Tâm Độc Chương 61: Tri kỉ (26)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 61: Tri kỉ (26)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tri kỉ

26.

"Có hai tin mới." Thẩm Tầm quay về từ hành lang, chân mày nhíu chặt lại, "Cảnh sát tỉnh Chương phát hiện một thi thể đã bị phân huỷ nặng đến xương, khả năng rất cao đây là thi thể Lương Nhụy Nhi."

Hoa Sùng đứng lên, "Phân huỷ đến xương? Còn vết thương gây ra tử vong thì sao? Có phải ở phần cổ không?"

Thẩm Tầm gật đầu: "Ừm, giờ vẫn còn đang khám nghiệm tử thi, nguyên nhân chết tử vong vẫn chưa xác định. Nhưng mà nãy tôi cũng hỏi rồi, nạn nhân đúng là bị cắt yết hầu."

"Vậy cũng giống như hai nạn nhân trước." Liễu Chí Tần cầm một cây bút xoa xoay trong tay, "Theo lý thuyết, nếu hung thủ liên tục gây án, thì sẽ có kinh nghiệm, lần gây án sau sẽ thành thạo và để lại ít manh mối hơn. Lương Nhụy Nhi thời gian mất tích sớm nhất, mà thi thể cũng đã phân huỷ đến xương, nên có thể cô ấy là nạn nhân đầu tiên. Hung thủ lần đầu ra tay không có kinh nghiệm, tâm lý cũng không ổn định, có thể sẽ để lại manh mối nào đó."

"Đúng vậy." Hoa Sùng nói: "Chúng ta cần đi tỉnh Chương một chuyến."

"Ấy từ từ đã Tổ trưởng Hoa, còn có một việc nữa." Thẩm Tầm giơ tay nhìn Hoa Sùng.

"Chuyện gì thế?"

"Lúc trước chúng ta đã điều tra được Sở Kiểu trốn ở tỉnh Lâm Giang. Nhưng hôm nay rạng sáng 1 giờ, là 2 tiếng đồng hồ trước, hắn đã lên một chuyến xe khách chạy đêm ở trấn Ngọc Công tỉnh Lâm Giang." Thẩm Tầm nói: "Các anh em bên tôi đang theo dõi video an ninh ở các trạm chờ rồi, xe khách chạy từ tỉnh Lâm Giang đến phía đông tỉnh Phong Chinh Thành, nhưng luôn có thể xuống xe tuỳ ý dọc đường đi.

Trước mắt tỉnh Lâm Giang và tỉnh Phong đã khẩn cấp điều phối cảnh lực rồi, trước hừng đông sẽ bắt được hắn."

Hoa Sùng nghe ra được ẩn ý sâu xa từ lời kể của Thẩm Tầm, mà ẩn ý đó, cũng vừa khéo khớp với suy nghĩ của anh hiện tại.

"Đội trưởng Thẩm, anh đang nghĩ đến chuyện không vây bắt hắn trong đêm nay phải không?" Hoa Sùng hỏi.

"Sở Kiểu là do bên các cậu phát hiện, tôi muốn nghe ý các cậu trước." Thẩm Tầm nói.

Trên người người đàn ông này luôn có một loại uy nghi có thể lấn át người đối diện, nhưng Hoa Sùng cũng chẳng kém cạnh.

"Tôi cũng có suy nghĩ giống anh." Hoa Sùng thong dong nói: "Đêm nay không phải lúc ngả bài với hắn. Đội trưởng Thẩm, phiền anh chỉ đạo cảnh sát bên ấy cứ Sở Kiểu đi Chinh Thành, không để bứt dây động rừng."

Thẩm Tầm gật đầu, "Được, tôi sẽ làm ngay."

Nhạc Nhiên chẳng hiểu ra sao, "Sở Kiểu trốn ở Lâm Giang mấy ngày, thật vất vả lắm mới truy ra được, sao không lập tức bắt hắn về thẩm tra?"

"Chúng ta chưa có chứng cứ xác thực để buộc tội hắn." Hoa Sùng nói: "Hiện tại tỉnh Chương đang khám nghiệm tử thi, cũng chưa có kết quả, Lương Nhụy Nhi có phải Sở Kiểu giết hay không còn khó nói. Kế tiếp nếu không có chứng cứ, Sở Kiểu cứ khăng khăng mình không giết người chúng ta cũng không làm gì được."

"Bây giờ chính là cơ hội." Liễu Chí Tần nói: "Tôi đã xem lại danh sách 21 người, có một người tên là 'Hoàng Khánh', cũng ở Chinh Thành. Trấn Ngọc Công là nơi hẻo lánh lạc hậu nhất Lâm Giang. Sở Kiểu cho rằng đi xe khách từ đó sang Chinh Thành sẽ không bị phát hiện, hoặc có thể là hắn biết mình có khả năng bại lộ, nhưng vẫn muốn đi, vì hắn còn chưa giết được hết những người hắn cho rằng đáng chết."

Thẩm Tầm vừa nói chuyện điện thoại xong, lần nữa trở về phòng họp, "Đã nói chuyện xong với cảnh sát Chinh Thành, họ sẽ phối hợp với chúng ta để hành động, cũng sẽ bảo vệ tốt "mục tiêu" mới của Sở Kiểu: Hoàng Khánh."

Nhạc Nhiên kích động nói: "Chúng ta sẽ bắt trực tiếp tại hiện trường à?"

"Cũng không hẳn." Hoa Sùng nói: "Sở Kiểu đến Chinh Thành, khả năng sẽ không lập tức tiếp cận Hoàng Khánh, mà hắn có lẽ sẽ ở Chinh Thành một thời gian chờ thời cơ. Trong khoảng thời gian này nếu kết quả điều tra thu được chứng cứ Lương Nhụy Nhi là do Sở Kiểu giết, chúng ta có thể bắt giữ hắn ngay, không cần chờ đến lúc hắn động thủ với Hoàng Khánh."

Nhạc Nhiên nóng lòng muốn thử, "Anh Tầm, cho em đi Chinh Thành đi, em ở đây cũng không biết giúp gì, còn bắt người là sở trường của em mà!"

Thẩm Tầm còn chưa kịp lên tiếng, Liễu Chí Tần cũng liền nói: "Tôi cũng muốn đi Chinh Thành."

Hoa Sùng ngạc nhiên, "Cậu không cần phải đi đâu. Khi nào Sở Kiểu hành động còn chưa biết được, bên này có khi còn có nhiệm vụ khác."

"Tôi cứ đi trước, có nhiệm vụ tôi lại về." Liễu Chí Tần kiên quyết, "Tổ trưởng Hoa, không phải anh cũng đi sao?"

"Tôi......" Hoa Sùng ngập ngừng. Anh là tổ trưởng Trọng Án Tổ, nghi phạm hai vụ án đang điều tra xuất hiện ở một thành phố khác, có khả năng lại gây án, anh đương nhiên phải đi.

Nhưng mà Liễu Chí Tần thì có quan hệ gì? Liễu Chí Tần là cảnh sát kỹ thuật, đi theo đến Chinh Thành, chẳng lẽ còn có thể giúp đỡ bắt giữ Sở Kiểu?

"Như vậy đi." Thẩm Tầm nói: "Ngày mai chúng ta xuất phát, Chí Tần muốn đi cũng không thành vấn đề, nếu Sở Kiểu thời gian dài không động tĩnh thì lại quay về. Giao thông giờ hiện đại, về cũng nhanh, không giống trước kia chỉ có thể đi xe lửa mất thời gian."

Hoa Sùng còn muốn phản đối, Liễu Chí Tần tới gần một bước, nhìn anh một cái.

Anh đành phải thôi.

Vài giờ sau, Chinh Thành báo tin về. Sở Kiểu đã xuống xe, trọ ở một khách sạn ở Thành Tây. Mà tỉnh Chương cũng vừa báo cáo khám nghiệm tử thi qua, xác nhận người chết là Lương Nhụy Nhi, vết thương trí mạng giống với hai nạn nhân trước là Trịnh Kỳ và Hà Dật Đào, nhưng thi thể bị vùi lấp quá lâu, đã không còn chứng cứ nào có thể chỉ ra và xác nhận hung thủ.

Hoa Sùng bàn giao công việc lại cho Khúc Trị, sau đó đuổi theo Liễu Chí Tần vào phòng nghỉ, "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Anh bước nhanh đến ép Liễu Chí Tần sát vào tường, "Vừa nãy sao không cho tôi nói tiếp?"

Liễu Chí Tần cao hơn anh, lưng dán ở vách tường, nhìn chăm chăm Hoa Sùng cất giọng vô tội, ""Vừa nãy" nào?"

"Lúc họp với đội trưởng Thẩm nửa đêm ấy." Hoa Sùng cũng không phải một hai muốn Liễu Chí Tần ở lại Tổ Trọng Án, chỉ là cậu khăng khăng muốn đi Chinh Thành làm anh cảm thấy khó hiểu.

Liễu Chí Tần hỏi ngược lại: "Tổ trưởng Hoa, anh không muốn đi cùng với tôi à?"

Hoa Sùng trong bị câu hỏi làm cho cứng họng.

Không muốn? cũng Chỉ là cảm thấy Liễu Chí Tần không cần phải đi, qua lại lăn lộn không nói, mà sợ là làm chậm tốc độ xử lý những việc khác của Tổ Trọng Án bên này mặt khác sự vụ. Đội Hành Động Đặc Biệt của bộ Công an đã phái người, cảnh sát Chinh Thành cũng sẵn sàng, bắt giữ một mình Sở Kiểu cơ bản cũng khá dễ dàng, bản thân anh đi chỉ là do chức trách, nhưng Liễu Chí Tần lại không gánh bát kỳ chức trách gì. Nhưng khi nãy Liễu Chí Tần lời nói c bốn chữ "không muốn đi cùng", anh lại phát hiện, chính bản thân anh chủ quan vẫn là hy vọng đi cùng với Liễu Chí Tần.

Nên anh không thể trả lời được.

Hoa Sùng bất giác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, anh lùi về sau một bước, trả lời cho có lệ: "Không liên quan......"

"Anh cũng biết, trước kia ở Bộ Công an là làm nhân viên kỹ thuật, không giống với Thẩm Tầm hay Nhạc Nhiên ở Đội Hành Động Đặc Biệt." Liễu Chí Tần nói: "Giờ đã được điều tới Đội Điều tra tội phạm của Lạc Thành, cũng phải ra một cảnh sát. Tôi sẽ tận lực đến hiện trường, tiếp xúc càng nhiều vụ án, tích lũy kinh nghiệm. Vừa rồi không cho anh nói, là sợ anh lại nói không cho tôi đi. Thẩm Tầm ở đây, anh cứ một mực từ chối, tôi mất mặt lắm."

Hoa Sùng ngạc nhiên, "Sao lại "mất mặt"?"

Liễu Chí Tần rất nghiêm túc, "Sếp mới không tín nhiệm tôi, anh nghĩ Thẩm Tầm và Nhạc Nhiên sẽ nghĩ như thế nào?"

"Tôi không nói không tín nhiệm cậu. Cậu nghĩ lệch lạc đi đâu đó?" Hoa Sùng nói: "Còn nữa, tôi luôn xem cậu là có đủ kinh nghiệm ở hiện trường, lần trước ở đại học Lạc tìm mảnh thi thể, người khác nhìn một cái là liền nôn mật xanh mật vàng, cậu thì còn lôi ra xem......"

Liễu Chí Tần lại bày ra vẻ mặt vô tội, "Nhưng còn chưa đủ, ít nhất kinh nghiệm không nhiều bằng anh."

Hoa Sùng nghĩ nghĩ, "Nhưng mà....."

"Cho nên tôi muốn đi." Liễu Chí Tần cười, "Tôi bảo đảm bên này mà có nhiệm vụ, tội lập tức trở về ngay."

Hoa Sùng vốn dĩ cũng đã để Liễu Chí Tần đi rồi, chỉ là cố hỏi nguyên nhân mà thôi, "Thôi được rồi, lát nữa xuất phát, kiểm tra hành lý đi đừng để quên thứ gì quan trọng."

Hành tung của Sở Kiểu đã hoàn toàn được giám sát chặt chẽ. Nhóm Hoa Sùng vừa đến Chinh Thành liền lái thẳng đến sở cảnh sát địa phương, vừa lúc ở trong video giám sát Sở Kiểu ra khỏi khách sạn.

"Hắn đã rời khách sạn hai lần, lần trước là ra cửa mua khăn lông, xà phòng và các đồ dùng sinh hoạt." Cảnh sát phụ trách theo dõi nói: "Chúng tôi đã lắp đặt thêm vào camera gần khu vực đó, một khi hắn xuất hiện chúng ta sẽ biết ngay. Mặt khác, cũg có vài cảnh sát theo sát Hoàng Khánh. Hoàng Khánh không phải người ở đây, năm nay cậu ta 24 tuổi, đang làm trong một công ty môi giới, một mình thuê nhà ở Thành Tây, chúng tôi có thể bảo đảm an toàn cho đối tượng."

"Các anh vất vả rồi." Hoa Sùng nhìn video một lúc rồi xoay người ngoắc ngón tay với Liễu Chí Tần.

"Sao thế?" Liễu Chí Tần bước lại gần.

"Sở Kiểu chắc không lâu nữa sẽ hành động thôi." Hoa Sùng nói: "Hắn ta thuê phòng ở Lạc Thành, nhưng ở đây thì thuê khách sạn, còn mua rất ít đồ dùng sinh hoạt."

"Hắn đã nghiện giết người rồi, hơn nữa tự nhận là có nhiều kinh nghiệm." Liễu Chí Tần gật đầu, "Nói không chừng hắn đang đi tìm hiểu Hoàng Khánh, có cơ hội sẽ ra tay ngay."

Nhạc Nhiên nói: "Sao tôi cảm thấy Sở Kiểu không giống chuẩn bị đi giết người xíu nào cả?"

Hoa Sùng cùng Liễu Chí Tần không hẹn mà cùng quay về nhìn Nhạc Nhiên.

"Mấy anh xem thử, tên Sở Kiểu này dường như chẳng quan tâm gì đến camera an ninh." Nhạc Nhiên giải thích, "Không giống với hai lần trước rất cẩn thận chưa từng lọt vào camera ghi hình."

"Không sai." Hoa Sùng nhớ tới Trịnh Kỳ và Hà Dật Đào, "Hắn ta rất cẩn thận, trước khi tiến hành gây án luôn nghiên cứu rất kỹ xung quanh, cho nên camera an ninh cả hai vụ án đều không ghi lại được gì."

"Nhưng còn bây giờ...." Nhạc Nhiên nhíu mày, "Sao lại nghiệp dư như vậy?"

Nghe đến đấy, Liễu Chí Tần bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, như chuẩn bị phát hiện ra điều gì đó thật sự đáng sợ.

Không lâu sau đó, một cảnh át mặc thường phục báo cáo về, Sở Kiểu đang ở gần nơi Hoàng Khánh thuê nhà, đến trung tâm nuôi nhận chó hoang, chó bị thất lạc.

Vừa nghe đến "chó", Hoa Sùng lập tức cảnh giác.

"Sở Kiểu không định mua chó mới." Liễu Chí Tần thấp giọng nói: "Hắn định là sau khi giết Hoàng Khánh........"

"Ừm." Hoa Sùng hiểu ý, "So với tốn nhiều tiền mua một con Becgie không thể mang theo, chó hoang là một sự lựa chọn tiện lợi."

Cảnh sát giám sát không nghe được hai người đối thoại, có chút ngượng ngùng mà nói: "Chỗ Hoàng Khánh ở an ninh không được tốt lắm, xem như là nơi lạc hậu nhất thành phố này, chó mèo hoang có rất nhiều."

Hoa Sùng rất đồng cảm. Nếu bắt anh đi giới thiệu đường Đạo Kiều Khu Phú Khang với cảnh sát khu vực khác, anh cũng cảm thấy ngượng ngùng như vậy.

"Thẳng thắn mà nói, nếu Sở Kiểu gây án ở khu vực này nhưng chúng ta không hề biết trước và có chuẩn bị, thì sau đó điều tra cũng thật rất khó." Cảnh sát giám sát lại nói: "Nhưng mà giờ thì tuyệt đối không thành vấn đề, chúng tôi đã theo dõi sát sao chằm hắn rồi, nếu hắn có động tĩnh gì, chúng ta có thể lập tức chế phục hắn ngay."

Hoa Sùng không nghi ngờ Chinh Thành cảnh sát năng lực. Sở Kiểu ở minh, cảnh sát ở trong tối, nếu này còn có thể làm Sở Kiểu đắc thủ, kia mọi người đều cởi ra cảnh phục được.

Nhưng điều Nhạc Nhiên nói làm anh rất để ý. Hai vụ án của Trịnh Kỳ và Hà Dật Đào là chính tay anh điều tra, từ tình huống hiện trường, Sở Kiểu là một tên hung thủ tinh vi đến tận cùng. Nhưng hiện giờ thấy hành vi của hắn trước khi gây án lần nữa, lại cảm thấy Sở Kiểu không còn tinh vi nữa, ít nhất là ở khoản tránh camera. Phản ứng của Sở Kiểu chính xác như Nhạc Nhiên nói, rất nghiệp dư.

Rời sở cảnh sát Chinh Thành, lúc về khách sạn, Hoa Sùng vẫn lăn tăn mãi vấn đề này. Liễu Chí Tần vỗ vỗ vai anh, "Hiếm khi thấy anh chau mày lâu như vậy đó nha."

"Hở?" Hoa Sùng sực tỉnh lại, "Tôi đang nghĩ, hành vi của Sở Kiểu có quá mâu thuẫn không? Đối với hung thủ, hai thứ cần lưu ý đầu tiên, một là không để lại vân tay hay bất cứ thì gì có thể tra ra DNA ở hiện trường, hai là không được để camera an ninh quay lọt. Nhưng hắn ta giống như chẳng thèm để ý camera, tại sao vậy?"

Lúc nãy Liễu Chí Tần cũng tự hỏi về vấn đề này. Thật ra đây chỉ là chi tiết vụn vặt không đáng kể, cảnh sát bình thường sẽ không chú ý đến, nhưng thực hiển nhiên, cả hai đều không phải cảnh sát bình thường.

Hoa Sùng đi rất chậm, "Chẳng lẽ có người giúp hắn? Có khi nào là tên hacker đã tung ảnh Hà Dật Đào không?"

"Theo lý thuyết thì một hacker chuyên nghiệp có thể thao túng các thiết bị theo dõi từ xa, cũng sẽ xóa sạch sẽ dấu vết. Nhưng mà......"

"Nhưng mà cái gì?"

"Phải có tiền trao đổi."

Hoa Sùng trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Lần trước chuyện hacker ở Tây Á, cậu nói kiểm toán giao dịch chuyển ra khu vực đó có khi điều tra ra được gì, vậy có kết quả chưa?"

Liễu Chí Tần lắc đầu, "Tạm thời còn chưa có."

Hoa Sùng đi được vài bước, lại xoay người nói: "Thôi, đừng nghĩ nhiều, lại áp lực. Tôi nghĩ Sở Kiểu trong 2 3 ngày tới sẽ động thủ thôi, bắt hắn rồi chúng ta tra khảo sau."

Hoàng Khánh cũng không biết nguy hiểm đang từng bước một tiến gần đến mình.

Hắn sinh ra trong một gia đình cũng chẳng giàu có gì, tốt nghiệp xong cấp hai thì nghỉ học, rời nhà đi làm công, thú vui duy nhất khi rảnh rỗi đó là xem bản lậu tiểu thuyết internet, thỏa mãn niềm vui trong những câu chuyện thêu dệt. Mấy năm trước, trang tìm kiếm bản lậu mà vô tình biết đến diễn đàn văn học, sau khi xem vài bài viết cố tình kích động cãi nhau thì giam gia rất nhiệt liệt. Dần dần, hắn phát hiện mắng chửi người khác trên mạng còn kích thich hơn cả xem tiểu thuyết. Hành động này cho hắn cảm giác hắn có một chút gì quyền lực trong tay mà ngoài xã hội thực hắn chẳng thể nào có được. Khoảng thời gian hắn thích lên mạng chửi nhau nhất, thì sự kiện Phong Phi 78 "Sao chép" bùng lên. Hắn đương nhiên trở thành trụ cột chủ yếu trong đội quân nhục mạ, chửi bới thoá mạ người tác giả chưa từng gặp mặt chưa từng biết đến.

Hắn thậm chí còn đặt mua vé xe lửa lên nơi Lâm Kiêu Khi ở, cùng với một đám người tự giơ cao lá cờ đạo đức kéo nhau đến sơn xịt loang lổ 4 chữ "Sao chép đáng chết" lên tường nhà Lâm Kiêu Phi.

Việc cách đã 5 năm, nhưng "Hành động vĩ đại" đó luôn là niềm tự hào của hắn mỗi khi kể chuyện. Mấy năm nay bất động sản tăng giá, mà hắn vừa môi giới bán được hẳn một ngôi nhà, liền đắc ý tự cho rằng người tốt được báo đáp, hắn năm đó làm việc thiện, trừng phạt kẻ ác nên hiện giờ mới xuôi chèo mát mái được như thế.

Sang năm, hắn định dọn ra khỏi căn nhà thuê rách nát kia, ra trung tâm thành phố thuê một chung cư nhỏ có thang máy.

Tan tầm, hắn phun nước bọt,khí phách hăng hái mà bước về nhà. Công trạng quá lớn, m6ý ngày sau không cần phải lên công ty làm việc, có thể nghỉ ngơi một chút, lại lên mạng xem có "drama" gì hay không để tham gia góp vui.

Mấy năm nay, hắn đã không xem tiểu thuyết internet nữa, nhưng lại rất hứng thú với những scandal của các tác giả ấy. Ai mà bị gắn mác "Sao chép", "đạo nhái", hắn sẽ rất nhanh chóng tham gia vào 'đội quân đạo đức" đi sát phạt ngay.

Tưởng tượng chốc nữa lại có thể chửi bới trên mạng, hắn liền vui vẻ đến cả người nổi lên một tầng da gà, thậm chí nhịn không được ở giữa con đường tăm tối không có đen cười khanh khách không ngừng.

Hắn đương nhiên không có phát hiện, có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn, thậm chí còn có một người, im lặng không một tiếng động theo đuôi hắn.

"Sở Kiểu đã theo dõi Hoàng Khánh ba ngày." Hoa Sùng nói: "Chắc chắn sẽ động thủ rất nhanh."

"Hắn hành động sớm chừng nào chúng ta càng khoẻ chừng đấy" Thẩm Tầm không chớp mắt nhìn video, "Nhạc Nhiên ba ngày đều đi theo hắn, đã gấp không chờ nổi."

Đúng lúc này, giọng Nhạc Nhiên từ bộ đàm truyền ra, "Anh Tầm ơi anh Tầm!"

"Anh đây."

"Em cảm giác Sở Kiểu sẽ hôm nay buổi tối hành động."

Giữa mày Hoa Sùng ngay lập tức chau lại.

"Chú ý bảo hộ Hoàng Khánh." Thẩm Tầm nói: "Em cũng cẩn thận đấy."

Nhạc Nhiên ép tiếng cười xuống rất nhỏ, nhưng cũng nghe được sự dịu dàng, "Anh yên tâm!"

Đội Hành Động Đặc Biệt ra tay, hiếm khi nào phạm sai lầm. Rạng sáng 1 giờ, Nhạc Nhiên đã đem Sở Kiểu áp đến sở cảnh sát Chinh Thành thị cục, đồng thời cũng mang về Hoàng Khánh mặt còn xanh như tàu lá chuối.

Hoàng Khánh thật sự không biết vì sao có người muốn giết mình, cái hẻm nhỏ về nhà mỗi ngày luôn tối om om như thế, nghe nói có rất nhiều người ngồi canh ở hai bên để cướp của. Các cô gái phần lớn không ai dám đi qua vào buổi tối, lúc hắn thuê nhà, chủ nhà cũng nhắc hắn đi làm về cẩn thận. Nhưng hắn chưa bao giờ sợ.

Sợ cái gì? Ở cái nơi ai cũng đều là kẻ nghèo hèn, ai cướp của ai mẹ nó còn chưa chắc nha.

Thực ra, hắn ở mấy năm, cái hẻm nhỏ tối tăm kia cũng đi mấy năm, chỉ gặp duy nhất một chuyện xấu là gặp môt gã đàn ông đang hiếp dâm một cô gái.

Ở trên mạng hắn tận hết sức lực bảo vệ cái "Đạo đức", nên chắc đã tiêu hao hết phần tốt trong người hắn rồi.Cho nên ở hiện thực bên ngoài, hắn không hề là "Vệ sĩ đạo đức vệ sĩ", ngược lại còn tham gia vào hành động đồi bại.

Hắn cùng tên đàn ông dơ bẩn kia thay phiên nhau hãm hiếp một cô gái không thể chống cự. Cô gái bị đe dọa, không dám báo nguy, hắn cũng chẳng bị trừng phạt gì.

Trong ngõ tối, lúc một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt tay cầm một con dao dài, lượng xuất đao khi, hắn vẫn không có phản ứng.

Hẻm nhỏ hôm nay sao lại có cướp bóc? Mai phục tại chỗ này không phải chỉ có bọn hiếp dâm thôi sao?

Cái gáy đột nhiên bị đập mạnh. Hắn muốn chạy,nhưng chân không thể nhúc nhích. Một lưỡi dao sắc bén loé lên dưới ánh đèn đường leo lét nhắm thẳng vào yết hầu.

"Keng!" Một tiếng kim loại lảnh lên trong đêm tối. Hắn trừng lớn hai mắt, con dao đã rơi xuống đất, máu trên tay người đàn ông túa ra ồ ạt.

Gã đàn ông trừng lớn đôi mắt vằn vện tơ máu, tay còn lại ôm chặt lòng bàn tay bị thương. Đồng thời một giọng nam trẻ tuổi rất trấn định vang lên, "Cảnh sát đây, không được nhúc nhích."

Nhạc Nhiên khống chế Sở Kiểu không đến mười phút sau, cảnh sát tỉnh Chương gọi điện báo về kết quả khám nghiệm tử thi của Lương Yến Tử: lấy được một dấu vân tay ở hiện trường xác chết. Sở Kiểu vừa đến sở cảnh sát đã bị lấy vân tay, hai dấu vân tay hoàn toàn khớp!

Sở Kiểu đờ đẫn ngồi trong phòng thẩm vấn. Tay phải bị đạn bắn, sau khi sơ cứu thì được bọc băng gạc rất dày. Nhạc Nhiên làm nhiệm vụ từ trước đến nay luôn thích đánh thẳng vào những nơi trí mạng, nhanh và chắc chắn,không cho đối thủ có cơ hội đánh trả.

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần ngồi đối diện, không nói gì chỉ nhìn hắn.

Người đàn ông trước mặt không có gì khác biệt so với lúc gặp nhau ở chợ hoa chim cá cảnh khi ấy, rất bình thường, nhìn qua không giống một tên tội phạm giết người hàng loạt. Trên mặt hắn không có bát cứ cảm xúc gì, đôi mắt trống không, tựa hồ như còn chẳng biết vì sao mình phải ở đây.

Cũng có lẽ là từ lúc giết chết nạn nhân đầu tiên, hắn đã sớm biết sẽ có ngày phải đối mặt với cảnh sát như thế này.

Hồi lâu, Sở Kiểu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm giờ tụ lại trên người Hoa Sùng, nghẹn ngào mà nói: "Anh là......"

"Chúng ta đã gặp qua nhau, anh là người mang Nhị......" Hoa Sùng nói: "Mang con becgie đến cửa hàng thú nuôi xem bệnh."

"Hoá ra các người là cảnh sát." Tầm mắt Sở Kiểu quét về phía Liễu Chí Tần, "Xui xẻo thật, gặp ai không gặp, lại đụng ngay phải cảnh sát."

Im lặng 2 giây, hắn lại nói: "Nếu các người đã tìm được tôi, vậy chắc phải ghé qua nhà trọ ở Lạc Thành rồi nhỉ? Tiểu Nam có khỏe không? Tôi có để đồ ăn trong nhà, nó có ăn không?"

Hoa Sùng nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc bực bội khó tả.

Sở Kiểu trong miệng "Tiểu Nam", chính là Nhị Oa suýt chút nữa bị hắn hại chết.

Liễu Chí Tần gõ gõ một xấp tài liệu trên bàn, "Anh đã giết Lương Nhụy Nhi, phải không?"

Sở Kiểu nheo lại mắt, phảng phất như đang tự hỏi cái gì.

Nửa phút sau, hắn nói: "Là đứa con gái ở tỉnh Chương phải không?"

"Phải." Liễu Chí Tần nói: "Anh cắt cổ cô ấy, moi tim chôn ở khu nhà hoang ngoài ngoại ô."

Sở Kiểu đột nhiên cười, "Không giết nó, chẳng lẽ để nó tiếp tục hại người ta trên mạng sao?"

"Cho nên anh đang thừa nhận?" Hoa Sùng hỏi.

"Đã bị các người bắt được, không thừa nhận thì còn làm gì nữa?" Sở Kiểu nhẹ lay đầu, "Đáng tiếc vân chưa giết được thằng Hoàng Khánh. Sao chưa để tôi giết nó đã bắt tôi rồi. Loại hư nó sống cũng chỉ tổ nguy hại xã hội, để tôi giết luôn có phải tốt hơn không? Nó từng cưỡng hiếp một cô gái trong cái ngõ nhỏ đó, còn chụp hình lại uy hiếp người bị hoại. Bại hoại như nó mà cũng được cảnh sát các người bảo vệ? Các người.... các người tại sao lại không chịu đi bảo vệ người xứng đáng cần được bảo vệ?"

"Cưỡng hiếp phụ nữ?" Thẩm Tầm đang theo dõi ở một khác gian phòng khác nói: "Có chuyện này sao?"

Đội trưởng Đội tội phạm tỉnh Chinh Thành nghe vậy sắc mặt tối sầm, lập tức cử người đi điều tra.

Hoa Sùng kiềm chế cơn giận, tiếp tục hỏi những vấn đề cần thiết: "Sau khi giết Lương Nhụy Nhi, anh đi tỉnh Khúc, giết hại Thích Lợi Siêu và Chu Tử Hãn, sau đó vào Lạc Thành, giết hại Trịnh Kỳ và Hà Dật Đào."

Sở Kiểu gật đầu, hoàn toàn không có ý phủ nhận, giống như đã hoàn toàn cam chịu, thậm chí khóe môi còn cười cười, "Bọn chúng không xứng đáng tồn tại. Chúng nó giống như Lâm Lang vậy, đều là ngụy quân tử, là bại hoại, đều đáng chết!"

- -

Ủa sao giờ thấy bộ này tui edit ra bị convert/QT quá man.. có ai thấy vậy hôn hay là bình thường....

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.