Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi Chương 52: Không rảnh

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 52: Không rảnh

Hứa Tinh Nhiên vừa lau nước mắt cho bà, vừa an ủi nói: "Dì à, chuyện này thật sự không thể trách dì được. Cho dù hôm nay dì có về nhà nấu cơm cho An Lan, thì kẻ xấu vẫn sẽ tìm được cơ hội khác bắt cậu ấy đi. Nếu nói có lỗi, phải là ba người chúng cháu cùng đi siêu thị với An Lan mà còn để lạc mất cậu ấy mới phải, chúng cháu không còn mặt mũi nào nhìn dì nữa."

"Mấy đứa... đều là những đứa trẻ ngoan... chuyện này không liên quan đến các cháu..."

Mà Cố Lệ Vũ vẫn luôn im lặng, hai mắt hắn nhắm nghiền lại, hơi hơi nghiêng đầu, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

Đột nhiên, hắn đứng dậy đi về phía ban công, thoạt nhìn như thể đi hóng gió, song Tiêu Thần có thể nhận ra hắn đã nghĩ ra được điều gì đó, vì thế cũng nói một câu "Cháu đi ra ngoài hít thở không khí chút", rồi đi theo Cố Lệ Vũ ra ngoài.

Trên ban công vẫn còn treo bộ quần áo ngày hôm qua An Lan đã thay ra giặt sạch, đang nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, thậm chí còn mơ hồ ngửi thấy một chút hương vị thuộc về đối phương.

Cố Lệ Vũ dựa vào ban công, nhìn về phía xa. Tiêu Thần đến bên cạnh hắn, cất tiếng hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa nhận được bất kỳ yêu cầu giao tiền chuộc nào, nếu chuyện lần này là do Tiêu Uẩn bày ra, chắc hẳn hắn ta đã tìm đến cậu rồi. Cho nên, xét về mặt thời gian mà nói..."

"Kẻ bắt cóc An Lan là EDEN đã chắc chắn đến bảy, tám phần phần mười." Tiêu Thần nói.

"Nhưng tại sao EDEN lại biết được tình trạng sức khỏe của An Lan chứ?" Cố Lệ Vũ nhắc tới một vấn đề vẫn luôn bị bọn họ lãng quên.

Tiêu Thần sửng sốt một hồi, lập tức hiểu ra: "Ý cậu là bệnh viện có vấn đề? Hình như An Lan luôn đi khám sức khỏe ở một bệnh viện cố định..."

Cố Lệ Vũ gật gật đầu, nói: "Đúng thế."

"Cho nên chúng ta phải điều tra từ phía bệnh viện?"

"Vậy thì không thể tra xét quá mức rõ ràng được." Giọng nói của Hứa Tinh Nhiên truyền tới từ sau lưng.

Cố Lệ Vũ và Tiêu Thần đồng thời quay đầu lại.

Hứa Tinh Nhiên chậm rãi bước đến, hai tay chống lên thành ban công, quay đầu nhìn bọn họ.

Cố Lệ Vũ gật đầu nói: "Ừ."

Sau đó, cả ba đều trầm mặc đứng ngoài ban công.

Gió đêm từ từ tràn tới, Cố Lệ Vũ ngẩng đầu nhìn chiếc áo phông trắng đang khẽ khàng lay động của An Lan.

Thiếu niên từng mặc chiếc áo đó bên trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, nó áp sát vào da thịt, hưởng thụ thân nhiệt ấm áp của của cậu.

Cố Lệ Vũ vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vạt áo phông.

Điện thoại của Hứa Tinh Nhiên đột nhiên vang lên, hắn liếc mắt nhìn một cái rồi thấp giọng nói: "Đã tìm được kẻ bắt cóc An Lan ở siêu thị rồi. Chúng ta đi thôi, xem xem rốt cuộc là dạng yêu ma quỷ quái phương nào."

Thời điểm bọn họ đi đến đồn cảnh sát, đội trưởng đội điều tra đang đứng hút thuốc, dáng vẻ dường như rất đau đầu, trông thấy mấy người Hứa Tinh Nhiên, anh ta mới miễn cưỡng mỉm cười một cái.

"Sau khi hai tên này rời khỏi siêu thị, thì đã lái xe đến một kho hàng, sau đó mới liên hệ cho kẻ thuê bọn chúng bắt cóc An Lan."

"Có phải bọn chúng nhất quyết không chịu khai ra người đã thuê mình không?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.

"Đúng vậy. Chúng tôi cũng không thể bức cung chúng được. Bọn chúng kiên quyết không chịu nói lời nào, muốn câu giờ làm mất thời gian của cảnh sát."

Hứa Tinh Nhiên cúi đầu, khẽ nở một nụ cười: "Bọn chúng là Beta à?"

"Không phải. Là hai Alpha. Dù sao An Lan cũng không phải người nhỏ gầy yếu ớt, hai Beta chưa chắc đã khống chế được cậu ấy."

"Vậy thì tốt, anh cứ tiếp tục hỏi tra hỏi bọn chúng đi, bọn em sẽ chờ ở bên ngoài."

"Còn muốn hỏi tiếp? Nhưng bọn chúng sống chết không chịu khai ra."

Hứa Tinh Nhiên vừa xắn tay áo đồng phục lên cao, vừa nói: "Có chúng em ở đây, bọn chúng buộc phải khai ra sự thật."

Nói đến đây, đội trưởng khẽ híp mắt lại, cũng hiểu được ám chỉ trong lời nói của đối phương.

Hai kẻ đã giúp EDEN bắt An Lan đi, một kẻ tên là Triệu Đạt, kẻ còn lại tên là Hoàng Tường. Nghe nói hai người là đồng nghiệp của nhau, nhưng đã bị công ty cũ sa thải vì đánh cấp trên, mà cũng bởi từng có tiền án sử dụng bạo lực, cho nên đi đâu xin việc cũng bị từ chối.

Sau đó, hai người đã được EDEN thuê để tìm bắt các mục tiêu cho mình làm thí nghiệm, nhờ vậy mà bọn chúng kiếm được không ít tiền, thậm chí đã mua được mấy căn nhà ở trung tâm thành phố.

Nhưng bọn chúng cũng hiểu rõ, một khi có bất kỳ tin tức nào về EDEN bị tiết lộ ra ngoài, chờ đợi chúng không chỉ là mất đi con đường kiếm tiền, mà còn cả tính mạng.

Bởi vậy cho dù có tan xương nát thịt, thì chúng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

Ngay khi Triệu Đạt vừa nhìn thấy đội trưởng đội điều tra, gã liền bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Hai vị cảnh sát à, tôi thật sự không biết gì cả. Nếu các anh có án lớn cần phá, mà lại cứ lãng phí thời gian với chúng tôi ở đây, e là không được tốt lắm đâu?"

Đội trưởng thờ ơ đáp: "Có lãng phí thời gian hay không, không phải do các người phán xét. Tôi hỏi anh một lần nữa, sau khi anh đưa An Lan về kho hàng, người nào đã tới gặp các anh? Bọn họ tên gì? Có những đặc điểm nào?"

Triệu Đạt nở nụ cười vô lại, lặp lại những điều vô nghĩa mà gã đã nói trước đó thêm một lần nữa.

"Anh xác định không có gì muốn bổ sung?" Đội trưởng hỏi.

"Không......"

Triệu Đạt vừa định trả lời là "Không có", thì chẳng biết từ lúc nào, trong căn phòng đã tràn ngập một hương vị hết sức đặc biệt.

Giống như mùi gỗ đang bốc cháy dữ dội, vô số tia lửa tung tóe bắn lên dây thần kinh gã, khiến cho hô hấp của gã bị kìm hãm, thân thể mất kiểm soát mà run rẩy không ngừng, trong lòng Triệu Đạt dâng lên cảm giác cực kỳ sợ hãi.

Đây là tin tức tố của Alpha....

Chẳng lẽ là của vị đội trưởng phía đối diện? Nhưng nếu đó là tin tức tố do người nọ phóng ra, vậy tại sao cậu cảnh sát bên cạnh anh ta lại không có bất cứ phản ứng gì chứ?

Mồ hôi lạnh của Triệu Đạt túa ra như mưa, hai tay gã siết chặt lấy tay vịn ghế.

"Triệu Đạt?" Đội trưởng nhướng mày hỏi.

Cả năm giác quan của gã đều đã bị luồng tin tức tố này mạnh mẽ xâm chiếm, khiến gã không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì, kể cả nhiệt độ chung quanh mình. Hai tay gã bấu chặt lấy tay vịn ghế, song thân thể vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của chiếc ghế. Lục phủ ngũ tạng giống như bị khuấy trộn, lẫn lộn vào nhau. Gã há miệng muốn hít thở, nhưng không khí lại chẳng thể lọt vào, dù chỉ là một chút.

Cơ thể của gã giống như đã bị kéo vào một khoảng không gian hoàn toàn khác, ngay cả tầm mắt cũng dần trở nên đen kịt.

Áp lực vô hình khiến Triệu Đạt không thể chịu đựng được, gã cúi gằm mặt, cổ bị bóp chặt như sắp đứt thành từng đoạn.

Đó là một loại cảm giác còn kinh khủng hơn cả cái chết, mỗi một giây trôi qua, các tế bào trong cơ thể tựa như hạt cát bị gió quấn bay, dường như gã sắp bị phân hủy rồi!

"Tôi nói... Tôi nói...."

Trong nháy mắt, không khí tĩnh lặng lại bắt đầu dịch chuyển, giống như vừa trải qua một chuyến dạo chơi trên bờ vực của tử thần, Triệu Đạt sợ chỉ cần mình nói chậm một chút thôi, thì bản thân sẽ lại phải trải qua cảm giác phong bế ngũ quan kinh khủng kia lần nữa.

Loại cảm giác đó giống như người rõ ràng vẫn đang sống sờ sờ, nhưng thân tựa như thể đã chết.

Tổ chức EDEN này hoạt động vô cùng nghiêm mật. Triệu Đạt gần như là chưa từng chân chính tiếp xúc với những người bên trong tổ chức. Mỗi lần bọn họ giao nộp một Beta, sẽ dựa theo chỉ thị mà đưa người đến điểm giao hàng đã định trước, dừng xe, người nhận hàng sẽ đưa "hàng" đi rồi để lại tiền mặt.

Giữa bọn họ không có bất kỳ tiếp xúc nào.

Đội trưởng cũng không vì việc này mà cảm thấy tuyệt vọng, ngược lại còn hỏi chi tiết về địa điểm và thời gian tất cả các chuyến giao hàng.

Khi Triệu Đạt được đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, toàn thân gã nhũn ra, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, hai chân cũng không thể nhúc nhích, cả quãng đường đều phải dựa vào hai vị cảnh sát đỡ đi.

Trước khi Hoàng Tường được đưa vào phòng thẩm vấn, thời điểm đi ngang qua người Triệu Đạt, thấy bộ dạng gã như vậy thì sợ tới mức cả người lảo đảo.

Thoạt nhìn Triệu Đạt giống như không bị động chân động tay gì, nhưng vẻ mặt tàn tạ như thể vừa mới chết đi sống lại.

Hoàng Tường vừa bước vào phòng, chưa tới một phút đồng hồ đã khai ra toàn bộ. Lời khai của gã cũng không quá khác biệt so với Triệu Đạt, nhưng có bổ sung thêm nhiều chi tiết khi giao hàng.

Đội trưởng nói với viên cảnh sát đang đứng cạnh mình: "Dựa theo thời gian và địa điểm trong lời khai của bọn họ, tập trung sắp xếp lại băng ghi hình camera giám sát, tôi không tin những kẻ này có thể không để lại một chút dấu vết nào."

Viên cảnh sát phụ trách ghi chép bên cạnh cảm thấy rất khó hiểu, không nhịn được hỏi: "Lão đại, vừa có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao trước đó hai tên này sống chết không chịu nói, bây giờ lại khai ra hết mọi chuyện thế này?"

Vị đội trưởng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ nói: "Trên đời này luôn có những người, những chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết."

Hai người họ thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng thẩm vấn, khi đi ngang qua gian phòng nhỏ bên cạnh, viên cảnh sát trẻ nhìn thấy ba cậu học sinh đang ngồi ở bên trong.

"Lão đại, còn có thứ gì đáng sợ hơn cả cái chết chứ?"

Đội trưởng thuận miệng đáp một câu: "Bị tin tức tố của Alpha áp chế."

"Nhưng... chúng ta không cảm thấy gì cả mà." Viên cảnh sát trẻ lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Đội trưởng vỗ vỗ vai cậu ta: "Tin tôi đi, đó không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì đâu. Không cảm nhận được chính là một loại may mắn đấy."

Bởi vì rất nhiều giao dịch giữa đám Triệu Đạt với EDEN đều đã quá nửa năm, video giám sát không thể truy xuất được. Trong sáu tháng gần nhất chỉ có ba cuộc giao dịch, nhưng cả ba đoạn băng ghi hình này đều không thể quay được người đến nhận hàng.

Không thể không nói sự chặt chẽ và cẩn thận của EDEN thật khiến cho người ta phải tặc lưỡi thán phục, nếu để một tổ chức như vậy tiếp tục phát triển, chỉ sợ toàn bộ trật tự của xã hội sẽ bị chúng phá vỡ.

Video ghi hình chỉ có một, hai tiếng, nhưng mọi người vẫn không ngừng xem đi xem lại với hy vọng phát hiện được thêm manh mối mới, dẫu chỉ là một vài chi tiết nhỏ thì cũng tốt lắm rồi.

Đội trưởng nheo mắt lại, bên trong khung hình có một chiếc ô tô đang lái đến, đúng lúc ánh đèn rọi vào cửa kính, thì bóng chiếc xe của EDEN cũng loé lên theo.

"Mau ngừng, lùi lại! Lùi lại! Đúng, đúng! Chính là chỗ này! Phóng to cửa kính ra!"

Tuy hình ảnh không quá rõ, bởi vì người trong xe không phải đội mũ thì cũng đeo khẩu trang, song người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái lại buông thõng một tay ra ngoài cửa sổ, trên mu bàn tay còn có một hình xăm.

Sau khi phục chế lại hình ảnh, mới thấy rõ đó là một con rắn.

Kết quả này cũng không khiến mọi người vui sướng, bọn họ không biết hình xăm này được xăm từ bao giờ, thậm chí cũng không thể xác định được hình xăm đó chỉ có ở thành phố này, hay có bao nhiêu người có hình xăm tương tự?

Mò kim đáy bể cuối cùng vẫn hoàn mò kim đáy bể mà thôi.

Đội trưởng đưa hình mẫu xăm cho Hứa Tinh Nhiên.

"Tôi biết với năng lực của nhà họ Hứa, có lẽ thực sự có thể tìm ra người này."

"Cảm ơn anh." Hứa Tinh Nhiên híp mắt nhìn bức ảnh, "Đây là con rắn đã lẻn vào Vườn Địa Đàng. Nhìn xem, trong miệng nó vẫn đang ngậm một quả táo." Hứa Tinh Nhiên cầm lấy tấm ảnh, thảo luận với Cố Lệ Vũ và Tiêu Thần.

Về phía trường học, bọn họ cũng tạm thời che giấu tin tức An Lan mất tích, để không khiến các bạn học trong trường hoang mang, lo sợ.

Nhưng tính đến thời điểm hiện tại, An Lan đã bị bắt đi quá bốn mươi tám giờ.

"Lúc đầu, tôi còn tưởng EDEN sẽ không kiềm chế được mà chủ động liên hệ với chúng ta, nhưng hiện tại xem ra... Có vẻ tôi đã nghĩ sai rồi." Hứa Tinh Nhiên cau mày nói.

"Chắc chắn EDEN sẽ cho chúng ta manh mối, để chúng ta chủ động đi tìm bọn họ." Cố Lệ Vũ đáp.

Tiêu Thần sờ cằm: "Vậy thì cả ba chúng ta hãy cùng thử một lần, xem xem ai có thể tìm ra EDEN trước. Lần đầu tiên tôi cảm thấy ghét trò trốn tìm đến vậy đấy."

Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Thần đột nhiên rung lên, hắn móc di động ra nhìn một cái, lông mày hơi nhướng lên cao.

"Có chuyện gì vậy?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.

"Manh mối của tôi đã đến rồi." Tiêu Thần giơ điện thoại cho bọn họ xem.

Đó là tin nhắn đến từ một dãy số lạ: [Nếu muốn cậu ta sống, 22 giờ đêm nay hãy đi đến con hẻm phía sau số 23 đường Nhạc Ninh. Quá giờ không chờ.]

Hứa Tinh Nhiên cảm thấy thú vị sờ sờ cằm: "Người của EDEN rõ ràng đã biết mấy người chúng ta đang ở cùng nhau. Trong tin nhắn bọn chúng gửi đến cũng chẳng buồn nhắc cậu đừng nói cho chúng tôi biết, xem ra chúng hoàn toàn không có lo ngại gì, thậm chí còn hy vọng cả ba chúng ta sẽ cùng đi với nhau."

Cố Lệ Vũ thản nhiên nói: "Vừa lúc thử xem Tiêu Uẩn có liên quan gì đến chuyện này hay không."

"Nếu có thì tôi sẽ đập vỡ đầu nó." Tiêu Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy tôi sẽ lần theo manh mối của mình." Hứa Tinh Nhiên lắc lắc bức ảnh

trong tay.

"Tôi cũng đã có phương hướng điều tra rồi." Cố Lệ Vũ đứng dậy.

"Này!" Tiêu Thần chợt hét lên một tiếng, hai người Hứa Tinh Nhiên quay đầu lại nhìn hắn.

"Mục đích của chúng ta là đưa cậu ấy trở về. Bất kể cậu ấy là Alpha hay Omega, bất kể chúng ta chỉ có thiện cảm hay nhất định phải đánh dấu cậu ấy... Thì An Lan vẫn là bạn học của chúng ta, là một người bạn hiếm có... Có lẽ sau này sẽ chẳng bao giờ có được một người bạn tốt như cậu ấy nữa." Vẻ mặt Tiêu Thần khi nói những lời này vô cùng nghiêm túc.

"Nói thừa." Hứa Tinh Nhiên quay lưng bỏ đi.

"Có tin tức gì tôi sẽ báo cho cậu." Cố Lệ Vũ cũng nhanh chóng rời đi.

Tiêu Thần thở dài một hơi, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cách giờ hẹn chỉ còn hai, ba tiếng nữa.

Hắn bước vào một quán net, bật chiếc máy tính ở trong góc lên, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, sau đó nhấp vào nút "Gửi đi".

Giờ phút này, Tiêu Uẩn đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, trên tay cầm một chiếc máy tính bảng kiểm tra mail.

Vì bản thân mắc bệnh tim mà hắn ta đã đặt mua một số tạp chí điện tử liên quan đến vấn đề tim mạch.

Vừa chuẩn bị đi nghỉ, hắn ta chợt nhìn thấy một bài báo vẫn chưa đọc trong tập san điện tử, nội dung chính của bài báo là "Bàn về những tổn thương không thể tránh khỏi đối với trái tim do Eve's Apple gây ra".

Bài báo liệt kê hàng loạt dữ liệu lâm sàng và các trường hợp thực tế khác nhau, cuối cùng đưa ra kết luận: Nguyên lý cơ bản của "Golden Apple" mới xuất hiện trên thị trường là chiết xuất một lượng lớn thành phần Aplus trong tin tức tố của Alpha, nhưng quá trình chiết xuất này sẽ gây tổn thương tới trái tim Alpha, ảnh hưởng đến các chức năng của cơ tim, thậm chí gây ra hoại tử cơ tim, hậu quả xấu nhất là đột tử ngay tại chỗ.

Tay Tiêu Uẩn run lên, lập tức mở trang web tìm kiếm, bài báo này hình như mới được đăng tải ngày hôm nay, thế mà đã có không ít kênh y tế uy tín chia sẻ lại rồi.

Bàn tay Tiêu Uẩn nắm lấy ga giường, càng lúc càng siết chặt hơn.

Hắn ta hoảng loạn lấy điện thoại, bấm số gọi cho mẹ: "Mẹ! Mẹ mau đi bảo bọn họ dừng lại! Bảo họ không được động vào Tiêu Thần!"

"Con sao vậy? Giờ đã là lúc nào rồi, đột nhiên lại bảo mẹ không được động vào Tiêu Thần?"

Lúc này cửa phòng mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc bộ đồ ngủ lụa đi tới, vừa đến bên giường Tiêu Uẩn đã bị hắn ta vội vã kéo lấy tay: "Mẹ, thứ mà đám người trong EDEN muốn chính là Aplus trong tin tức tố của Tiêu Thần! Hơn nữa không phải chỉ lấy một chút, mà là cả một lượng lớn! Việc chiết xuất lấy một lượng nhiều như vậy sẽ gây tổn thương nghiêm trọng đến trái tim Tiêu Thần! Ngay cả khi EDEN đồng ý giao trái tim của nó cho chúng ta, thì một trái tim đã bị phá hỏng còn có ích lợi gì cơ chứ? "

"Không thể đâu." Mẹ Tiêu Uẩn tên Hàn Lệ - giám đốc tài chính của một công ty đã lên sàn, đồng thời Hàn gia cũng là một ông trùm có tiếng trong lĩnh vực bất động sản.

"Đó là sự thật." Tiêu Uẩn mở toàn bộ các tin tức được tổng hợp đưa cho Hàn Lệ xem, "Mẹ, ban đầu chúng ta muốn lợi dụng EDEN để diệt trừ Tiêu Thần, lấy đi trái tim của nó. Nhưng dựa theo những nghiên cứu này... nếu EDEN định chiết xuất một lượng lớn Aplus của Tiêu Thần, thì trái tim nó nhất định sẽ bị phá hỏng!"

Vẻ mặt Hàn Lệ cũng dần trở nên nặng nề.

Mặc dù nhà họ Hàn chủ yếu kinh doanh bất động sản, nhưng cũng có rất nhiều mối làm ăn ngầm không thể công khai, trong đó có một phần là dẫn mối khách hàng cho EDEN, những khách hàng này sẽ phải chi rất nhiều tiền để "đặt mua" Omega, cũng vì thế mà Hàn Lệ có vài cách liên lạc với người trong tổ chức này.

Sau buổi triển lãm tranh của Cố Vân Dật, Tiêu Uẩn đã cho người điều tra An Lan, phát hiện cậu bị tiêm Eve's Apple với nồng độ mạnh gấp ba lần loại thường.

Bọn họ đã báo chuyện của An Lan với EDEN, thu hút sự chú ý của chúng, cho nên mới có cuộc giao dịch sau đó.

Nhưng họ hoàn toàn không thể ngờ đến việc này sẽ làm hủy hoại trái tim của Tiêu Thần.

Ngoại trừ Tiêu Thần, chỉ sợ Tiêu Uẩn sẽ không đợi được trái tim tiếp theo phù hợp với mình nữa.

"Mẹ, mẹ mau liên hệ với bọn họ, đừng động đến Tiêu Thần..."

Hàn Lệ lắc lắc đầu: "Không... con không hiểu phong cách làm việc của EDEN. Chỉ có bọn chúng muốn làm gì, chứ không có chuyện chúng ta được cò kè mặc cả."

"Vậy....vậy thì chỉ còn cách duy nhất là trông chừng Tiêu Thần, tuyệt đối không được để nó bị EDEN bắt đi. Chờ chuyện của An Lan qua đi, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác."

"Cũng chỉ còn có cách này thôi."

Hàn Lệ liếc mắt nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi rồi, bà ta bèn gọi điện cho em gái Tiêu Nhạc của Tiêu Thần trước.

"Nhạc Nhạc, là dì Hàn đây, anh trai con đã về nhà chưa?"

Tiêu Nhạc lạnh nhạt trả lời: "Đã hai, ba ngày cháu không gặp anh ấy rồi. Dì có chuyện thì có thể trực tiếp liên hệ với anh ấy."

Vừa dứt lời, Tiêu Nhạc đã cúp máy ngay tắp lự.

Hàn Lệ mới nghe câu "Hai, ba ngày nay chưa gặp anh ấy" thì trong lòng đã trào dâng một dự cảm chẳng lành.

Mặc kệ mối quan hệ tồi tệ giữa mình với Tiêu Thần, Hàn Lệ vẫn lập tức gọi điện cho hắn.

Điện thoại của Tiêu Thần vẫn mở, cũng xem như là một loại an ủi.

Nhưng sau năm, sáu cuộc điện thoại đối phương đều từ chối trả lời, Hàn Lệ chỉ đành nhắn qua một tin: Tiêu Thần, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, mau bắt máy đi.

Lúc này Tiêu Thần đang ăn mì ở một quán ven đường, mà phía đối diện chính là con hẻm nơi hắn và EDEN đã hẹn gặp trước đó.

Tiêu Thần nhìn lướt qua tin nhắn của Hàn Lệ, dứt khoát trả lời một câu: Không rảnh.

Ngón tay hắn gõ gõ trên mặt bàn, đọc lại tin nhắn một lần nữa. Hắn vừa gửi tin nhắn kia đi, Hàn Lệ đã nóng lòng gọi điện đến, có vẻ như chuyện của An Lan nhất định có liên quan đến bọn họ.

Tiêu Thần chạm tay vào ngực, trái tim bên trong vẫn đang đập một cách thật mạnh mẽ.

Khóe miệng hắn nhếch lên, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.