Tâm Độc Chương 107: Vây quét (08)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 107: Vây quét (08)

Chuyển ngữ: Kẹo / Beta: Andrew Pastel

Vây quét

08.

"Mấy người hiểu lầm rồi! Hôm qua tôi chỉ đi ngang qua con đường nhỏ kia thôi, tôi không có làm cái gì hết." Đầu tóc Lý Lập Văn bù xù như ổ gà, nét mặt tràn đầy sợ hãi, mới nói hai câu đã kích động như muốn nhảy dựng lên: "Tôi chỉ làm công ở quán bar, nửa đêm hay về bằng con đường nhỏ kia, các người đâu thể vì có người chết trong đấy mà đổ tội cho tôi được chứ."

"Đổ tội?" Hoa Sùng lạnh lùng nhìn cậu ta

Camera ở ga Thiên Lạc gần con đường nhỏ kia đã ghi lại cảnh nạn nhân đi vào trong đó vào lúc 11 giờ 14 phút, sau đó không thấy nạn nhân đi ra. Lúc 11 giờ 31 phút, Lý Lập Văn từ trong quán bar tiến về phía con đường nhỏ, ở bên trong đó suốt 24 phút, mãi đến tận 11 giờ 55 phút mới thấy bóng dáng cậu ta hốt hoảng chạy ra từ bên kia con đường.

Một con đường chưa đến 200m, nếu đi với vận tốc bình thường thì sao có thể hết 24 phút được?

Quan trọng nhất là, Trương Mậu tìm được một chiếc ví lạ trong phòng thuê của Lý Lập Văn, sàn nhà vương vãi một đống tiền lẻ, trong ví tiền có mấy tấm thẻ ngân hàng cùng với một tấm chứng minh thư. Tuy rằng cảnh sát vẫn chưa có kết quả kiểm nghiệm DNA nhưng rất có thể chủ nhân của tấm chứng minh thư kia - Doãn Tử Kiều, chính là nạn nhân bị cắt cổ chết hôm nọ.

Dù vậy, vẻ mặt hoang mang này của Lý Lập Văn bày ra y như thật, nếu như chỉ là diễn, thì kỹ năng như vậy đâu chỉ cam chịu làm một nhân viên phục vụ quèn trong quán bar được? Còn nếu như không phải là diễn thì hiển nhiên Lý Lập Văn hoàn toàn không phù hợp với tiêu chí "hung thủ cắt cổ cực kỳ bình tĩnh" mà hồ sơ đã nêu.

Vấn đề mà mọi người đang phân vân bây giờ chính là Từ Kham đã xác định nạn nhân tử vong trong khoảng từ 11 giờ đến 12 giờ đêm, trong khoảng thời gian này, camera chỉ ghi được mỗi Lý Lập Văn. Hơn nữa cậu ta lẻ loi trong đó suốt 24 phút, khi vào thì mặt mày dữ tợn, lúc ra thì hốt hoảng vô cùng. Nếu Lý Lập Văn không phải hung thủ, liệu cậu ta có phát hiện thi thể trong đó không? Nếu phát hiện tại sao cậu ta không báo cảnh sát? Tại sao còn lãng phí nhiều thời gian trong đó như vậy?

Chỗ này nghĩ thế nào cũng không thông được.

"Tôi không có ý kiến gì với cảnh sát các anh đâu." Mồ hôi trên trán Lý Lập Văn vã ra như tắm, lắc tay điên cuồng: "Các anh phá án cũng đâu dễ gì. Nhưng tôi... tôi... aizzz! Tôi bị oan mà, tôi thề với trời tôi không có giết người, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua con đường đó thôi. Không tin các anh có thể đến quán bar điều tra. Bình thường khoảng 4 giờ sáng tôi mới được tan tầm, nhưng tại vì hôm qua đắc tội với một thằng điên... À nhầm một khách hàng nên tôi bị trừ lương, tâm trạng lúc đó của tôi không tốt lắm nên xin mới xin về sớm. Nếu như không bị trừ lương như vậy thì làm sao tôi có thể có mặt ở con đường kia rồi giết người được cơ chứ?"

Hoa Sùng liếc về phía Liễu Chí Tần ngồi cạnh mình một cái, Liễu Chí Tần thấp giọng nói: "Tôi sẽ phái người đi điều tra ngay."

"Vậy tại sao trong phòng anh lại có ví tiền của nạn nhân?" Hoa Sùng hỏi

Lý Lập Văn trợn to hai mắt, một lúc sau mới phản ứng được, trong nháy mắt mặt cậu ta trắng bệnh ra, run như cầy sấy: "Chiếc ví đó...là của...của anh ta ư?"

"Cậu không biết à?"

"Nếu tôi biết thì tôi còn dám nhặt sao?" Lý Lập Văn sợ hãi ôm lấy đầu, dùng sức giật thật mạnh mái tóc mình, sợ đến độ mắt đỏ cả lên: "Cảnh sát, ngài cảnh sát, chú cảnh sát ơi, xin ngài hãy tin tôi với, tôi chỉ là...chỉ là nhặt chiếc ví ấy thôi, tôi không có làm gì hết mà! Bình thường tôi không có thói quen nhặt ví tiền của người khác đâu. Là do hôm đó tôi bị trừ lương nên nhất thời nổi lòng tham mà nhặt chiếc ví đó về thôi."

"Cậu nhặt chiếc ví ấy ở đâu?" Hoa Sùng hỏi, không chờ Lý Lập Văn đáp lại, anh bổ sung: "Phải nói rõ ràng địa điểm cụ thể với thời gian nhặt nó."

"Tôi nhặt nó ngay đoạn đầu rẽ vào con đường nhỏ kia!" Lý Lập Văn dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán: "Lúc đó tôi chỉ mới đi được mấy bước thôi, chưa đến 10m, chỗ đó đèn đường rất tối, hơn nữa chỉ có một chiếc đèn thôi nên không thể chiếu hết chỗ ngoặt được."

Hoa Sùng nhớ lại kết cấu của con đường kia, lại hỏi: "Cậu nhặt một chiếc ví thôi mà mất tận 20 phút cơ à?"

"Hả?" Lý Lập Văn không rõ: "Cái gì mất 20 phút cơ?"

"Con đường kia tổng cộng chỉ có 180m, nhưng cậu lại phải mất tận 24 phút mới ra khỏi chỗ đó." Hoa Sùng nói: "Vậy cậu nói cho tôi cậu đã làm những gì trong khoảng thời gian đó?"

"Tôi...tôi chỉ đứng đếm tiền thôi!"

"Đếm tiền?"

Không phải tôi vừa nhặt được một chiếc ví sao? Tôi trông bề ngoài chiếc ví ấy khá đẹp, đang hí hửng tưởng rằng mình có thể trở thành đại gia rồi, ai ngờ mở ví ra mới biết trong đấy tất cả đều là tiền lẻ." Lý Lập Văn lo lắng vặn vẹo trên chiếc ghế hỏi cung: "Tôi chỉ muốn biết mình nhặt được bao nhiêu tiền nên ngồi xổm xuống gần đó đếm tiền luôn. Trong đó tối đen như mực, tôi lúc đó đang rất bực tức, nên phải đến đi đếm lại mấy lần. Chính vì thế nên mới mất nhiều thời gian như vậy."

"Trong đó có hơn 300 nhân dân tệ." Hoa Sùng đã điều tra rõ số tiền có trong ví.

Lý Lập Văn đồng ý ngay: "Đúng, đúng, trong đó có hơn 300 tệ thôi."

Hoa Sùng không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào Lý Lập Văn. Lý Lập Văn đâu thể chịu nổi ánh mắt đó của cảnh sát, cậu ta lập tức dời ánh nhìn, không dám đối diện với Hoa Sùng.

"Nếu như cậu thường xuyên ra vào con đường nhỏ kia thì chắc hẳn phải quen thuộc với kết cấu của nó lắm nhỉ?" Hoa Sùng lại hỏi: "Vậy tối hôm qua lúc cậu đi qua con đường kia thì có phát hiện ra thứ gì kỳ lạ không?"

Lý Lập Văn mím chặt đôi môi, chân mày nhíu lại, như đang do dự điều gì đó.

Hoa Sùng hừ một tiếng "Cậu biết không, dựa vào những bằng chứng mà chúng tôi thu thập được thì cậu đang là nghi phạm số một đấy."

"Nhưng tôi không có giết người thật mà." Lý Lập Văn càng hoảng sợ, không dám do dự thêm một phút nào nữa, cậu ta lập tức khai ngay: "Hôm qua lúc tôi đi vào con đường ấy, tôi nhìn thấy một bóng người nằm... úp sấp gần chỗ đèn đường."

Hoa Sùng cau mày "Cậu nhìn thấy nạn nhân à?"

Con ngươi của Lý Lập Văn như sắp rơi ra ngoài đến nơi: "Hắn là người bị hại sao? Trời ạ! Tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là một con ma men xỉu ở đó thôi! Thỉnh thoảng trên con đường đó cũng có người say mà nằm ngất luôn ở đó, chưa kể còn nôn khắp mọi nơi. Tôi sợ bẩn nên cứ nép vào một bên đường mà đi thôi."

Hoa Sùng nghi ngờ hỏi: "Cậu cho rằng chỗ bị ướt trên đất là bãi nôn sao? Nạn nhân gục ngay chỗ đèn đường chiếu đến, sao cậu lại không phát hiện ra đó là một vũng máu được? Hơn nữa mùi vị của hai thứ kia khác nhau như vậy, cậu cũng không phân biệt được sao?"

"Không phải!" Lý Lập Văn ghì chặt mép bàn: "Tối nay các anh đi con đường kia là sẽ hiểu rõ lời tôi nói ngay! Khi ấy tối kinh khủng, nói là có đèn đường, nhưng nó cũng không sáng lắm. Hơn nữa chỗ hắn ta gục nằm ngay ở chỗ khuất đèn, tôi chỉ liếc qua một cái bèn quay sang chỗ khác, không nhìn kỹ cũng không muốn ngửi cho nên tôi nín thở chạy một mạch. Tôi thật sự tưởng rằng đó chỉ là một người say mà thôi, mấy con ma men đó tôi không dám động vào, làm ơn mắc oán dễ như chơi vậy."

Lúc Từ Kham mang theo báo cáo khám nghiệm tử thi đi tìm Hoa Sùng, anh đang ngồi một mình trong phòng thẩm vấn, cố gắng sắp xếp lại những manh mối đang có, thỉnh thoảng ghi chép vài dòng vào cuốn sổ đang cầm.

Nạn nhân đi vào con đường nhỏ kia vào lúc 11 giờ 14 phút, Lý Lập Văn xuất hiện lúc 11 giờ 31 phút, phút thứ 55 thì chạy ra ngoài. Người bị hại đi vào sớm hơn Lý Lập Văn 17 phút, nhưng chi tiết này cũng không thể chứng minh Lý Lập Văn vô tội - có thể người bị hại đứng trong đó chờ Lý Lập Văn thì sao? Chưa kể trong thời gian vụ án diễn ra, máy quay chỉ ghi lại mỗi Lý Lập Văn xuất hiện trong khu vực đó, đồng thời dáng vẻ và cảm xúc đều khác lạ, hiềm nghi của cậu ta là vô cùng lớn, lý do ngồi xổm luôn ở đó đếm tiền nghe không đáng tin chút nào. Nhưng dù lo lắng hoảng sợ khi bị hỏi cung thế nào thì những lời khai của cậu ta cũng không hề có mâu thuẫn.

Chi tiết này rất quan trọng, có thể nói được rằng Lý Lập Văn không hề nói dối.

Nnếu cậu ta không nói dối thì hung thủ phải là là một người khác. Người đó là ai?

Camera hai bên đường đều có những góc chết nhất định, nếu hung thủ quen thuộc với địa hình xung quanh thì việc né tránh khỏi tầm nhìn của camera là điều hoàn toàn có thể. Hơn nữa trong con đường nhỏ cũng có rất nhiều thứ để che chắn, theo lời khai của Lý Lập Văn thì đèn đường rất khó nhìn. Kết hợp hai khả năng này, có thể hung thủ đã né tránh camera rồi trốn ở trong đó chờ nạn nhân xuất hiện.

Về phần tại sao Lý Lập Văn lại nhặt được chiếc ví và giấy tờ của nạn nhân, nói không chừng cũng là do hung thủ sắp xếp từ trước.

Con người ai cũng có bản tính tò mò và tham lam, huống chi hầu hết những người đi về bằng con đường này vào đêm khuya chẳng phải loại khá giả gì, nếu nhìn thấy trên mặt đất có ví tiền, theo bản thân người kia chắc chắn sẽ nhặt lên, dù có lấy mỗi tiền bên trong mà bỏ ví lại thì vẫn để lại dấu vân tay trên đó.

Hung thủ không chỉ bình tĩnh mà còn rất thông minh.

Hoa Sùng thở hắt ra một hơi, ném bút đi, lúc này mới phát hiện Từ Kham đang đứng dựa ở cửa.

"Sao ông đến mà không gọi tên một tiếng?" Anh đứng lên, ánh mắt chuyển đến tập tài liệu trên tay Từ Kham: "Có báo cáo xét nghiệm thi thể rồi à?"

Từ Kham gật đầu "Vừa nãy thấy ông đang chăm chú quá tôi không dám làm phiền. Anh Tiểu Liễu đâu? Sao không ở đây với ông?"

Nghe đến ba chữ "anh Tiểu Liễu", mí mắt Hoa Sùng chợt giật vài cái. Trước đây mọi người cũng hay đề cập đến "anh Tiểu Liễu" trước mặt Hoa Sùng, nếu muốn tìm Liễu Chí Tần có việc mà không tìm được, họ hay chạy đến trước mặt anh hỏi "Tổ trưởng Hoa ới, anh Tiễu Liễu đâu rồi", giống như chỉ cần có anh ở đây, Liễu Chí Tần chắc chắn sẽ ngay sát bên cạnh, cho dù Liễu Chí Tần có không ở đấy đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ luôn biết được cậu đang ở đâu.

Ngày xưa bị hỏi cũng không cảm thấy gì, nhưng với tình cảm của hai người lúc này, anh cứ cảm thấy ngại ngùng thế nào ấy nhỉ.

Liệu rằng lúc mình không ở đây, họ có hỏi Liễu Chí Tần câu hỏi tương tự không?

Nghĩ như thế, khoé miệng anh không tự chủ nhếch lên thật cao.

Chú ý đến ánh mắt của Từ Kham, anh họ nhẹ một tiếng, nói: "Chắc anh Tiễu Liễu đang đi xác minh lời khai của Lý Lập Văn rồi. Đưa báo cáo cho tôi đi, xét nghiệm tử thi và kiểm tra sơ bộ có điều gì khác lạ không?"

Từ Kham đưa báo cáo cho anh: "Không còn nghi ngờ gì, vết thương gây tử vong chính là vết cắt sắc nhọn ở cổ. Từ độ dài lẫn chiều sâu của vết thương, có thể loại trừ hung khí là một con dao gọt hoa quả thông thường, mà đó là loại dao dài khoảng 10cm, chiều rộng 4cm, nếu tính cả cán dao thì con dao này ước chừng khoảng 23cm trở lên. Loại dao này phần lớn là những con dao quân sự được làm ngoài thị trường, có thể gọn gàng cắt đứt động mạch của nạn nhân. Nếu như độ sắc bén không đủ thì không thể nào gây ra vết thương như thế được."

Hoa Sùng vừa nghe vừa xem báo cáo

"DNA của người bị hại có nằm trong kho dữ liệu, so sánh một chút là có kết quả." Từ Kham tiếp tục nói: "Nạn nhân tên là Doãn Tử Kiều, 23 tuổi, nhà ở xã Ôn Minh Lạc Thành. Còn về nghề nghiệp, tình hình gia đình, vòng xã giao của nạn nhân thì bên các ông phải đi điều tra rồi."

Hoa Sùng gật đầu: "Cả phần ngực, lưng, gáy, cánh tay trái và khuỷu tay trái, đùi phải của nạn nhân đều có vết thương sao? Những vết này là do vật gì tạo thành?"

"Nạn nhân đã từng bị đánh" Từ Kham trả lời: "Nhìn từ những vết xuất huyết dưới da thì lúc còn sống, Doãn Tử Kiều bị người dùng một vật cùn để đánh, nhưng không phải vào tối hôm qua, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm. Theo phán đoán của tôi thì những vết thương ấy được tạo ra trước đó một tuần, ngoài ra nạn nhân là một con nghiện ma tuý."

"Con nghiện?" Hoa Sùng ngẩng đầu lên, ánh mắt tối lại: "Một con nghiện bị cắt cổ chết, trước đó còn bị đánh đập, xem ra vụ án này phải về tay chúng ta rồi. Đúng rồi, có thể kiểm tra xem những vụn da dưới móng tay của Doãn Tử Kiều là của ai không?"

"Những vụn da đó thuộc về một người đàn ông. Nhưng đối chiếu với hệ thống không cho ra kết quả."

"Không có thông tin về DNA à?" Hoa Sùng suy nghĩ một chút, sau đó khép tập báo cáo xét nghiệm tử thi vào: "Cảm ơn, vất vả cho các anh rồi, những việc còn lại cứ giao cho chúng tôi."

Nói xong, anh đi về phía cửa.

Từ Kham quay người "Tổ trưởng Hoa này"

"Hả?"

"Ông.... "

Hoa Sùng cười: "Nghĩ gì thì nói luôn đi, lề mề đâu phải là phong cách của ông đâu?"

Từ Kham cắn môi dưới, lắc đầu "Không có gì, tôi hơi lo cho ông thôi." .

Hoa Sùng chỉ đầu mình: "Lo lắng cái này ấy hả? Yên tâm, không sao rồi, không đau cũng không bị sốt gì cả."

"Không phải vì nó." Từ Kham lo lắng vô cùng: "Bên phía Khúc Trị vẫn chưa điều tra ra được tại sao Hoàng Tài Hoa Lại muốn tấn công ông, mấy vụ án gần đây suốt ngày phải chạy ra ngoài, tôi sợ... "

"Tôi sẽ cẩn thận hơn" Hoa Sùng nghiêm túc nói: "Cả tôi và anh Tiễu Liễu sẽ chú ý, hơn nữa còn có sự giúp sức bên phía đội trưởng Hàn cơ mà, nếu lúc này mà bọn chúng có làm gì thì chỉ là tự chui đầu vào lưới."

"Nhưng bọn chúng ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng." Từ Kham nói: "Có thể là do tôi hơi bi quan, nhưng tôi cho rằng, trên đời này rất nhiều chuyện ta không thể lường trước được."

"Cho nên dù lo lắng quá nhiều chúng ta cũng không thể làm gì được." Hoa Sùng bước lên vài bước, vỗ vài cái vào cổ Từ Kham: "Có người muốn đặt mục tiêu vào tôi, nhưng tôi cũng muốn đi điều tra nữa. Chúng ta đâu thể vì có người muốn giết tôi mà dừng điều tra vụ án được."

"Nói thì nói như thế..."

"Nhưng cảm ơn ông, Từ Kham." Hoa Sùng cong khoé môi, tay phải nắm thành quyền đập nhẹ vào ngực Từ Kham: "Tôi sẽ nhớ kỹ."

Từ Kham cười khổ: "Tôi cũng chỉ có thể ở đây lo lắng suông, cũng không thể bảo vệ mọi người như đội trường Hàn, nếu mọi người mà có chuyện gì thì tôi..."

"Không phải lo lắng suông." Hoa Sùng dịu giọng: "Quan tâm cũng là một loại sức mạnh, mặc dù đôi mắt không nhìn thấy nhưng trái tim của ta có thể cảm nhận được. Yên tâm, chúng tôi sẽ không nằm trên bàn khám nghiệm khiến ông phải tăng ca đâu."

"Cút đi." Từ Kham giật mình "Không có anh Tiểu Liễu ở bên cạnh là ông muốn nói gì thì nói phải không?"

Mấy từ "anh Tiểu Liễu không ở bên cạnh" làm Hoa Sùng ngơ một lát, bắt đầu tự hỏi.

Nếu ở bên cạnh Liễu Chí Tần thì mình không dám nói như thế ư?

"Thôi, không nói chuyện với ông nữa, ông đấy, đồ cuồng công tác này, không biết chăm sóc bản thân mình, đến nói đùa cũng không biết chỗ nào là điểm dừng nữa." Từ Kham vung tay: "May là giờ đây có anh Tiểu Liễu về bên tổ trọng án, tôi thấy ông uống lá lan hoàng thảo, là anh Tiểu Liễu pha cho chứ gì? Ông có nhớ cái hồi chưa có anh Tiểu Liễu, ông cứ thế ngậm luôn cục trà hoa cúc mà đội trưởng Trần cho không?"

Đương nhiên là nhớ rồi. Hoa Sùng chìm trong hồi ức một lúc, nhưng rất nhanh sực tỉnh lại, phất tay tạm biệt: "Thôi, thời gian làm việc đến rồi, khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Mặc dù đã gần thời gian cao điểm buổi chiều, song con đường nhỏ vẫn đang trong trạng thái bị phong toả. Những dân văn phòng tan tầm sớm lập tức chạy về phía ga Thiên Lạc, nhưng cũng có người theo thói quen đi tắt về phía con đường nhỏ, một số khác lại tò mò xem liệu thi thể bên trong có còn hay không?

Liễu Chí Tần và mấy đồng chí cảnh sát đi ra từ quán bar nơi Lý Lập Văn làm việc, đang muốn gọi điện cho Hoa Sùng thì đã thấy anh đứng ở đầu đường vẫy tay với mình.

"Đội khám nghiệm hiện trường đang đi khám nghiệm lần hai, anh cũng đi theo luôn." Hoa Sùng giải thích: "Anh muốn thử nhìn xem khung cảnh buổi tối trong này có những gì. Việc điều tra ở quán bar có tiến triển gì không?"

"Hôm qua Lý Lập Văn đúng là có nảy sinh mâu thuẫn với một khác hàng, bị trừ một tuần lương, sau đó tan làm sớm. Điều này nói rõ việc cậu ta xuất hiện ở đây lúc hơn 11 giờ chỉ là sự kiện ngẫu nhiên. Camera của quán bar cũng đã ghi lại cảnh cậu ta ra khỏi đó vào lúc 11 giờ 25 phút, nếu tính cả 6 phút đi đường thì cậu ta bị camera ở ga Thiên Lạc ghi lại lúc ấy là hoàn toàn trùng khớp." Liễu Chí Tần dừng lại một chút: "Nhưng mà em cũng điều tra ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Theo như lời một số đồng sự của Lý Lập Văn nói thì cậu ta cũng chả phải loại tốt đẹp gì, tố chất thấp, rất thích giành mấy lợi ích nhỏ cho mình, cũng rất hay nói xấu sau lưng người khác, miệng cũng rất "bẩn", từ tục tĩu nào cũng nói ra được." Liễu Chí Tần nói: "Hơn nữa cậu ta từng nói, nếu ai chọc giận cậu ta thì cậu ta sẽ cho ăn một dao trước rồi mới nói gì thì nói."

Hoa Sùng nhíu mày, di chuyển vài bước: "Những người làm ngành dịch vụ rất hay phải nén giận. Lý Lập Văn làm việc ở quán bar, chắc chắn đã gặp phải những vị khách quá đáng. Trong lòng cậu ta đầy oán giận, nên rất hay treo từ "đâm một dao" trên miệng, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh được cậu ta thực sự sẽ giết người."

"Ừm" Liễu Chí Tần đồng ý: "Nếu Lý Lập Văn thật sự là hung thủ thì chúng ta phải tìm được động cơ gây án của cậu ta. Nhưng những manh mối hiện tại chỉ ra Lý Lập Văn tuy có thời gian gây án nhưng lại không có động cơ gây án."

Lúc này, Tào Hãn không biết từ đâu chạy tới, hô lớn "Tổ trưởng Hoa!"

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đồng loạt hoá đá vài giây.

"Aizz" Hoa Sùng đáp lời, sau đó quay đầu hỏi Liễu Chí Tần: "Buổi chiều anh ta vẫn luôn ở đây à?"

"Ừ, lần này tổ chúng ta hợp tác với phân cục để hành động." Liễu Chí Tần nói: "Năng lực làm việc của đội trưởng Tào rất tốt nhưng về vấn đề khẩu âm có hơi chút..."

"Con người đâu có ai hoàn mỹ được." Hoa Sùng giơ tay ra hiệu cho Tào Hãn mình sẽ sang ngay: "Dù sao anh cũng làm quen với giọng này rồi, nhưng em vừa mới làm việc chưa được bao lâu, đừng để bị nhiễm khẩu âm của anh ta, lần trước Khúc Trị không trụ được, mới hợp tác có một tuần mà câu nào cũng phải thêm "ni, mô, rứa" vào rồi."

Liễu Chí Tần nhịn cười: "Em nhất định sẽ cố hết sức."

Tào Hãn điều tra đến mức mặt mũi đỏ hết cả lên - có thể là do trời nóng quá: "Tui vừa mới tìm thấy đồng hương của Lý Lập Văn, cũng mần ở quán bar ni. Hấn (hắn) nói, bình thường Lý Lập Văn hay mang một con dao bên ngài (người)."

Đúng lúc này, Lý Huấn gọi điện đến: "Tổ trưởng Hoa, chúng tôi khám xét nhà Lý Lập Văn, tìm được 7 con dao phải được quản lý. Trong đó có một con khi kiểm tra luminol đã cho ra phản ứng với vết máu. Nhưng nếu muốn kiểm tra DNA trên con dao đã được lau sạch xem vết máu có còn "tươi" không thì phải mất kha khá thời gian."

Hoa Sùng bình tĩnh nói: "Mang Lý Lập Văn đến hiện trường vụ án. Dù cậu ta không phải hung thủ nhưng có thể cậu ta là một nhân chứng quan trọng trong vụ án này. Tôi muốn nhìn thử phản ứng của cậu ta khi đến hiện trường sẽ như thế nào?"

Màn đêm buông xuống, chiếc đèn đường chập chờn duy nhất trong con đường nhỏ đã lên đèn.

Hoa Sùng đứng dưới ánh đèn, ngẩng đầu nhìn nó hồi lâu. Như Lý Văn Lập đã từng khai, ánh sáng đèn đường rất yếu cho nên dù thi thể của Doãn Tử Kiều ở cách đấy không xa nhưng ánh sáng vẫn không thể chiếu đến chỗ đó. Nếu như những người đi ngang qua không chú ý nhìn kỹ thì không thể nào phân biết đó là một gã say đang nằm hay một xác chết.

"Tôi nhặt được ví tiền rơi chỗ này." Lý Lập Văn thấp thỏm ngồi xổm trên mặt đất, làm động tác nhặt đồ: "Khoảng thời gian dư ra cũng vì như thế. Tôi không có nói dối thật mà, chỗ này tối như vậy, cho mấy anh xập tiền các anh cũng không biết tờ nào với tờ nào đúng không?"

Mặc dù cậu ta nói chuyện rất khép nép nhưng cũng không thể che dấu được nét phẫn nộ trong đó. Hoa Sùng đã tiếp xúc với bao nhiêu người liên quan các đến vụ án, đối với phản ứng này của cậu ta cũng không ngạc nhiên mấy - cảm xúc cẩn trọng nhưng tràn đầy phẫn nộ này, phần lớn thuộc về những người vô tội nhưng vì đủ mọi nguyên nhân mà trở thành kẻ tình nghi.

Lý Lập Văn đứng lên, vừa nhớ lại vừa làm lại một lần: "Hôm qua tôi đi với vận tốc này, vô tình nhìn thấy một người nằm úp sấp ở kia nên cũng không quan tâm lắm. Nếu như tôi biết rằng đó là một thi thể, tôi nhất định sẽ đi báo cảnh sát ngay, cũng không có lá gan lấy tiền của hắn. Dù sao đó cũng là đồ của người chết, tôi có nghèo đến thế nào cũng không dám động đến thứ đồ đó đâu. Còn đoạn chạy trốn mà camera quay được là do lúc đó là lúc xe buýt đêm đến, tôi sợ không kịp xe nên mới chạy đi."

"Cậu có thói quen sưu tầm dao à?" Liễu Chí Tần hỏi.

Biểu cảm trên mặt Lý Lập Văn thoáng chốc thay đổi: "Chuyện đó..... vi phạm pháp luật sao?"

Hoa Sùng nheo mắt đánh giá cậu ta.

"Việc sưu tầm mấy thứ đồ quân dụng như dao này nọ chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi mà. Tôi cũng biết trên tàu điện ngầm không được phép mang những đồ vật sắc nhọn nên lúc nào cũng cất nó thật cẩn thận." Lý Lập Văn hoang mang: "Tôi thật sự không giết người mà."

Hoa Sùng lấy ra một túi vật chứng, trong đó chính là con dao phản ứng với luminol mà cảnh sát đã tìm được: "Gần đây cậu có sử dụng con dao này không?"

Đồng tử của Lý Lập Văn chợt có lại, cậu ta chộp lấy túi vật chứng theo bản năng.

Liễu Chí Tần chặn lấy tay cậu ta: "Cậu muốn làm gì?"

"Không phải, không phải đâu." Lý Lập Văn thở dồn dập: "Đó chỉ là một con dao bình thường tôi đặt trên mạng về thôi. Không tin các người có thể đi điều tra, dạng dao như này trên mạng bán đầy mà."

Loại dao này đúng là được bày bán trên thị trường rất nhiều, song dựa trên kết quả của tổ kỹ thuật thì con dao này có thể tạo ra vết thương giống y như đúc vết cắt trên cổ của Doãn Tử Kiều.

Nhưng nếu bộ phận điều tra hiện trường chưa thể trích xuất DNA để kiểm nghiệm thì anh cũng không thể định tội một cách qua loa thế được. Hoa Sùng cất túi vật chứng đi, hỏi lại một lần nữa: "Gần đây cậu có sử dụng con dao này không?"

Lý Lập Văn thẫn thờ lắc đầu, kiên quyết từ chối: "Tôi không dùng."

"Cậu cho rằng chỉ cần lau sạch vết máu trên con dao là xong rồi sao?" Khuôn mặt Hoa Sùng đầy vẻ nghiêm túc: "Đã đến nước này cậu còn không chịu nói thật ra?"

"Nhưng tôi không làm gì hết." Cả người Lý Lập Văn run như cầy sấy, môi sợ đến mức tím tái hết cả.

"Thằng oắt con ni! Sao cậu cố chấp rứa?" Tào Hãn quát: "Cậu một mực khẳng định mình nỏ giết người nhưng lại nỏ chịu phối hợp với cảnh sát điều tra, cậu mần như rứa chỉ mang thiệt về mình thôi. Tui nói cho cậu biết, cmn tui chưa bao giờ khiến người tốt phải chịu oan uổng, cũng chưa bao giừ buông tha bất kỳ kẻ thủ ác mồ (nào). Nếu cậu còn nỏ chịu phối hợp nữa thì tất cả hậu quả tự cậu gánh chịu."

Lý Lập Văn không nói câu gì, nhưng trong mắt cậu ta sự sợ hãi càng trở nên rõ ràng hơn.

Liễu Chí Tần quay đầu hỏi: "Tổ trưởng Hoa, giờ phải làm thế nào?"

"Mang về cục, tạm giam cậu ta." Hoa Sùng trả lời

"Phản ứng của Lý Lập Văn khi nhìn thấy con dao kia rất kỳ lạ." Đoạn đường lái xe về cục cảnh sát thành phố có hơi nhàm chán. Hoa Sùng một tay cầm vô lăng, một tay lần mò khắp mọi nơi: "Con dao kia chắc chắn có vấn đề."

Liễu Chí Tần hỏi: "Anh đang tìm cái gì thế?"

"Nước." Hoa Sùng nói: "Anh nhớ ở đây có một bình nước khoáng cơ mà. Đâu mất rồi ta."

"Anh khát nước à?"

"Có hơi."

"Đây em có mang theo này" Liễu Chí Tần với tay ra chiếc balo đặt đằng sau, rút ra một chiếc bình giữ nhiệt màu đỏ, thuận tay mở luôn nắp bình ra.

"Nước này của em..." Hoa Sùng nói: "Là nước sáng nay em cho vào à? Đã hơn 10 tiếng rồi."

"Em đổi nước rồi. Nước trong này là nước vừa mới lấy ở đồn cảnh sát xong. Nước buổi sáng em đã uống xong từ lâu rồi." Liễu Chí Tần đổ nước ấm ra nắp bình, đúng lúc xe vừa dừng lại chờ đèn đỏ, cậu đưa tay đưa cho Hoa Sùng: "Này uống đi."

Hoa Sùng nhận cốc, uống hết một hơi còn đòi thêm một cốc nữa.

Liễu Chí Tần vừa đổ nước vừa cong cong khoé môi.

"Cười cái gì thế?" Hoa Sùng nghiêng đầu hỏi: "Bộ anh uống hai cốc nước rất buồn cười hả?"

"Không phải." Liễu Chí Tần trả lời: "Thì ra trực giác của em không sai một chút nào cả."

Lông mày Hoa Sùng hơi nhướng lên "Hử?"

"Sáng nay em đã nói là em cảm giác anh đang nhìn em mà. Thế mà anh cứ chối đây đẩy. Nếu anh không nhìn em, sao lại biết được nước trong bình giữ nhiệt là nước em lấy từ sáng cơ chứ."

Hoa Sùng quay đầu về chỗ cũ, hơi lúng túng một chút, nhưng anh không hiện ra mặt, bình tĩnh trả lời: "Ôi logic của em chặt chẽ thật đấy. Về sau cứ thế mà vận dụng vào quá trình điều tra nhé."

Lúc này, đèn giao thông chuyển sang màu xanh, dòng xe lại bắt đầu di chuyển về phía trước, Hoa Sùng uống cạn nước trong chiếc nắp rồi trả lại cho Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần đậy nắp cất đi thật cẩn thận, hỏi Hoa Sùng: "Tổ trưởng Hoa à, anh còn nhớ hồi sáng chúng ta đã bàn luận về xuất xứ của chiếc bình này không?"

"Nhớ chứ, em nói chiếc bình nước này em mua mà." Hoa Sùng vừa lái xe vừa trả lời: "Em còn khen cuộc nói chuyện ấy của chúng ta rất thú vị nữa."

Cũng không biết mấy câu hỏi đó thú vị chỗ nào luôn.

"Đương nhiên là rất vui rồi." Liễu Chí Tần cười trêu: "Cái gì mà "Bình nước này ở đâu ra thế?" rồi "Em mua bình nước này lúc nào vậy?" Trừ lúc thẩm vấn ra em chưa từng thấy anh hỏi ai cẩn thận như thế đấy."

Hoa Sùng lúc này mới kịp phản ứng, bên tai nóng bừng lên, hừ một cái: "Chưa thấy ai lại sợ sánh mình với kẻ tình nghi như em hết."

. /.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.