Tâm Độc Chương 59: Tri kỉ (24)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 59: Tri kỉ (24)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tri kỉ

24.

Tâm sự mãi đến tối, bà Trần mới lấy ra một cuốn album, kể về những chuyện khi còn sống của Lâm Kiêu Phi, nhưng từ đầu đến cuối không hề đề cập đến bệnh tình của anh ta hay là chuyện nhà bị người ta viết vẽ bậy và chửi mắng.

Hoa Sùng khéo léo kéo câu chuyện sang vấn đề bạn bè của Lâm Kiêu Phi thì bà Trần kể ra rất nhiều người, nhưng không phải hàng xóm láng giềng hay thân thích, mà chỉ là đồng nghiệp công nhân trong nhà máy.

"Họ tốt lắm, lễ lộc tết nhất gì cũng đều ghé thăm tôi. Kiêu Phi mai táng tại nghĩa trang công cộng ngoại ô thành phố. Mỗi lần tôi muốn đi thăm nó cũng chẳng cần phải đi xe bus hay tàu điện, đều là họ tự thay phiên nhau chở tôi đi." Mắt bà Trần lại ầng ậng nước, "Kiêu Phi có bao nhiêu bạn, tôi cũng đều biết hết cả."

"Còn trên mạng thì sao ạ?" Hoa Sùng lại hỏi: "Anh Lâm có quen bạn bè nào ở trên mạng không?"

"Cái này......" bà Trần nghĩ nghĩ, "Này tôi không rõ lắm."

Hoa Sùng lấy điện thoại mở đoạn video an ninh quay được "Vương Sấm", "Người này bà đã gặp qua chưa ạ?"

Bà Trần cầm điện thoại, nhìn hồi lâu rồi lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp qua."

Hoa Sùng quan sát biểu cảm trên gương mặt của bà, nhìn ra bà không phải đang cố tình nói dối thì phiền muộn thở hắt ra, tắt video.

Thời gian không còn sớm, chuyện về Lâm Kiêu Phi đã cố gắng hỏi hết, nhưng danh tính hung thủ vẫn cứ ẩn nấp sau mây mù như cũ. Những người bà Trần nhắc tới, tuy rằng đều là bạn bè thân thiết của Lâm Kiêu Phi, nhưng theo kinh nghiệm phân tích thì Hoa Sùng biết họ đều không phải hung thủ. Đúng là bọn họ quan tâm đến Lâm Kiêu Phi, nhưng đều có cuộc sống cá nhân của mình, không đến mức gánh tội danh giết người vì anh ta.

Mà cái tên "Vương Sấm" này bà Trần lại không quen biết. Trạch Thành rất nhỏ, vòng quan hệ của Lâm Kiêu Phi tương đối bé, nếu bà Trần chưa từng gặp qua "Vương Sấm", vậy có khả năng "Vương Sấm" không ở Trạch Thành, hắn không phải là bạn bè của Lâm Kiêu Phi.

Lúc này, Liễu Chí Tần nhìn nhìn cái máy tính, hỏi: "Bà Trần ơi, máy tính này có thể cho cháu mượn một thời gian không?"

Bà Trần e ngại, "Nhưng nó là di vật của Kiêu Phi."

Liễu Chí Tần cũng không biết phải giải thích như thế nào với bà.

Cậu hỏi lấy đi máy tính này là để hy vọng điều tra được dấu vết hung thủ để lại. Mà cái tên hung thủ này lại là người "báo thù" giúp Lâm Kiêu Phi.

Nếu bà Trần biết Lâm Kiêu Phi chịu đựng hết thảy những chuyện như thế trên mạng, có khi nào bà lại cảm tạ tên hung thủ này?

Đột nhiên, Từ Kham nãy giờ vẫn luôn im lặng lên tiếng: "Bà Trần, có phải bà vừa nói, Lâm Kiêu Phi có nguyện vọng được xuất bản sách của mình phải không ạ?"

Bà Trần mờ mịt gật gật đầu.

"Cháu định giúp anh ấy, cũng giúp bà hoàn thành nguyện vọng này." Từ Kham khẩn thiết, nhẹ nhàng cầm tay bà Trần.

Đôi mắt bà Trần đã ngấn lệ, "Thật chứ, cháu thật sự có thể giúp Kiêu Phi ra sách?"

Từ Kham gật đầu, "Cháu lấy danh dự của cháu ra đảm bảo, nhất định sẽ nghĩ cách xuất bản 'Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử' này của anh Lâm."

Bà Trần nghẹn ngào nức nở.

"Cho nên hiện giờ bọn cháu xin bà cho phép tạm thời mang máy tính này đi để xem bên trong còn đoạn sáng tác nào của anh ấy không." Từ Kham ôn hòa nói: "Máy tính này và các bản thảo, bản nháp cháu cũng xin mang về. Bà không rành máy tính, không đánh chữ được, nhưng cháu thì có thể."

Mọi người mang theo máy tính, sổ tay bản thảo rời khỏi nhà Lâm Kiêu Phi. Tiểu Hướng và Lão Khâu đã hoàn thành nhiệm vụ, ai về nhà nấy. Hoa Sùng mở cốp xe cho Liễu Chí Tần để CPU vào, Từ Kham cũng xách theo một túi bản thảo đặt cạnh CPU.

Trời đã tối, không thể chạy suốt đêm về Lạc Thành được, hơn nữa còn có chuyện nhờ cảnh sát Trạch Thành phối hợp, sau khi vội vàng giải quyết cơm chiều thì ba người vào nhà khách của cục cảnh sát phụ cận.

Cầm hai thẻ chìa khoá phòng, Hoa Sùng hỏi: "Ai ngủ cùng với tôi?"

Liễu Chí Tần nhìn thoáng qua Từ Kham.

Từ Kham lập tức rút một thẻ phòng đơn từ trong tay Hoa Sùng ra, "Tôi là pháp y, tôi ngủ một mình."

"Chuyện ông là pháp y với chuyện ông ngủ một mình có liên quan gì với nhau sao?" Hoa Sùng trêu.

"Có chứ, pháp y chúng tôi đều thích im lặng. Không giống cảnh sát các ông, phải múa máy một hồi mới chịu ngủ yên."

"Múa máy?" Liễu Chí Tần khó hiểu.

"Đừng nghe cậu ta nói, tại Khúc Trị đó." Hoa Sùng bước lên cầu thang đi lên lầu, "Lần trước cậu ta với Khúc Trị đi công tác, Khúc Trị nửa đêm bật dậy huơ tay đánh quyền......"

Nhà khách của thành phố nhỏ điều kiện giống nhau, nhưng vì đến đây đều là cảnh vụ, không có người dân vào nên trong phòng còn rất sạch sẽ ngăn nắp.

Hoa Sùng mệt đến thảm. Mỏi mệt vì thức đêm, vắt não, đường dài bôn ba tích tụ đồng loạt cùng xông ra, vừa vào phòng liền ngã ngay lên giường, nửa ngày không động tĩnh. Liễu Chí Tần ngồi nghỉ ngơi, cứ nghĩ sẽ cùng anh nói chuyện vụ án, ai ngờ đâu anh ngủ mất.

Đèn trong phòng không sáng lắm, cửa sổ khép hờ đón gió mát đầu hạ, Liễu Chí Tần đứng trước mép giường ngắm Hoa Sùng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, kéo màn rồi tắt đèn, chỉ chừa lại một cây đèn ngủ.

Cậu cũng không định đánh thức Hoa Sùng, nhanh chóng tắm rửa xong, định chuẩn bị xuống dưới lầu mua một chai nước khoáng, thì mới vừa đi tới cửa, đã nghe Hoa Sùng gọi: "Cậu đi đâu đó?"

Cậu xoay người: "Anh tỉnh rồi à?"

Hoa Sùng ngồi dậy, "Ủa tôi vừa ngủ đó hả..."

"Mấy ngày nay anh quá mệt mỏi rồi." Liễu Chí Tần chỉ chỉ buồng vệ sinh, "Tỉnh rồi thì mau đi tắm rửa đi rồi nghỉ ngơi sớm. Tôi xuống lầu mua nước, anh có gì muốn mua luôn không?"

Hoa Sùng định nói "Mua giùm bao thuốc lá", nhưng lại cảm thấy chỗ này không tiện hút thuốc nên đành đổi ý, "Mua hộp chocolate đi."

"Buổi tối ăn chocolate?"

"Yên tâm đi, tôi ăn cũng ngủ được. Chỉ là tự nhiên thèm ăn."

Liễu Chí Tần mở khoá cửa, "Vậy tôi đi."

Không đến mười phút sau, Liễu Chí Tần đã trở lại.

Hoa Sùng đã tắm rửa xong, để trần nửa người ngồi ở mép giường lau tóc. Thấy thế, Liễu Chí Tần vội lấy một cái khăn tắm khoác lên vai anh, "Mượn máy sấy không?"

"Không."

"Để tôi đi mượn."

"Không cần đâu, giờ đang nóng mà, một lát là khô ngay."

Liễu Chí Tần xoay người, "Hay vẫn đi mượn một cái đi..."

"Aizzz, thật sự là không cần mà." Hoa Sùng theo bản năng vươn tay túm lấy cổ tay cậu, "Nãy nằm một chút mà giờ hết buồn ngủ luôn rồi, hai ta phân tích vụ án đi, đến giờ ngủ thì tóc đảm bảo khô."

Liễu Chí Tần rũ mắt, nhìn bàn tay còn ướt nước của Hoa Sùng.

"Ngại quá." Hoa Sùng cười cười rụt tay về, "Quên mất tay tôi đang ướt."

"Không sao." Liễu Chí Tần đặt túi đồ vừa mua lên bàn nhỏ, vào buồng vệ sinh rửa chân rồi ngồi ngay ngắn lên mép giường, "Tổ trưởng Hoa, lúc trên đường, anh có nói 'Vương Sấm' có thể cũng là một tiểu thuyết gia trên mạng đúng không? Giờ tôi cảm thấy giả thiết này khả năng là rất lớn."

Hoa Sùng xé bao thanh chocolate, chia một nửa cho Liễu Chí Tần, "Tôi cũng nghĩ thế. Bạn ngoài đời thực của Lâm Kiêu Phi tuy nhiều, nhưng không thân đến mức giết người 'báo thù' cho anh ta. Ngày mai lại đi cục cảnh sát Trạch Thành tra một lần nữa xem. Tôi đoán, 'Vương Sấm' có thể quen với Lâm Kiêu Phi trên mạng, nếu hắn cũng là tác giả, hắn hoàn toàn có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Tôi cũng đã từng nghĩ có thể là fans, nhưng Lâm Kiêu Phi không có fans cuồng, mà fans có lẽ cũng không đi xa đến mức ấy."

Liễu Chí Tần đứng lên, "Để tôi đi xem máy tính Lâm Kiêu Phi."

"Đừng! Cậu ngồi xuống." Hoa Sùng nói: "Điều tra cái này lại đến suốt đêm, cậu chịu không nổi đâu."

Liễu Chí Tần cũng không cố chấp. Đúng là sức người có hạn, cậu cũng thật sự mệt mỏi, hoạt động chậm chạp hơn hẳn. Lúc này mà miễn cưỡng làm việc nữa thì không tốt.

"Nếu hung thủ là 'đồng nghiệp' văn học mạng thân thiết với Lâm Kiêu Phi, thì một vài nút thắt cũng sẽ được mở." Hoa Sùng dựa vào đầu giường, bẻ chocolate, "Có lẽ hắn cũng có cảnh ngộ như Lâm Kiêu Phi, nói không chừng cũng bị Hạo Lang E ức hiếp."

"Ừm" Liễu Chí Tần tán đồng, "Lâm Kiêu Phi ra đi đã 5 năm, hắn đến bây giờ mới 'báo thù', có thể là đột nhiên chịu kích thích nào đó. Hắn cảm thấy mình chính là Lâm Kiêu Phi ngày đó......"

"Tri kỷ." Hoa Sùng nhàn nhạt nói: "Lúc sát hại Trịnh Kỳ, hắn đốt hết ngón tay cậu ta, đây là trừng phạt hành vi 'anh hùng bàn phím'. Móc đi trái tim của cậu ta và Hà Dật Đào, là chỉ họ không có lương tâm. Có lẽ hắn tự cho mình giống như câu ngạn ngữ: kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. (*)"

(*) nguyên câu là 'Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, con gái làm dáng với người yêu mình'. Dựa vào một điển cố, cuối chương m sẽ viết chi tiết.

"Không." Liễu Chí Tần nói: "Hắn đây là sĩ vì tri kỷ đã chết."

Sau một lúc lâu, Hoa Sùng thở dài, "Hoá ra 'Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử' suýt chút nữa đã bán được bản quyền, thật sự là không ngờ tới."

"Tôi cũng không nghĩ tới. Chờ vụ án kết thúc, có thời gian, tôi sẽ đọc quyển tiểu thuyết này." Liễu Chí Tần sửa sửa gối đầu, "Lâm Kiêu Phi kiên trì sáng tác nhiều năm, cuối cùng cũng viết ra một quyển tiểu thuyết xuất sắc, cho nên mới hấp dẫn bên nhà xuất bản. Nghĩ cũng đúng, nếu 'Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử' không hề có người đọc, sẽ không được xuất hiện trên trang web, ở vị trí người xem dễ tìm thấy, Trịnh Kỳ lúc trước vu vạ Hạo Lang E, tôi nghĩ cậu ta cũng thấy tác phẩm trên trang web chứ cũng chẳng theo dõi 'Vĩnh Dạ'."

"Khó trách Trần bà bà khóc đến như vậy, nếu bản quyền bán được, Lâm Kiêu Phi cũng đã có thể chữa trị bệnh được tốt hơn." Hoa Sùng nâng cánh tay che ngang mắt, "Nhân sinh họa phúc đúng là không thể nói trước được, ai biết ngày nào tai hoạ từ trên trời giáng xuống đâu."

"Cuối cùng bản quyền không bán được, chắc có lẽ cũng là vì chuyện scandal 'sao chép'." Liễu Chí Tần dừng một chút, "Một bộ tiểu thuyết đã mắc tai tiếng, dù có viết hay thế nào, cũng không thể mua được nữa, tất cả thành quả của Lâm Kiêu Phi đều bị huỷ hoại."

"Sau khi giải quyết được vụ án, nhất định phải gọi chuyên gia tới giám định một chút, xem 'Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử' có phải sao chép 'Ám Tinh Quy Lai' hay không. Nếu không có, chúng ta phải lấy lại công bằng cho Lâm Kiêu Phi."

"Nhưng công bằng này đến đã chậm." Liễu Chí Tần thở dài nói: "Người đã không còn nữa, công bằng vô nghĩa với người đã chết."

"Vẫn tốt hơn là không làm." Hoa Sùng nói: "Lúc nãy, Từ Kham đã rất quả quyết giúp 'Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử' xuất bản. Một khi xuất bản, tất nhiên phải đề cập lại chuyện 'Vĩnh Dạ' 'sao chép' năm đó và khẳng định nó không phải đạo nhái. Nếu Từ Kham không có chứng cứ chứng minh nó không phải sao chép, thì chẳng phải Lâm Kiêu Phi sẽ thương tổn hai lần sao, mà chuyện xuất bản cũng sẽ khó khăn. Cho nên giám định là việc bắt buộc phải làm."

"Cũng đúng." Liễu Chí Tần xoay người nói: "Ngày hôm qua bận quá, có một chi tiết tôi chưa kịp nói với anh."

"Là gì vậy?"

"Tôi cảm thấy 'Vương Sấm' là người yêu động vật, Nhị Oa sinh bệnh, hắn mang Nhị Oa đi khám ngay, Doãn Siêu livestream hành hạ chó mèo, hắn cũng cố tình dùng xe ba bánh của Doãn Siêu vận chuyển thi thể Trịnh Kỳ. Nhưng cuối cùng, tại sao hắn lại để Nhị Oa ở lại phòng trọ tự sinh tự diệt? Hành động này rất mâu thuẫn với lúc đầu."

"Hắn không để Nhị Oa tự sinh tự diệt." Hoa Sùng nói: "Hắn để cho Nhị Oa đủ một tuần nước và thức ăn, hết tuần đó, chủ nhà sẽ đi thu tiền phòng. Nhưng nói ra, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng cũng có mâu thuẫn nội tâm."

"Nói cách khác, hắn bất đắc dĩ mới phải bỏ lại Nhị Oa ở phòng trọ?"

"Hẳn là." Hoa Sùng ngáp một cái, mí mắt díu lại, "Tôi bắt đầu mệt rồi. Mấy nay suy nghĩ đến hói cả đầu."

Nghe vậy, Liễu Chí Tần đột nhiên khom lưng sờ sờ tóc của anh.

Anh nhướng mày, lười biếng hỏi "Làm gì?"

"Nhìn xem tóc anh còn không."

"Còn, cậu thật là......" Hoa Sùng kéo chăn, lời nói lần trước chưa nói được lần này vì mệt nhọc mà buông thả luôn, "Y như một cô vợ nhỏ."

Nói xong, Hoa Sùng lăn ra ngủ mất.

Liễu Chí Tần sửng sốt vài giây, lòng bàn tay còn giữ lại xúc cảm khi xoa lên mái tóc. Giây lát sau, cậu xoay người, trở lại giường mình, tắt đi đèn ngủ đầu giường.

Hoa Sùng sớm đã có thói quen ngủ không đủ, chỉ cần không phải ngày nghỉ ngơi, thì đúng giờ là anh tỉnh.

Sáng sớm, nắng sớm còn chưa xuyên thấu qua bức màn chiếu, anh đã mở mắt dậy, cầm di động vừa thấy thời gian, 6 giờ. Ngồi dậy duỗi cái eo lười, Hoa Sùng đang muốn lê dép ra buồng vệ sinh, đột nhiên nhận ra Liễu Chí Tần còn ngủ. Dừng bước, đây là lần đầu tiên anh từ trên cao nhìn Liễu Chí Tần ngủ. Vài giây sau anh quyết định ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn cho rõ.

Chắc là mệt quá rồi, Liễu Chí Tần ngủ thật sự rất say, không có vẻ gì là sắp sửa tỉnh lại, hô hấp đều đặn, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng.

Anh nhìn một lúc, trong đầu thình lình bật ra một từ: trai đẹp. Anh khựng người, tự nhiên cảm buồn cười.

Liễu Chí Tần đúng là đẹp trai thật, rất cao, dáng người cũng khá tốt, không giống chút nào với tưởng tượng của anh về "Cảnh sát kỹ thuật".

Tổ tin tức chiến của bộ Công an đều là một đám nhân viên kỹ thuật có chỉ số thông minh cao ngất ngưởng, suốt ngày ngồi ở văn phòng, chỉ giao tiếp với máy tính, tuy rằng trên danh nghĩa cũng là cảnh sát, nhưng không hề giống với cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát hình sự hay thậm chí cảnh sát giao thông dãi nắng dầm mưa ở bên ngoài, họ giống dân IT hướng nội hơn.

Nhưng Liễu Chí Tần lại chẳng có vẻ gì hướng nội, nhìn cũng không văn nhã, mắt kính cũng không mang, thị lực rất tốt, cảm giác nếu đưa cho cậu một cây súng trường, một bộ quân phục rằn ri, là cậu đã có thể thành cảnh sát đặc nhiệm.

Tưởng tượng ra cảnh này, lông mày Hoa Sùng đột nhiên chau lại.

Lúc Liễu Chí Tần vừa mới tới, anh đôi khi cảm giác như đã từng quen biết. Giờ ở chung cũng lâu, càng ngày càng quen thuộc, cái loại cảm giác này cũng dần mất đi.

Nhưng tưởng tượng thấy bộ dáng Liễu Chí Tần mặc đồ tác chiến, cảm giác giống như đã từng quen biết lại trở lại.

Hắn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, đứng lên, lại đi tiếp vào buồng vệ sinh, nhưng lại chẳng phát ra tiếng bước chân nữa.

Này đúng là chuyện lạ.

Cảnh sát đi công tác là chuyện thường, phần lớn nơi ở lại đều là nhà khách điều kiện chẳng ra gì, trên mặt đất không có thảm hút ẩm, dép lê lại là loại rẻ tiền, mỗi lần đi luôn phát ra tiếng "xoạch xoạch". Cũng chẳng ai thèm để ý, sáng sớm lên không phải tiếng bước chân thì cũng là tiếng đóng cửa phòng vệ sinh rầm rầm.

Hoa Sùng đã cùng với rất nhiều đội viên ở chung nhưng chưa từng cố tình kiềm lại tiếng bước chân bao giờ, đồng nghiệp cùng phòng xưa giờ cũng là đàn ông thô lỗ, đều chẳng ngại gì nhau. Nhưng lần này ngủ trên giường là Liễu Chí Tần, anh đột nhiên thay đổi thói quen, không chỉ có bước đi nhẹ hơn, đến rửa mặt cũng phải rón rén.

Hung thủ là "kẻ sĩ chết vì tri kỉ" thì anh Hoa đích thị là "con gái làm dáng với người yêu mình" rồi =]]]]

Nhưng kết quả từ buồng vệ sinh đi ra, anh vẫn thấy Liễu Chí Tần tỉnh.

"Tôi đánh thức cậu à?" Anh hỏi.

Liễu Chí Tần nửa híp mắt, lắc lắc đầu, giọng nhừa nhựa của người vừa tỉnh ngủ, "Tổ trưởng Hoa, buổi sáng tốt lành."

Hoa Sùng đột nhiên ngứa tay muốn xoa đầu cậu.

Liễu Chí Tần khom lưng tìm giày, nhưng cả buổi cũng không tìm được. Hoa Sùng mới phát hiện anh đang dẫm lên dép cậu, vội vàng đá qua, cười nói: "Ngại quá."

Anh co chân nhảy lên giường, bắt đầu thay quần áo.

Liễu Chí Tần không nói gì, liếc anh một cái rồi xỏ dép lê đi vào buồng vệ sinh. Lúc ra, Hoa Sùng đã thay xong quần áo.

"Hôm nay chúng ta trở về sao?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Chắc là vậy." Hoa Sùng nói: "Đi lên cục cảnh sát một chuyến, chủ yếu là hỏi thông tin, điều tra những người có quan hệ với nhà Lâm Kiêu Phi và bạn bè của anh ta. Trở về chắc phải gặp Lão Trần đó, hai vụ án của Trịnh Kỳ, Hà Dật Đào khả năng sẽ chuyển lên phía trên, chúng ta phải đi làm báo cáo."

Liễu Chí Tần gật gật đầu, "Nghe anh sắp xếp."

Không ngoài dự liệu của Hoa Sùng, những người bạn bà Trần nhắc tới mấy năm gần đây đều an phận thủ thường tại Trạch Thành, không có khả năng và thời gian gây án.

Giữa trưa, ba người rời Trạch Thành, lúc này là Hoa Sùng lái xe, Từ Kham uể oải cả người, bị đuổi ra ghế sau.

"Sao ông ra được cái bộ dạng kia thế?" Hoa Sùng nhìn nhìn kính chiếu hậu, "Tối hôm qua làm gì."

"Đọc 'Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử'." Từ Kham ngáp một cái, dựa vào bên cửa sổ hóng gió.

Hoa Sùng vốn định châm biếm thêm hai câu, Liễu Chí Tần ngồi ở ghế phó lái giành nói: "Anh đọc được nhiều chưa?"

"Không nhiều ít, trên web đã gỡ xuống toàn bộ rồi, ngày hôm qua tôi tìm được khoảng hơn trăm chương bản lậu TXT, đọc đến bốn giờ sáng, cũng mới xem được 50 chương."

"Thấy thế nào?" Liễu Chí Tần lại hỏi.

"Ý cậu là hỏi viết thế nào phải không?" Từ Kham nói: "Trước kia tôi toàn đọc truyện khoa học viễn tưởng của nước ngoài thôi, truyện trong nước chỉ đọc được vài quyển, quyển tiểu thuyết này của anh ta khá hấp dẫn, giả thiết rất mới lạ, tôi cảm thấy không tồi. Đúng rồi, để tôi liên lạc với bạn làm bên xuất bản, tiểu thuyết này không khó xuất bản đâu."

"Chắc là nên khoan đi đã." Hoa Sùng nói: "Vụ án còn chưa giải quyết, ông đã vội vàng xuất bản sách của Lâm Kiêu Phi?"

"Vụ án đúng là chưa giải quyết, nhưng ra sách cũng không phải hai ngày là xong việc, tôi chuẩn bị sẵn sàng trước thôi, có cái gì sai?"

Liễu Chí Tần nghiêng người, "Ý Tổ trưởng Hoa là, trước khi quyết định 'Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử' có xuất bản hay không, thì nên làm giám định sao chép chuyên nghiệp một lần."

Từ Kham không phải là người xử trí theo cảm tính, "Tôi biết mà, cái này cứ giao cho tôi."

Hoa Sùng biết cha mẹ Từ Kham đều là phần tử trí thức, gia đình cũng thuộc dạng "cơ cấu", làm việc rất đáng tin cậy, nhưng vẫn nhịn không được nói: "Nhớ làm tốt ý nha."

"Sẽ không kéo chân Tổ Trọng Án mấy người đâu." Từ Kham nói xong gõ gõ lưng ghế Liễu Chí Tần, bắt chước Hoa Sùng gọi: "Anh Tiểu Liễu."

"Vâng?"

"Cậu có thể tra được lúc trước là ai đang hỏi mua bản quyền của Lâm Kiêu Phi không?"

"Hẳn là có thể." Liễu Chí Tần nói: "Kỳ thật đêm qua cũng định tra luôn nhưng mệt quá. Để lát quay về tôi đi tra luôn, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

"Vậy là tốt rồi." Từ Kham nhẹ nhàng thở ra.

Đi công tác một ngày một đêm, lúc trở lại cục cảnh sát Lạc Thành đã là bốn giờ chiều. Liễu Chí Tần không kịp nghỉ ngơi, đem CPU nhà Lâm Kiêu Phi lên phòng nghỉ Tổ Trọng Án, ở đó còn có máy tính của Trịnh Kỳ vừa sửa xong nữa.

Hoa Sùng nói: "Cậu vất vả rồi, tôi đi tìm Lão Trần một lát."

Khúc Trị tới rồi nói: "Tổ trưởng Hoa, giờ anh mới về, Đội trưởng Trần tìm anh nửa ngày rồi đó."

"Vụ án có tiến triển gì không?" Hoa Sùng hỏi.

"Video chúng ta cung cấp cuối cùng cũng có tác dụng, mấy tỉnh thị liên động và bộ công an phối hợp, vừa rồi cũng tìm ra được thân phận thật sự của 'Vương Sấm'!"

Hoa Sùng phấn chấn hẳn lên, "Là ai?"

"Người này vậy mà còn có chút danh tiếng trên mạng." Khúc Trị nói: "Tên thật Sở Kiểu, là tiểu thuyết gia!"

Viết tiểu thuyết, tác giả văn học mạng?

Hoa Sùng bước nhanh lên lầu, băng qua hành lang tiến đến văn phòng Trần Tranh gõ gõ cửa rồi đẩy vào, "Trần......"

Trong văn phòng, trừ Trần Tranh, còn có hai người xa lạ.

Trong đó một người rất trẻ, đôi mắt rất sáng, nhìn vẫn còn mang chút non nớt và nhiệt huyết tuổi trẻ, làm anh không khỏi nghĩ tới một chiến sĩ nhỏ ở chiến trường Tây Bắc năm đó. Một người khác thì thành thục nội liễm hơn rất nhiều, giữa mày đựng đầy sự khách sáo và ý cười xa cách, ước chừng khoảng 30, cũng xấp xỉ tuổi anh.

Anh đóng cửa lại, hữu hảo gật đầu chào.

"Cậu tới vừa lúc." Trần Tranh nói: "Giới thiệu một chút, hai người này là trên bộ công an phái tới chỉ đạo chúng ta, Đội trưởng Đội Cảnh sát Hành Động Đặc Biệt Thẩm Tầm, còn có đội viên nhỏ Nhạc Nhiên của đội."

Không ngoài dự đoán, bộ công an quả nhiên cử người tới.

"Đội trưởng Trần khiêm tốn, nơi nào là chỉ đạo công tác, chúng ta đây là chung sức hợp tác." Người đàn ông 30 tuổi nói xong xoay người, vươn tay phải, "Chào anh, tôi là Thẩm Tầm."

Hoa Sùng lịch sự bắt tay: "Hoa Sùng, tổ trưởng Tổ Trọng Án."

"Còn tôi là Nhạc Nhiên." Cậu thanh niên trẻ đứng bên cạnh Thẩm Tầm thanh âm đặc biệt to lớn vang dội, rất có tinh thần, "Tổ trưởng Hoa, chào anh ạ!"

Hoa Sùng rất vui vẻ, cứ tưởng rằng bộ công an sẽ phái tới một đám ông cụ non, không nghĩ rằng người tới cũng là một người trạc trạc tuổi mình, nhìn qua cũng rất thân với Trần Tranh, và một thanh niên trẻ chỉ vừa hơn hai mươi tuổi, năng động nhiệt huyết. Vậy thì phá án sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều...

"Người cũng đủ rồi, chúng ta tiếp tục bàn chuyện vụ án." Trần Tranh rót cho Hoa Sùng một ly nước, "Khúc Trị có nói với cậu, chúng ta đã tra được 'Vương Sấm' là ai chưa?"

Hoa Sùng gật đầu, "Là tác giả có tiếng?"

"Đúng vậy." Thẩm Tầm thuật lại tư liệu điều tra, "Sở Kiểu, năm nay 30 tuổi, tốt nghiệp cấp ba, người tỉnh Ngô, trường kỳ làm tiểu thuyết gia trên internet, bút danh 'hoàn điên', là tác giả văn học mạng có hợp đồng kinh động. Từ tháng 10 năm trước, hắn đã mai danh ẩn tích. Weibo fans có 12 vạn, tương đối cũng có tiếng."

Hoa Sùng biết rất ít về văn học mạng, liền hỏi: "Có thể điều tra được hắn và Lâm Kiêu Phi - Phong Phi 78 có quan hệ gì hay không?"

"Thời gian gấp rút quá nên chúng tôi chỉ tra được một số thông tin cơ bản." Thẩm Tầm nói: "Tạm thời chỉ có thể xác định, cuối tháng 9 năm trước, vì đã đăng một bài viết trên Weibo nội dung châm chọc Dịch Lâm Lang, mà Sở Kiểu bị fans công kích đến phải xóa Weibo và xin lỗi. À, Dịch Lâm Lang là tên thật của Hạo Lang E."

--

(*) (1) Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.

Người con gái làm dáng vì kẻ yêu mình.

Sách Sử ký ghi lại, Dự Nhượng vốn là người nước Tần đến nước Tấn. Trước ông theo hầu họ Phạm, sau lại thờ họ Trung Hàng. Họ Phạm và họ Trung Hàng bị diệt, Dự Nhượng tới thờ Trí Bá Dao, người đứng đầu họ Trí có quyền lực lớn nhất ở nước Tấn, và được Trí Bá Dao hết mực khoản đãi như bậc thượng khách.

Năm 455 TCN, Trí Bá Dao đem quân đánh họ Triệu, một gia tộc lớn khác ở nước Tấn, nhưng bị Triệu Tương đánh cho đại bại. Họ Trí bị diệt, Trí Bá Dao bị giết rất thảm. Dự Nhượng biết tin chủ bị giết đành phải trốn vào núi và thề trả thù cho họ Trí, Sử ký đã ghi lại lời của ông như sau: " Than ôi! Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! Người con gái làm dáng vì kẻ yêu mình. Nay Trí Bá biết ta, ta phải liều chết báo thù để đền ơn, có thế hồn phách ta mới khỏi xấu hổ! "

Quyết tâm trả thù, Dự Nhượng thay tên đổi họ rồi xin vào làm người hầu trong cung tìm cơ hội hành thích Triệu Tương nhưng thất bại một lần, Triệu Tương thấy ông có nghĩa khí thì tha chết thả ra. Nhưng Dự Nhượng vẫn chưa từ bỏ tiếp tục hành thích và bị bắt, khi Triệu Tương tử hỏi ông rằng tại sao đã thờ ba đời chủ mà vẫn hết lòng trả thù cho Trí Bá Dao như vậy, Dự Nhượng đáp: " Tôi thờ họ Phạm và họ Trung Hàng, họ xem tôi là hạng người thường nên tôi báo đáp họ theo lối người thường. Còn như Trí Bá đối đãi với tôi như người quốc sĩ, nên tôi phải báo thù theo lối quốc sĩ."

Triệu Tương tử nghe vậy biết rằng mình không thể lung lay quyết tâm báo thù của Dự Nhượng nên đành phải cho quân sĩ giết ông. Trước lúc chết, Dự Nhượng xin Tương tử đưa áo đang mặc để ông đâm vào đó cho thỏa lòng báo thù, chết khỏi ân hận. Tương tử đưa áo, Dự Nhượng bèn đâm vào đó mấy lần rồi đâm cổ tự vẫn. Kẻ sĩ nước Triệu nghe chuyện Dự Nhượng chết ai nấy đều không khỏi bùi ngùi.

Ghi ra đọc chơi tại thấy cũng khá giống phần nào với vụ án này ^^

------

Hi các bạn, té ra Tâm Độc không phải quyển đầu của hệ liệt như mình tưởng mà là bộ Nhiên Ca, nói về cp của Nhạc Nhiên và Thẩm Tầm, chắc là...mình sẽ thầu luôn.... Bộ Tâm cuồng do xảy ra sau nên spoil bộ này nhiều mình ko edit xen kẽ được nhưng Nhiên Ca chắc là edit song song nha huhu.

Mà Liễu Chí Tần quan hệ rộng á ổng quen biết cả anh Nhiên và Minh Thứ trong quyển 3 Tâm Cuồng luôn =]]]]]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.