Tâm Độc Chương 166: Tâm độc (37)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 166: Tâm độc (37)

Chuyển ngữ: Thảo Anh / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

37.

Máy bay trực thăng trinh sát của cảnh sát đặc nhiệm lượn lờ trên không, cánh quạt quay vang lên những tiếng động ồn ào kèm theo gió lạnh. Nhóm người trượt ván và đạp xe ngẩng đầu nhìn lên, có người còn giơ tay hưng phấn huýt sáo.

Trung tâm thương mại Châu Thịnh vẫn chưa chính thức khai trương, không gian trong sân bị một bộ phận người trẻ tuổi chiếm đóng, mỗi khi đêm xuống luôn rất náo nhiệt. Lúc này, thiết bị chiếu sáng của trung tâm đã được kích hoạt toàn bộ, đang tiến hành chạy thử lần cuối trước khi mở cửa. Đèn neon lấp lóe rọi sáng đêm đen thành ban ngày. Số lượng người trung niên nhảy quảng trường cũng tăng dần, tập trung ở phía đông bên trong trung tâm, nhìn về hướng những người trẻ tuổi ở bên kia đài phun nước.

Cái bóng của tiểu khu Ngô Đồng dường như đã tan biến trong lòng của những người yêu thích nhảy quảng trường, tiếng nhạc gần mỗi khu dân cư mỗi ngày một vang dội, rất nhiều dấu hiệu cho thấy mọi chuyện sắp được khôi phục lại như trước.

Vương Hâm trượt ván phóng qua trung tâm đài phun nước, vì động tác không đúng nên cả người ướt như chuột lột, lúc rơi xuống đất còn bị vấp. Ván trượt văng trên mặt đất, ròng rọc quay tung lên vụt đến hai người cô chú đang đứng múa hát.

"Cái đệt!" Vương Hâm chịu đựng cơn đau nhức ở đầu gối, khập khiễng lao về phía ván trượt, vừa chạy vừa kêu lớn: "Tránh ra tránh ra tránh ra! Cẩn thận!"

Thời đại này nếu ván trượt đụng phải người già thì người ta sẽ bại liệt luôn!

Một ông chú đứng bên ngoài đội nhảy quảng trường nhìn thấy ván trượt đang bay đến mình thì lập tức đổi động tác nhảy, đá một cước vào ván.

Đôi giày của ông ta va chạm vào ván trượt, tạo ra thứ âm thanh trầm thấp, bị nhấn chìm bởi tiếng nhạc, ván trượt đột ngột xoay sang hướng khác, lại bay về phía đài phun nước.

Vương Hâm thở phào nhẹ nhõm, nhặt chiếc ván trượt đầy chiến tích lên, vừa định cúi đầu cảm ơn ông chú thì bị ông ta nhổ nước bọt.

"Muốn chết hả?" Ông chú tuy lớn tuổi nhưng vẫn cường tráng, hai mắt ông sắc bén, dừng động tác nhảy múa lại mà hung hăng vung nắm đấm với Vương Hâm, "Dám hỗn láo ném vào đầu ông đây? Đồ khốn nạn! Mày có còn nhỏ đâu hả? Có biết kính trên nhường dưới không?"

Vương Hâm bị tiếng rống làm cho choáng váng, quên cả việc lau nước bọt trên ngực, cậu ngơ ngác nhìn ông chú, nước từ trên mặt chảy xuống tí tách, vô cùng thảm thương.

Qua vài giây, cậu mới như đột nhiên hiểu ra, trừng mắt giận dữ: "Hả?"

"Hả cái đầu mày! Đi chết đi!" Người chú vẫn hùng hổ, "Con cháu nhà tao bây giờ đều đang trong tiết tự học buổi tối trên trường, chỉ có thằng khốn nạn như mày mới trốn học ăn chơi trác táng! Mày đang đạp lên cái gì vậy? Ván trượt hả? Không biết lo học giỏi mà đi làm những thứ vô dụng này, nếu như mày là con cháu của tao thì tao đánh cho gãy chân!"

Lúc này đám bạn của Vương Hâm chạy đến, tất cả bọn họ đều ngẩn ra.

Người chú tiếp tục mắng: "Sao nào? Muốn gây sự với người lớn tuổi như tao à?"

"Cậy già nên lên mặt hả?" Vương Hâm là học sinh trường nghề lân cận, từ nhỏ cha mẹ không quan tâm, cậu cũng chẳng phải loại người hiền lành, bị nhổ nước bọt còn bị chửi, lửa giận cũng nổi lên, "Đệt mẹ ông, ông mẹ nó muốn đánh gãy chân tôi hả? Cả nửa người còn chôn trong đất, ông còn muốn nhảy nhót được sao?" (ý bảo mập quá thì phải)

Người chú đâu chịu nổi loại mắng chửi này, nhất thời mặt đỏ tận mang tai, cuống họng phát ra tiếng gào khô khốc.

Bạn bè Vương Hâm một bên ồn ào, một bên lý trí khuyên nhủ: "Đừng cãi hăng với người già! Nếu ông ta kiện cậu thì cậu bồi thường nổi sao?"

Đội nhảy quảng trường cũng rối loạn lên, một vài phụ nữ hơn sáu mươi tuổi vây quanh người chú, kẻ tung người hứng chỉ trỏ Vương Hâm, mắng chửi liên tục như những quân cờ domino.

"Ôi trời những người trẻ tuổi đều như vậy, không có tài cán gì, không lo học hành mà lại chạy ra đây trượt ván!"

"Đúng đúng đúng! Đúng là rác của xã hội! Cha mẹ cũng không biết quan tâm. May là con cái nhà tôi không giống vậy."

"Tôi thấy á, bọn này chắc là mồ côi cha mẹ nhỉ? Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, còn chuột thì đẻ ra chuột. Cha mẹ thế nào thì con cái cũng là thế đó!"

"Chậc chậc chậc, không có giáo dục, không biết tôn kính ngời lớn, sau này thất nghiệp cũng đáng lắm!"

Từng lời nói cay nghiệt chui vào đầu Vương Hâm, giống như củi lửa đốt cơn giận của cậu lên bừng bừng. Cậu nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, đang định tiến lên thì cánh tay lại bị đám bạn tóm lấy.

"Cậu ấm đầu hả? So đo với bọn họ làm gì?" Người bạn kéo cậu lui về phía sau, "Đi thôi, không nghe thấy sao! Mấy người xấu toàn người già thôi. Cậu gây sự với bọn họ, bị bọn họ quấn lấy thì không chạy được đâu!"

Lửa giận trong lòng Vương Hâm không giảm xuống được, nhưng bị những người anh em mạnh bạo kéo về nên chẳng làm gì được.

Ông chú thấy Vương Hâm bị lôi đi thì đắc ý ngẩng đầu lên, nói với đám bạn nhảy xung quanh: "Loại người thế này cũng không biết xuất thân từ nhà nào, không đi học cũng không đi làm, chỉ biết cầm cái ván trượt vỡ đi vòng vòng. Đây gọi là gì? Là lêu lổng! Không thể cống hiến cho xã hội, thế nhưng may mắn bọn họ sinh ra ở thời đại này, nếu như sinh ra trong những năm đói kém trước đây thì cũng không biết sẽ chết thế nào nữa."

Vương Hâm tức đến phát run.

"Đi thôi, đừng nghe bọn họ." Người bạn nắm chặt lấy tay Vương Hâm, thấp giọng nói: "Chậc, lão già đó, cũng sinh ở thời đại này mà còn mở miệng mắng chửi một người mẹ, lão mà sinh ra trong nạn đói thì đã bị người ta lột da ăn thịt từ lâu rồi!"

Vương Hâm nhẫn nhịn chịu đựng, chợt nghe thấy một giọng nữ chối tai: "Đây không phải là con trai nhà họ Vương sao? Sao thế, nó chạy tới chọc giận anh hả? Ôi anh tức nó làm gì? Tôi nói cho anh biết, từ nhỏ đã chẳng ai thèm quan tâm nó rồi! Mẹ nó hồi đó là 'gái quán bar', sau này chết vì bệnh đó. Anh tính toán với nó thì cũng không sợ kéo tới cái... bệnh giang mai hả!"

Vương Hâm không thể nhịn được nữa, cậu vùng ra khỏi người bạn, chộp lấy chiếc ván trượt chạy đến, sát ý xuất hiện giữa chân mày, trong mắt hừng hực lửa giận.

Mẹ của cậu là một "gái bán hoa", loại người không được phép tồn tại trên đời này, cậu lớn lên bằng tiền mà mẹ kiếm được. Không ai hiểu rõ sự vất vả của mẹ hơn cậu, nếu như không đến bước đường cùng thì có ai muốn làm một công việc như vậy không?

Sau bao nhiêu năm, xung quanh vẫn luôn có người nói —— nhìn kìa, mẹ của thằng nhóc kia đã chết vì bệnh giang mai, phụ nữ mà không biết xem trọng bản thân thì đáng đời lắm!

Nhưng sự thật là mẹ của cậu mắc bệnh ung thư vú, bởi vì không có tiền trị liệu nên mới qua đời.

Cậu không thể tha thứ cho những người dùng lời lẽ ác độc công kích người phụ nữ đã cống hiến cả cuộc đời cho mình được!

"Vương Hâm!"

Người bạn quát lên ngăn cản nhưng đã muộn, một tiếng động nặng nề vang lên, người phụ nữ năm mươi tuổi vừa rồi còn hớn hở nói "gái quán bar" đã bị ván trượt đập vỡ trán, bà ngã trên mặt đất, máu chảy ồ ạt trên mặt, xung quanh dấy lên từng đợt mùi máu tanh.

Sau một hồi yên tĩnh, mọi người la hét chạy tán loạn, ông lão xích mích với Vương Hâm lúc đầu choáng váng, hai chân mềm nhũn như sắp quỳ, hắn hét lớn: "Giết, giết người! Giết người rồi!"

Vương Hâm đã mất lý trí, gầm gừ đạp vào người phụ nữ bê bết máu, lần thứ hai nâng ván trượt lên rồi mạnh mẽ nện xuống.

Khu vực trở nên hỗn loạn, đối mặt với một Vương Hâm điên cuồng, cho dù là người trung niên nhảy quảng trường hay những người trượt ván đang đứng vây xem đều không dám bước lên ngăn cản.

Bảo vệ tại trung tâm thương mại nghe tin, ván trượt của Vương Hâm đã vỡ nát từ lâu, mà hai bàn tay của cậu cũng dính đầy máu tươi.

Xe cảnh sát tuần tra gần đó nhanh chóng lao đến, cảnh sát đặc nhiệm trang bị vũ trang đẩy đám đông sang một bên, trực thăng trinh sát lơ lửng trên không, tiếng còi xe cứu thương từ xa vọng tới...

Lúc Vương Hâm bị cảnh sát đặc nhiệm khống chế, trong miệng cậu vẫn lẩm bẩm: "Đi chết đi! Đồ đàn bà chanh chua! Kẻ hèn hạ!"

"Mấy đứa nhóc bây giờ đứa nào cũng phiền phức như đứa nào!" Chiêu Phàm tháo găng tay da ném lên bàn một tiếng "bốp", uống một chén trà nóng vào bụng, thở một hơi nói: "Tôi con mẹ nó đang làm nhiệm vụ ở Trường Lục, đột nhiên có người báo cáo nói trung tâm thương mại Châu Thịnh xảy ra chuyện, một người đã tử vong. Mẹ kiếp, tôi lập tức quay trở lại, thật sự xảy ra án mạng! Một thằng nhóc trượt ván 17 tuổi đánh một người phụ nữ nhảy quảng trường đến chết."

Hoa Sùng đang xem thông báo do cảnh sát đặc nhiệm gửi đến, giữa chân mày nhíu chặt, "Người tên Vương Hâm này đã giết Lý Khiết Ngọc bằng ván trượt và tay không?"

"Đúng vậy, tôi đã tìm hiểu qua, không ai mang theo dao cả." Chiêu Phàm ngồi trên ghế dựa, nhấc một chân lên, "Lúc đầu Vương Hâm nảy sinh xung đột với một ông lão bởi vì cái ván trượt, sau đó Lý Khiết Ngọc đã xúc phạm mẹ của Vương Hâm."

"Không đúng..." Hoa Sùng ngẩng đầu lên, "Lý Khiết Ngọc bị Vương Hâm đánh đến gần mười phút, tại sao cảnh sát đặc nhiệm gần đó lại đến muộn như vậy?"

Chiêu Phàm trừng mắt nhìn, như thể hắn là người đang bị tra hỏi.

"Tôi nhớ lần trước khu vực tuần tra đã được khoanh vùng, trung tâm thương mại Châu Thịnh ở quận Trường Lục nằm trong khu trọng điểm." Hoa Sùng nói: "Theo lý thuyết mà nói, chỗ đó xảy ra chuyện lớn như vậy, không có lý do gì mà cảnh sát đặc nhiệm mười phút sau mới chạy tới. Nếu như lần này là khủng bố..."

"Đừng đừng đừng!" Chiêu Phàm đứng lên, "Anh đừng có nói gở! Tôi nhớ ra rồi, quận Lạc An không đủ nhân sự, hai ngày trước tôi đã điều một nhóm người ở Trường Lục qua bên đó rồi."

Hoa Sùng nghiêm túc nói: "Vậy nên cảnh lực gần trung tâm thương mại Châu Thịnh bị thiếu hụt?"

"Là bất đắc dĩ thôi mà." Chiêu Phàm nói: "Mãi đến sau Tết Nguyên Đán Châu Thịnh mới khai trương, dù sao lượng người đến cũng không phải nhiều, mà Lạc An và Minh Lạc không như vậy, hai quận này chỗ nào cũng đông nghịt người."

Ánh mắt Hoa Sùng dần tối lại, hai tay chống cằm.

Chiêu Phàm nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh hồi lâu không có phản ứng bèn giơ tay quơ quơ trước mặt anh, "Ê, bộ anh giận hả? Cái đó, tôi xin lỗi, là do tôi chỉ huy không tốt. Tôi đi tìm Thẩm Tầm một chút, xem xem có thể tăng thêm một đội vũ cảnh hay không."

"Không." Hoa Sùng lắc đầu, "Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện."

"Là gì thế?" Chiêu Phàm rộng lượng, làm sai liền nhận sai, một khi đã nói ra thì trong lòng anh ta sẽ không còn vướng bận điều gì.

"Tôi ra ngoài một chút." Hoa Sùng nói xong liền bước nhanh ra khỏi cửa, đi thẳng đến tổ điều tra kỹ thuật.

(Chiêu Phàm cute thế... ai edit "Chiêu ngươi phiền" cho bé đọc đi L(()

"Trung tâm thương mại Châu Thịnh?" Liễu Chí Tần bấm theo dõi thời gian thực, "Chiêu Phàm điều đi một phần cảnh sát đặc nhiệm sao?"

"Vì Châu Thịnh vẫn chưa chính thức khai trương, chỉ mới có một số nhà hàng đang hoạt động thử nghiệm thôi." Hoa Sùng nói: "Cậu còn nhớ lúc trước Đội trưởng Thẩm nói gì không?"

Liễu Chí Tần cau mày, "Câu nào?"

"Khi chúng ta phân tích phương thức tấn công của các tổ chức khủng bố, tổ trưởng Thẩm có nói rằng bọn chúng khó có thể bố trí được bom trước." Hoa Sùng thấp giọng, "Trừ phi là do nhân viên trong nội bộ giở trò!"

Liễu Chí Tần: "Nhân viên trong nội bộ... Liên Phong?"

"Suýt chút nữa tôi đã quên mất hắn ta!" Hoa Sùng lặp lại động tác nắm tay phải thành đấm, "Châu Thịnh hiện tại nằm trong điểm mù của chúng ta, mà hắn là một trong những người quản lý Châu Thịnh, nếu như hắn muốn gian lận tại Châu Thịnh thì việc đặt bom trước cũng không phải là không có khả năng."

Liễu Chí Tần nhìn về phía máy tính xách tay đang chạy với tốc độ cao, cậu phân tích các luồng thông tin khác nhau, ngón trỏ tay phải cong lên áp vào giữa môi, "Chúng ta bỏ qua trung tâm thương mại Châu Thịnh vì nó khai trương sau Tết Nguyên Đán, mà tình báo chúng ta chặn được là việc tấn công sẽ xảy ra vào ngày 29."

Nhịp tim Hoa Sùng đột ngột tăng tốc.

"Nếu như Châu Thịnh mới là mục tiêu thật sự của bọn chúng." Giọng Liễu Chí Tần lộ ra vẻ lạnh lẽo, "Vậy thì chúng ta đã rơi vào bẫy của chúng từ lâu rồi. Mạng botnet đó là một cái bẫy, chúng đã lừa tôi và Phó Hứa Hoan!"

Trong bóng tối, Tiếu Thành Tâm ngồi dậy, tay chân buông thõng giống như một con rối, hai mắt trống rỗng, vô định nhìn thẳng về phía trước.

Anh mặc một bộ trang phục rằn ri không vừa vặn, đi chân trần trong làn nước lạnh lẽo, lẽ ra anh phải cảm thấy rét buốt, thế nhưng nét mặt của anh lại không có bất kỳ thay đổi nào.

Sau khi đứng trong nước một lúc lâu, anh bắt đầu cất bước tiến lên, song động tác của anh rất gượng, khi thì cùng tay cùng chân, khi thì di chuyển theo chiều ngang.

Người bình thường sẽ không đi như anh.

Ngoại trừ tiếng nước, trong không gian nhỏ hẹp không có động tĩnh nào khác, vì thế khiến tiếng nước càng thêm sền sệt quỷ dị.

Tư thế của Tiêu Thành Tâm cực kỳ cứng đờ, anh dạo qua một vòng lại một vòng, mãi đến khi nước trên sàn nhà làm ướt chiếc quần rằn ri.

Anh máy móc di chuyển cái cổ, hai tay ôm đầu, từ từ xoay tròn xoay tròn, như thể đang chuẩn bị vặt đầu mình xuống.

"Cùm cụp!"

Một âm thanh trầm đục hòa vào tiếng nước, giống như viên đá rơi vào trong nước, tạo thành một mảnh gợn sóng.

Đó là tiếng động do xương cốt vang lên, theo sau là một tiếng nữa, Tiêu Thành Tâm vặn cổ mình hai lần, rốt cuộc giống như đã tìm được một tư thế thoải mái, anh nở nụ cười ngây thơ trên môi.

Mà nụ cười này chỉ càng khiến người ta khiếp sợ.

Một tia sáng từ cửa sổ gác mái chiếu vào gương mặt tái nhợt không chút máu của anh.

Không, trên khuôn mặt anh cũng không hẳn là hoàn toàn không có "máu".

Vết thương trên đỉnh đầu vẫn không ngừng chảy máu, từng vết từng vết trượt trên mặt.

Tái nhợt và trắng hơn, đỏ tươi và đỏ hơn.

Cuối cùng, anh trở lại chỗ ngồi, dựa vào tường bằng những bước chân không đều nhịp, cúi đầu xuống, trong cuống họng phát ra một thứ âm thanh không rõ ràng.

"Cứu... cứu... tôi." Anh nói, "Tổ trưởng....Hoa... cứu.... cứu... tôi với."

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.