Tâm Độc Chương 160: Tâm độc (31)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 160: Tâm độc (31)

Chuyển ngữ: Tứ Diệp Thảo / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

31.

"Tổ trưởng Tiếu bị hãm hại đúng không?" Trương Mậu bất an nói: "Anh ấy không có lý do gì để giết Trần Thần cả."

"Bỏ lại một sợi tóc, đây đúng là rất giống như để mưu hại." Từ Kham nói: "Nhưng cũng có thể là 'phản mưu hại'."

"Ý anh là, hung thủ thật sự là tổ trưởng Tiêu, tóc này là anh ấy cố ý để lại?" Trương Mậu nói: "Mục đích là để đánh lừa chúng ta, vì cọng tóc này xuất hiện quá gượng ép, chúng ta nhất định sẽ cho rằng có người muốn giá họa cho anh ấy, điều này giúp anh ấy không bị nghi ngờ?"

Từ Kham gật đầu, "Thế nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi. Đội trưởng Trần đâu?"

"Vừa rồi vẫn còn ở đây." Liễu Chí Tần tựa lưng vào ghế, một tay chống lên trán, tay kia cầm báo cáo kiểm tra, ánh mắt thâm trầm, giống như đang cẩn thận suy nghĩ, thật ra trong đầu đang nhớ lại cuộc nói chuyện với Hoa Sùng mới đây."

Cái chết của Trần Thần đi ngược với logic bình thường

Nhưng có thể 'không theo logic' chính là logic của những kẻ kia sao?

Lý Nhất Triều hai ngày nay vẫn đi theo tổ trọng án đột nhiên khóc lên, nghẹn ngào nói: "Tổ trưởng Tiếu bị sát hại rồi sao?"

Trương Mậu lập tức lườm cậu một cái, "Đừng có xấu mồm!"

"Nhưng anh ấy bị người ta hãm hại mà!" Lý Nhất Triều giơ tay lau nước mắt, "Giá họa cho một người không thể nói được nữa không phải là cách tốt nhất sao?"

Trương Mậu bị chặn miệng không nói nên lời.

Liễu Chí Tần lập tức ngước mắt lên, nhìn Lý Nhất Triều, "Cậu tin tưởng anh ấy đúng không?"

Lý Nhất Triều sững sờ, "Hả?"

"Cậu tin chắc chắn tổ trưởng Tiếu không phải là hung thủ, cho nên vừa nãy mới nói là 'hãm hại'." Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói: "Đúng không?"

Lý Nhất Triều kích động nói: "Anh ấy đương nhiên không phải là hung thủ! Tôi, tôi không hiểu tại sao các anh lại muốn nghi ngờ anh ấy! Anh ấy vô duyên vô cớ bị người tên Trần Trần theo dõi, sau đó hoàn toàn mất liên lạc. Anh ấy rõ ràng là người bị hại, sao các anh phân tích một hồi lại thành hung thủ? Các anh.."

Mấy người trong tổ trọng án đều tra án như vậy sao? Không tìm được manh mối, thì ngay cả đồng đội của mình cũng hoài nghi sao? Coi nạn nhân thành hung thủ rồi xử lý sao?

Những lời phía sau Lý Nhất Triều không dám nói, chỉ là đứng thẳng lưng, nhìn Liễu Chí Tần một cách không phục.

Liễu Chí Tần đứng lên, vỗ vỗ vai Lý Nhất Triêu, "Được đội viên của mình tin tưởng vô điều kiện, Tổ trưởng Tiếu mà biết chắc chắn sẽ rất vui."

Lúc này, Thẩm Tầm đẩy cửa ra, ngoắc tay, "Chí Tần, cậu tới đây một chút."

Việc đội đặc nhiệm tới khiến cho không khí của cục cảnh sát thành phố Lạc Thành trở nên căng thẳng hơn, Trần Tranh bố trí một phòng làm việc riêng cho Thẩm Tầm, cùng một tầng với tổ trọng án.

"Đội trưởng Trần hôm nay hơi mất tập trung." Thẩm Tầm dựa vào bên cạnh bàn, "Mấy này nay anh ấy luôn như vậy à?"

Liễu Chí Tần hỏi: "Anh cũng thấy vậy sao?"

"Chúng tôi quen biết nhau đã lâu." Thẩm Tầm nói: " Phản ứng của anh ấy hôm nay có hơi lạ."

Ánh mắt hai người giao nhau, Liễu Chí Tần nói thẳng: "Có khả năng đội trưởng Trần có điều gì giấu chúng ta."

"Tôi cảm thấy được anh ấy có vẻ lo lắng." Thẩm Tầm gật đầu, "Trong cục có người khả nghi, cậu với tổ trưởng Hoa nghi ngờ anh ấy sao?"

"Thật lòng mà nói thì đúng là có hoài nghi." Liễu Chí Tần nói: "Nhưng trong thâm tâm tổ trưởng Hoa vẫn nguyện ý tin tưởng anh ấy."

"Đội trưởng Trần chắc chắn không có gì đáng nghi hết." Thẩm Tầm nói: "Tôi cũng xem như là người hiểu rõ anh ấy. Lần này cấp trên phái chúng tôi xuống đây, là nhờ anh ấy không ngừng thúc giục."

"Ừm." Hai tay Liễu Chí Tần đút trong túi áo, ngừng lại trong chốc lát rồi nói: "Có khả năng Đội trưởng Trần đã sớm nghĩ ra đối tượng đáng nghi rồi."

Thẩm Tầm nhíu mày, "Ồ?"

"Lần đầu tiên anh ấy tìm tôi với Đội trưởng Hoa nói chuyện, đã ngầm bày tỏ suy nghĩ này." Giọng điệu của Liễu Chí Tần thay đổi, "Thế nhưng khi đó chúng tôi vẫn không thể đoán được, đấy rốt cuộc là suy nghĩ trong làm anh ấy, hay chỉ là đang tung hỏa mù."

"Nói vậy bây giờ đã có thể xác định được rồi?"

"Nếu anh đã hiểu rõ đội trưởng Trần, vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn." Liễu Chí Tần mỉm cười, "Tâm trạng của đội trưởng Trần là đột nhiên thay đổi, trước đây anh ấy không như vậy, nói đúng hơn là không thể hiện ra rõ ràng giờ. Tôi đoán rằng, trước đấy anh ấy chỉ mới nghi ngờ ai đó thôi, nhưng hiện tại vì một chuyện gì đó, mà làm khắc sâu hơn sự hoài nghi kia?"

"Chuyện gì đó là chỉ việc Trần Thần bị sát hại với Tiếu Thành Tâm bị mất tích sao?" Thẩm Tầm chống khủy tay, "Gần đây chỉ có hai chuyện này là xảy ra đột ngột. Thế nhưng..."

Liễu Chí Tần quay đầu lại: "Thế nhưng sao?"

"Cậu cũng nghĩ rằng anh ấy đang rất lo lắng." Thẩm Tầm nói: "Nếu nghi ngờ một ai đó, cảm xúc thường sẽ là tức giận, nhưng rõ ràng so với tức giận anh ấy càng lo lắng hơn."

"Anh ấy biết người này có vấn đề, nhưng không muốn nói ra." Lông mày Liễu Chí Tần cau lại. "Anh ấy đang lưỡng lự."

Thẩm Tầm im lặng vài giây, lắc đầu, "Không, đây không phải là phong cách của anh ấy. Tôi trước tiên phải xem xét lại những manh mối vụ án Trần Thần với Tiếu Thành Tâm thật kỹ càng đã, để xem xem chuyện gì khiến cho anh ấy trở nên lo lắng."

"Đúng rồi còn có một chuyện này nữa." Liễu Chí Tần nói: "Chuyện này có khả năng không liên quan tới vụ án nhưng tôi khá lưu ý."

"Cậu nói đi."

"Bố mẹ nuôi của Trần Thần tháng mười năm ngoái đã bị cắt cổ giết ở nước L, camera ở xung quanh biệt thự đều bị làm nhiễu sóng, điểm này giống với vụ thảm án ở tiểu khu Ngô Đồng." Liễu Chí Tần nói:"Tôi có thử tìm kiếm trên mạng, nhưng không có cách nào tìm ra được kẻ xâm nhập."

Thẩm Tầm nói, "Cậu cho rằng kẻ xâm nhập vào camera ở biệt thự bố mẹ nuôi Trần Thần với tiểu khu Ngô Đồng là cùng một người?"

"Nếu như cái chết của bố mẹ nuôi Trần Thần có liên quan tới anh ta." Liễu Chí Tần nói: "Trần Thần hận bọn họ, nếu sau lưng anh ta có người giúp đỡ cũng không phải không có khả năng anh ta lẻn sang nước L. Trên cổ Trần Triệu Thiêm – cha nuôi của Trần Thần, có đến mấy chục nhát cắt, đầu cũng sắp đứt, đó rõ ràng là muốn trút giận."

"Tôi hiểu rồi, phía bên này tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra." Thẩm Tầm hỏi: "Tổ trưởng Hoa có nói khi nào sẽ về không?"

"Nhớ Nhạc Nhạc sao?"

"Chậc."

"Ngày mai." Liễu Chí Tần nói: "Anh ấy tới Xuân Thành là để điều tra về Trần Thần, còn tưởng rằng điều tra về gia đình của Trần Thần sẽ tìm ra gì đó, nhưng ai ngờ Trần Thần lại bị giết chết, manh mối cũng bị đứt đoạn."

Thẩm Tầm rút điếu thuốc trong hộp ra, nghe vậy động tác liền khựng lại.

Liễu Chí Tần hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi đột nhiên có ý này."

"Hả?"

"Người mà Đội trưởng Trần để ý có khi nào là người có khả năng vặn gãy cổ Trần Thần không?"

Khóe mắt Liễu Chí Tần ánh lên tia nhìn tối tăm.

"Chúng ta đều biết có thể vặn gãy cổ một người đàn ông trưởng thành chắc chắn không phải người thường, nhưng chúng ta không biết hung thủ là ai. Trước đó, cũng không có nghi phạm nào xác định." Thẩm Tầm đi tới đi lui, "Nhưng đội trưởng Trần thì sao?"

Liễu Chí Tần hiểu rõ ý của Thẩm Tầm, "Người mà đội nghi ngờ lúc trước, chính là người có thể dễ dàng vặn gãy cổ một người đàn ông trưởng thành!"

"Đúng vậy!" Thẩm Tầm nói: "Điều này có thể giải thích cho sự kỳ quái của Đội trưởng Trần."

"Anh ấy không nói ra.." Liễu Chí Tần day day trán, "Chứng tỏ người này rất quan trọng với anh ấy."

Thẩm Tầm bình tĩnh hỏi: "Cậu nghĩ đến ai?"

Liễu Chí Tần ngẩng đầu, "Tổ trưởng Hoa."

"Đừng nói lung tung."

"Tôi biết chắc chắn không thể nào là tổ trưởng Hoa, nhưng nếu theo những điều mà anh nói lúc nãy, người đầu tiên mà tôi nghĩ tới chính là tổ trưởng Hoa."

Thẩm Tầm hỏi: "Tại sao?"

"Người này trước tiên phải thỏa mãn điều kiện: được đội trưởng Trần tín nhiệm." Liễu Chí Tần nói: " đội trưởng Trần rất tin tưởng người đó, nhưng vì một việc nào đó mà không thể không nghi ngờ. Tôi nói thế này hơi mâu thuẫn với nhau, anh có hiểu được không?"

"Tôi hiểu." Thẩm Tầm đốt thuốc, "Nếu chỉ đơn thuần là nghi ngờ, Đội trưởng Trần chắc chắn sẽ không giấu diếm, càng không thể lo lắng như lúc nãy."

"Nếu vậy, ngoại trừ tổ trưởng Hoa, đội trưởng Trần còn đặc biệt tín nhiệm ai nữa?" Liễu Chí Tần nói: "Trong số những người đó, chắc chắn có người đáng nghi."

Thẩm Tầm gảy tàn thuốc, ánh mắt mang theo ẩn ý, " Chức vị người này không thể quá thấp, ít nhất phải có cùng cấp bậc với Tổ trưởng Hoa. Trần Tranh mặc dù rất hòa đồng với cấp dưới của mình, nhưng đối với những người có cấp bậc nhỏ anh ấy sẽ không chú trọng nhiều, đừng nói tới việc tín nhiệm."

"Mấy tổ trưởng của đội trinh sát hình sự, với những người có cùng cấp bậc với đội trưởng Trần, hoặc có người cấp cao hơn."

"Khoan đã." Thẩm Tầm nói: "Tại sao cậu chỉ chú trọng vào đội trinh sát hình sự?"

Đuôi lông mày Liễu Chí Tần khẽ nhúc nhích, đối mắt với Thẩm Tầm trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu ý mà Thẩm Tầm nói, "Đội cảnh sát đặc nhiệm?"

Thẩm Tầm trầm giọng nói: "Đừng quên, trong Đội cảnh sát đặc nhiệm cũng có người có thể bẻ gãy cổ đàn ông trưởng thành được đấy."

Liễu Chí Tần đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng đêm với bóng phản chiếu của mình, "Có một vấn đề."

"Cái gì?"

"Mặc dù chúng ta thường xuyên hợp tác với đội cảnh sát đặc nhiệm, nhưng có một số vụ án nhỏ, bọn họ không biết." Liễu Chí Tần nghiêng người sang, "Lúc anh với Nhạc Nhạc tra án, Chiêu Phàm không hẳn biết hết mọi chuyện đúng không?"

"Theo lý thì không biết." Thẩm Tầm trầm ngâm, "Thế nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ."

"Ví dụ như?"

"Quan hệ giữa Nhạc Nhạc với Chiêu Phàm rất tốt, Chiêu Phàm rất thích cậu ấy, bình thường không có việc gì cũng tìm cậu ấy. Có thể--- tôi nói là có thể." Thẩm Tầm nói: "Nhạc Nhạc sẽ tiết lộ một số chuyện mà những cảnh sát đặc nhiệm không cần biết, thế nhưng Chiêu Phàm đều biết."

"Chiêu Phàm là kiểu như thế nào chúng ta đều hiểu, tiết lộ chuyện cho anh ta cũng giống như nói hết cho mọi người."

"Như vậy e rằng có người mà đội trưởng Trần cho rằng nếu nói cho người đó biết chuyện cũng không sao hết." Giọng Thẩm Tầm dần trở nên lạnh lẽo. "Đội trưởng Trần vô ý tiết lộ với người kia chuyện gì đó, cũng giống như Nhạc Nhạc nói với Chiêu Phàm. Đến lúc này đội trưởng Trần mới ý thức được mình có khả năng bị lừa trở thành 'đồng lõa', anh ấy trở nên lo lắng và hối hận, thế nhưng cũng không thể nói với bất cứ ai."

"Người này..." Suy nghĩ trong đầu Liễu Chí Tần xoay chuyển, một bóng người cao to hiện ra trong đầu, "Là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, Hàn Cừ?"

Ánh đèn âm u chập chờn trong căn phòng rộng rãi, tiếng đàn dương cầm ngắc ngứ vang. Trên bức tường trơn nhẵn phản chiếu một bóng người bị kéo dài, nhìn qua rất quỷ dị, khó có thể hình dung được hình dáng thật của chủ nhân cái bóng ấy.

Tiếng nhạc đột ngột im bặt, Liên Phong đứng lên nói: "Đến thật đúng lúc. Tình hình trong cục cảnh sát giờ như thế nào?"

"Nước đi 'ngược đời' này của cậu đúng là rất hiệu quả." Người mới đến nói: "Trước phái Trần Thần theo dõi Tiếu Thành Tâm, nhưng nửa chừng lại xử lý cậu ta, họ không thể đoán được chúng ta làm vậy là có ý gì?"

Liên Phong cong khóe môi, đắc ý nói, "Hoa Sùng làm việc thường chú trọng vào tính logic, hơn nữa cậu ta cũng rất giỏi trong việc phân tích logic. Một sự việc, nếu cậu ta nắm bắt được quan hệ logic trong đó, chẳng khác nào nắm chắc được quyền chủ động. Tôi không thể để cho cậu ta phát hiện ra mọi chuyện nhanh như vậy được."

"Tôi vẫn phải khen cậu, Liên Phong, cậu còn tuyệt tình hơn cả tôi." Người kia hừ nhẹ một tiếng, "Thủ hạ của mình, nói bỏ là bỏ. Cậu có biết Trần Thần tin tưởng cậu biết bao nhiêu không?"

"Tin tưởng? Trên đời này thứ vô nghĩa nhất là sự tin tưởng." Liên Phong mỉm cười, "Tôi cũng không còn cách nào khác. Cho Hoa Sùng thời gian là cho cậu ta cơ hội. Tôi nhất định phải ngăn cản cậu ta. Để Trần Thần tiếp tục gây án chẳng khách nào dâng manh mối lên tận tay cậu ta. Chỉ có giết Trần Thần,mới là thủ đoạn hữu hiệu nhất – bởi vì nó nằm ngoài dự liệu của cậu ta. Cậu ta sẽ không thể lập tức tìm ra lý do tại sao Trần Thần lại chết. Còn về Trần Thần..."

Liên Phong ngừng một chút, "Người mà Trần Thần muốn giết nhất, không phải đã tự mình giải quyết được rồi sao? Nếu như không có tôi giúp, cậu ta có thể lặng yên không một tiếng động đi tới nước L ư? Có thể thuận lợi giết chết súc sinh Trần Triệu Thiêm kia như vậy? Tôi giúp cậu ta, cậu ta phải biết cảm ơn, báo đáp lại, không phải sao?"

"Ngụy biện." Cái bóng trên tường chậm rãi di động, cất tiếng chế nhạo.

"Ngụy biện?" Liên Phong nheo mắt lại, "Ở chỗ này với tôi, còn phải giả bộ người tốt quan minh chính đại vậy sao?"

"Tôi là đang khen cậu, không hiểu sao?" Cái bóng lắc đầu, " Tôi có lúc nào nói 'ngụy biện' là xấu?"

Liên Phong thích thú cười.

"Lần này cậu đùa giỡn chúng như chong chóng." Người đến lại nói: "Trong mũ trùm đầu của Trần Thần có tóc của Tiếu Thành Tâm, cậu đoán xem bọn họ sẽ nghi ngờ Tiếu Thành Tâm là hung thủ, hay vẫn tin tưởng anh ta bị người khác vu oan?"

"Cho dù là loại nào, cũng đều là bất lợi của họ. Bọn họ càng bất lợi, chúng ta càng có lợi." Cằm Liên Phong căng chặt, ánh mắt tối xuống, "Thế nhưng Tiếu Thành Tâm này lại làm một chuyện dư thừa."

"Ăn tối với Hoa Sùng?"

"Đúng vậy. Tôi vốn cho rằng sau khi anh ta mất tích, theo tính cách của Hoa Sùng, chắc chắn sẽ nghi ngờ anh ta." Liên Phong nói: "Không nghĩ rằng hình như Hoa Sùng lại rất tin tưởng anh ta."

"Tin tưởng người khác một cách tùy tiện, không phải là thói quen tốt." Bóng đen lay động, "Nhưng giờ nhìn lại cũng thấy rất phiền phức."

Liên Phong hỏi: "Sao vậy?"

"Đội hành động đặc biệt tới, người đứng đầu là Thẩm Tầm." Đối phương thở dài, "Người này rất khó đối phó. Tôi lo nếu anh ta với Liễu Chí Tần và Hoa Sùng 'giao lưu' với nhau lại phát hiện ra manh mối gì đấy."

Liên Phong đan mười ngón tay vào nhau, một lúc sau mới nói một cách đầy ẩn ý: "Còn anh?"

"Tôi?"

"Có ai chú ý tới anh không?"

Cái bóng dừng lại, như đang suy nghĩ.

"Tôi đột nhiên có chút hối hận." Liên Phong nói: "Không nên cho anh đi giải quyết đi Trần Thần, tôi không nghĩ anh sẽ vặn gãy cổ của cậu ta."

"Đó là cách nhanh và hiệu quả nhất."

"Nhưng cũng là cách dễ bại lộ nhất. Đối với anh mà nói, vặn gãy cổ một người đàn ông trưởng thành là một chuyện rất dễ, 'rắc' một cái là xong. Nhưng anh lại sơ sót một điều: chuyện vặn gãy cổ như vậy không phải ai cũng có thể dễ dàng làm được."

Bóng đen yên lặng không nói gì.

"Tôi lo lắng mấy người kia đã bắt đầu hoài nghi anh." Liên Phong nhìn bên ngoài cửa sổ, "Hơn nữa đội hành động đặc biệt là 1 biến số. Liễu Chí Tần trước đó không ngừng bị cuốn vào mấy vụ án liên hoàn, không chú ý đến những sự kiện trên mạng, nhờ đó chúng ta mới lợi dụng cơ hội này. Hiện tại đội hành động đặc biệt tới, lại khó mà nói trước được. Lỡ như trong đội có người thông thạo Internet hợp tác với Liễu Chí Tần thì sao?"

Bầu không khí chìm vào im lặng, chốc lát, người đến hỏi: "Vậy anh định làm gì?"

Liên Phong khẽ cắn răng, "Tôi định tiến hành kế hoạch sớm hơn."

- -

Rồi xong, mama Tranh đã phát hiện papa Cừ có trà xanh Liên Phong bên ngoài.

Này thì thanh xuân của chúng ta, này thì thương em..

Bể cp của tui ròi huhuhuhu......

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.