anh mua cho em một cái khác tốt hơn nhé."

Cũng vì chuyện này, chú cậu ta cũng gây nhau với Lâm Kiêu Phi một trận, nhưng cuối cùng vẫn hòa bình lại. Cậu ta biết hai người không phải gây nhau thật, chú chỉ là xót Lâm Kiêu Phi tiêu tiền bừa bãi thôi.

Có máy tính, cậu ta bắt đầu tự học lập trình. Có lẽ vì thiên phú cực cao, trời sinh ra đã là thiên tài, cậu ta học rất nhanh, học xong sẽ ứng dụng và phát triển được ngay. Chú và dì đều là những người ít học, không có quá nhiều hiểu biết nên không thích cậu ta bỏ cả ngày ngồi trên máy tính, nói hại mắt. Lâm Kiêu Phi lại khen ngợi cậu, kiên nhẫn ngồi nghe cậu ta giải thích các đoạn mã lập trình.

Cậu ta thích nhất là đến nhà Lâm Kiêu Phi cọ cơm, cọ xong sẽ ngồi ngắm Lâm Kiêu Phi viết tiểu thuyết.

Lâm Kiêu Phi dành thời gian rảnh rỗi để viết tiểu thuyết, anh là một tác giả văn học mạng, nhưng không nổi tiếng, người đọc ít ỏi chẳng bao nhiêu, nhưng cậu ta lại thích mê mệt, đọc xong những chương anh đăng thì chiếm luôn máy tính Lâm Kiêu Phi xem những chương chưa được đăng tải. Lâm Kiêu Phi thích viết tay bản thảo trên giấy, cậu ta cũng lấy xem hết cả, còn xem cả những bản nháp xây dựng nhân vật và cốt truyện chính.

Có một lần, cậu ta nói: "Anh Kiêu Phi, anh có thể viết một bộ khoa học viễn tưởng có nhân vật chính là hacker được không?"

"Khoa học viễn tưởng à?" Lâm Kiêu Phi nghĩ nghĩ, "Anh không rành lắm thể loại này đâu."

"Không cần quá logic đâu. Bán viễn tưởng cũng được ạ. Anh Kiêu Phi, anh viết một bộ như vậy đi!"

Lâm Kiêu Phi cười: "Em muốn anh lấy hình tượng nhân vật là em chứ gì?"

"Ha ha ha bị anh phát hiện mất rồi."

Trẻ con có bệnh hay quên, nảy ý tưởng cũng nhanh, mà quên mất cũng nhanh. Chuyện viết tiểu thuyết này cậu ta nhanh chóng quên khuấy đi mất, nhưng một thời gian sau, Lâm Kiêu Phi lại thật sự mang đến cho cậu vài bản thảo, "Anh nghĩ được mấy cái cốt truyện chính, nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh, xây dựng tuyến nhân vật chủ chốt thì đã xong, em xem thử, xong nhớ góp ý cho anh đó."

Cậu ta mừng rỡ như điên, nghiêm túc đọc từ đầu đến đuôi, biên trình cũng không thèm học nữa, cứ quấn lấy Lâm Kiêu Phi góp ý sửa đổi bổ sung cốt truyện. Lâm Kiêu Phi rất kiên nhẫn, theo ý cậu sửa tới sửa đi đến khi nào cậu ta vừa ý thì thôi.

Lâm Kiêu Phi hỏi: "Em muốn đặt tên truyện là gì?"

Cậu ta suy nghĩ mấy ngày, nói: " "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" thì thế nào ạ? Trong đêm tối mịt mùng lại lóe lên tia sáng long lanh?"

Lâm Kiêu Phi cười nói: "Được đó."

"Anh Kiêu Phi, vậy khi nào anh bắt đầu viết?" Cậu ta háo hức hỏi.

"Bây giờ thì chưa được đâu." Lâm Kiêu Phi nói: "Anh đang viết dở tiểu thuyết khác. Với cả khoa học viễn tưởng là thể loại anh không rành mấy, còn phải nghiên cứu nhiều, cốt truyện của chúng ta khá tốt, anh không muốn chưa chuẩn bị kỹ đã viết, sẽ lãng phí cốt truyện của mình lắm."

Cậu ta hơi thất vọng, "Vậy nhất định anh phải viết đó."

"Đương nhiên rồi, đây là truyện chúng ta cùng nhau nghĩ ra dựa vào kỷ niệm xưa mà, tên sách là do em đặt, vai chính cũng lấy nguyên bản là em, sao anh có thể nói suông mà không viết được?" Lâm Kiêu Phi cười rất dịu dàng, "Mình hợp nhau quá nhỉ, tuy tuổi em nhỏ, nhưng anh cảm thấy, em như người bạn thân, là tri kỉ của anh vậy. Cứ yên tâm, lúc em thành một hacker lừng danh rồi, nói không chừng tiểu thuyết này sẽ hoàn thành đó. Đến lúc đó chúng ta nhất định phải mở tiệc ăn mừng. Em biết không, tâm nguyện lớn nhất của anh chính là xuất bản một quyển sách, anh hy vọng cuốn tiểu thuyết này có thể hoàn thành được điều đó."

Nhưng rồi, cậu và Lâm Kiêu Phi, đều chẳng ai chờ được đến ngày đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.