Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi Chương 51: Ba loại hương vị

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 51: Ba loại hương vị

Thấy năng lực phản ứng cùng với sự liên kết của cơ bắp và xương khớp này không giống như những Beta cường tráng khác, An Lan lại càng thêm chắc chắn người đang trông coi mình là một Alpha.

Cũng may là Alpha, nếu là Beta thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố rồi.

An Lan không biết bản thân có bao nhiêu năng lực, nhưng bất kể thế nào cậu cũng sẽ cố gắng hết sức thử một lần, cho dù có thất bại, bọn họ cũng không thể giết chết cậu.

Sau khi An Lan đi lại vài vòng, cảm giác vô lực ở hai chân đã hoàn toàn biến mất, nhưng từ đầu đến cuối đối phương vẫn không chịu tháo khăn bịt mắt cho cậu xuống. Chờ đến khi An Lan một lần nữa bị đưa về chiếc ghế đó, hai tay và mắt cá chân bị trói chặt lại thì có một người tiến vào.

Cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác như bị kim châm, An Lan có thể cảm giác được đối phương không hề tiêm thứ gì vào cơ thể mình, mà chỉ đang thu thập mẫu máu của cậu thôi.

Sau đó, cả căn phòng đều chìm vào yên tĩnh.

"Mở bài nhạc đi." An Lan nói.

"Ồ, thật hiếm có. Tôi còn tưởng cậu nhất định sẽ không nói chuyện với tôi cơ đấy." Giọng điệu của đối phương tràn ngập chế giễu.

"Không mở thì thôi."

"Trong đầu cậu lúc này chắc hẳn đang tràn ngập suy nghĩ xem chúng tôi là ai nhỉ? Mở nhạc sẽ không quấy nhiễu suy nghĩ của cậu chứ?"

An Lan đáp: "Suy nghĩ dựa trên manh mối. Không có manh mối, hết thảy suy nghĩ đều chỉ là phỏng đoán. Chẳng bằng nghe nhạc giết thời gian."

Có tiếng vỗ tay vang lên.

"Tôi rất thích đứa trẻ như cậu. Nếu không phải cậu đã có bạn trai, thì tôi sẽ tự mình đánh dấu cậu."

Cho nên tên này là một Alpha, đương nhiên cũng có thể giả dạng làm Alpha để đánh lừa người nghe.

An Lan không để ý đến gã, mà tựa lưng vào thành ghế phía sau.

Trong phòng rất nhanh đã vang lên tiếng nhạc Heavy Metal mạnh mẽ, những tiếng gào thét, gầm rú như thể một trái bom được chôn trong tim phổi, cứ thế phát nổ ầm ầm.

Mục đích của đối phương khi mở nhạc Rock And Roll là muốn làm nhiễu loạn suy nghĩ của An Lan, khiến cho cậu bực dọc không yên.

Đây là một cuộc đọ sức không khói súng, xem xem bên nào không thể chịu được trước, mà tiết lộ càng nhiều thông tin hơn.

An Lan cảm thấy chẳng sao hết, bởi vì chính cậu cũng ù ù cạc cạc nửa hiểu nửa không đối với tình hình của bản thân mình.

Ngược lại là đối phương càng phải cẩn thận không để lỡ miệng tiết lộ những chuyện không nên nói ra ngoài.

Mặc dù bình thường không quá thích thể loại Rock And Roll, song điều này cũng không thể ngăn cản An Lan chăm chú cảm nhận sức hút của nó lúc bấy giờ.

Cậu dựa lưng vào ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn theo tiết tấu bài hát, ngay cả bàn chân cũng như có như không mà dậm đất, tựa như đã hòa làm một với âm nhạc.

Cậu không vội vã, đối phương cũng rất nhẫn nại.

Một ca khúc Rock And Roll vừa kết thúc, chuyển sang một điệu Blue du dương từ tốn, mang theo sự thăng trầm biếng nhác, chầm chậm lưu chuyển khắp căn phòng.

"An Lan, chúng ta tán gẫu một chút đi."

An Lan cười cười: "Chúng ta thì chuyện có gì để nói chứ?"

"Hứa Tinh Nhiên, Cố Lệ Vũ còn có cả Tiêu Thần, cậu thích ai?" Đối phương lên tiếng hỏi.

Quả nhiên, bởi vì bản thân khá thân thiết với ba vị đại thần này, cho nên đối phương mới hoài nghi kẻ đã cắn mình là một trong ba người kia.

Nhưng An Lan luôn nhớ đến người đàn ông ở nhà vệ sinh trong buổi triển lãm tranh của Cố Vân Dật, khi đi ngang qua đã kéo cổ áo cậu nói câu "lành rồi nhỉ" kia. Anh ta là Alpha, rất có khả năng chính là người đã cắn mình.

"Bọn họ là bạn tôi." An Lan trả lời.

"Bạn à....Vậy cậu có cảm giác với tin tức tố của ai?" Đối phương hỏi.

An Lan mỉm cười: "Ai rảnh rỗi không có việc gì lại đi phóng thích tin tức tố với tôi chứ?"

"Đã có lúc bọn họ phóng thích tin tức tố với cậu rồi, chỉ là kỹ năng của bọn họ rất khéo léo, không để cậu phát hiện ra. Hoặc là tin tức tố của Alpha lúc bình thường và kỳ mẫn cảm khác nhau, mà cậu thì lại không phân biệt được. Chúng tôi đã đặc biệt mô phỏng theo hương vị tin tức tố của bọn họ, cậu có muốn hồi tưởng lại một chút không?"

Giọng điệu của đối phương giống như đang nói chuyện phiếm, như thể muốn mời An Lan đánh giá sự khác biệt giữa cà phê với hồng trà.

Trái tim An Lan không ngừng run lên, cho dù biểu cảm trên gương mặt cậu vẫn chẳng hề thay đổi.

Cậu vẫn luôn muốn ngửi hương vị tin tức tố của ba người bọn họ, nhưng không ngờ đến lại là trong tình huống như vậy.

Lúc này có người đi vào, dán lên người An Lan thứ gì đó, An Lan ngay lập tức hiểu ra đối phương muốn quan sát nhịp thở, nhịp tim thậm chí là mạch đập của cậu, nhờ đó phán đoán ra phản ứng của An Lan đối với các loại hương vị tin tức tố khác nhau.

Loại nào khiến nhịp tim, hô hấp của An Lan bất ổn nhất, có khả năng chính là Alpha đã cắn cậu.

Đúng là quá nham hiểm.

"Cậu yên tâm, thứ chúng tôi có thể mô phỏng chỉ là hương vị tin tức tố, chứ không có cách nào mô phỏng được thành phần tin tức tố của họ. Cho nên... Cậu sẽ không xuất hiện phản ứng kích ứng, cũng sẽ không....vì tin tức tố của Alpha cường đại hơn mình mà cảm thấy bị áp chế. Tôi rất chu đáo, có phải không?"

An Lan muốn nhịp tim của mình bình ổn lại, chỉ là có một vài cảm xúc lại không thể khống chế được.

"Chậc chậc, sao lại căng thẳng như vậy, tôi vẫn chưa phóng thích hương vị tin tức tố của họ đâu."

An Lan nuốt nước bọt, cậu cảm nhận được kẻ dán miếng cảm ứng cho mình đã rời khỏi phòng, cả căn phòng chỉ còn lại mình cậu.

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, tại sao trong căn phòng này lại không có bất cứ mùi hương nào, thậm chí ngay cả những người bước vào đây cũng không có bất kỳ hương vị nào.

Mục đích là để thanh lọc khứu giác của cậu, khiến cậu nảy sinh phản ứng trực quan nhất đối với hương vị tin tức tố được mô phỏng.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ hương vị dịu dàng nhất. Gia giáo của nhà họ Hứa có danh tiếng tốt nhất trong các gia tộc Alpha, dù gì là thế gia ngoại giao mà. Chắc cậu rất thích hương vị của Hứa Tinh Nhiên nhỉ?"

Căn phòng dần dần tràn ngập mùi vị tươi mát ấm áp, nồng đậm trầm ổn, còn có một loại tao nhã ung dung. Loại tao nhã này bao bọc lấy thần kinh của An Lan, chậm rãi đang xen, như gần như xa, mà ngay ở khoảnh khắc An Lan cho rằng nó sẽ tiêu tán thì lại quấn lên một lần nữa.

Mùi vị này...An Lan đã từng ngửi qua....

Hình như là cái lần cậu ăn khuya với Hứa Tinh Nhiên... Hứa Tinh Nhiên từ từ ghé lại gần cậu, khiến cậu có chút ngẩn người.

Mùi hương này đánh thức cảm giác lúc đó của An Lan, như thể những dấu vân tay dịu dàng được tháng năm lưu lại, dần lấp đầy những khoảng trống và kẽ hở trong tim. Hổ Phách cháy rực được hình thành bởi cây cối sau hàng nghìn năm, tiếp xúc với từng lỗ chân lông, dẫn dắt tâm hồn cậu rời ra khỏi thể xác, mà nhẹ nhàng đong đưa theo hương vị dịu dàng kia.

An Lan nhớ lại ngày hôm đó, trong sự hối hả và ồn ã của chợ đêm, xung quanh người đến người đi tấp nập, Hứa Tinh Nhiên chậm rãi ghé sát cậu, giống như rơi xuống từ trên cao, tiến vào cõi hồng trần. Trái tim An Lan đập lỡ một nhịp, cậu vô thức siết chặt nắm tay, nói với bản thân đừng để mùi hương mô phỏng tin tức tố này mê hoặc.

Mục đích của nó chính là muốn gợi lại ký ức của cậu.

Cố Lệ Vũ từng nói, hết thảy cảm giác, bất kể là khát vọng của Omega đối với tin tức tố của Alpha, hay là Alpha bị tin tức tố của Omega hấp dẫn, đều là phản ứng của não bộ. Chỉ cần não cậu không phân tích mùi hương, thì sẽ không bị chúng mê hoặc.

Lúc này, hương gỗ Hổ Phách nhẹ nhàng vấn vít kia dường như đã bị thiêu cháy dữ dội, từng tia lửa va chạm với không khí càng trở nên mãnh liệt, thậm chí là đầy dục vọng chinh phục.

Đây hẳn là hương vị của Hứa Tinh Nhiên khi bước vào thời kỳ mẫn cảm.

Hứa Tinh Nhiên lúc nào cũng ôn hoà và lịch sự, song mỗi một người hiền lành đều có một phương diện bị đè nén. Khi sự bình tĩnh và ưu nhã bị thiêu rụi, thứ còn sót lại có lẽ chỉ là ham muốn kiểm soát luôn bị đè nén trong lòng kia.

An Lan thầm nhủ bản thân đừng để bị ảnh hưởng, cố gắng chuyển dời lực chú ý của não bộ, nghĩ đến những thứ, những chuyện khiến bản thân thả lỏng.

Nếu như không có tổ chức này quấy rầy, thì bọn họ lúc này đang cùng nhau ăn lẩu.

Cậu sẽ cho hương liệu vào nồi rang lên trước, sau đó mới đổ nước vào đun sôi.

Mọi người ngồi quây quần bên nhau, cùng thả các loại đồ ăn vào trong nồi lẩu. Hứa Tinh Nhiên muốn ăn ruột vịt, Tiêu Thần chuẩn bị đậu phụ cá cho em gái, còn có nấm tre mà Cố Lệ Vũ đã cẩn thận chọn lựa, khiến cho cả đám thèm rỏ dãi...

Nghĩ ngợi một hồi, khóe miệng An Lan không khỏi cong lên, nhịp tim cũng trở lại bình thường.

"Xem ra Hứa Tinh Nhiên vẫn dịu dàng quá rồi. Xạ Hương của Tiêu gia cũng khá nổi tiếng, không biết có khiến cậu kích thích hơn không?"

Hệ thống thông gió trong phòng bắt đầu hoạt động, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng An Lan vẫn nghe thấy tiếng vù vù.

Chẳng đến một phút, hương gỗ Hổ Phách đã hoàn toàn biến mất, mà mùi vị trong phòng dần dần trở nên kích động. Hương vị này dường như có ý chí của riêng nó, từ chối tuân theo bất cứ quy tắc nào, nó tràn đầy ham muốn kiểm soát nhưng lại không khiến người khác phản cảm. Đây chính là hương vị Xạ Hương của nhà họ Tiêu ư?

An Lan hồi tưởng lại lúc ở câu lạc bộ bắn súng Quan Sơn Hải, thời điểm Tiêu Thần và Tiêu Nam sử dụng tin tức tố để áp chế lẫn nhau, thì cậu vẫn được bảo vệ.

Chắc Tiêu Thần nhỉ? Cậu vẫn nhớ hương vị lúc đó tựa như mùi thuốc lá bị thiêu đốt, chẳng những không khiến người khác ngạt thở mà lại tràn ngập sức sống, trải khắp cả núi rừng, như thể muốn dẫn theo An Lan đi khám phá thế giới một cách thật táo bạo.

Dần dần mùi vị trở nên nồng nặc, không khí trở nên khô hanh, giống như mặt trời thiêu đốt trên sa mạc, muốn thiêu cháy tất cả sinh vật.

Đây là hương vị của Tiêu Thần khi bước vào thời kì nhạy cảm sao?

Nếu đây thật sự là tin tức tố chứ không phải mùi hương được mô phỏng, An Lan không chút hoài nghi bản thân cậu sẽ bị chết ngạt.

Thế nhưng ngay cả khi Tiêu Thần đang nổi cơn thịnh nộ, thì hắn vẫn không quên bảo vệ An Lan. An Lan hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi bởi vì thời kỳ mẫn cảm của đối phương.

Đoán chừng khi ăn lẩu, hắn cũng là kiểu người biết săn sóc, luôn luôn gắp đồ ăn cho người khác.

Người nọ chờ đợi thật lâu, thế mà nhịp tim An Lan vẫn luôn bình ổn, thậm chí còn nghiêng mặt đi như thể đang hưởng thụ hương thơm trong SPA vậy.

"Vậy chúng ta thử của Cố gia đi. Tôi rất mong chờ phản ứng của cậu đấy, phải biết Cố gia là gia tộc điên cuồng nhất trong số các gia tộc Alpha."

Gần như là mỗi một đời nhà họ Cố đều có Alpha bởi vì sự tài giỏi của bản thân mà bị tin tức tố của chính mình cắn trả. Ở Cố gia, sự tầm thường có lẽ lại là điều đáng được chúc mừng nhất.

Ngón tay An Lan vô thức run lên. Cậu biết tin tức tố của Cố lệ Vũ, trên thế giới này ngoại trừ cậu, e là chẳng có bất cứ kẻ nào dám ngửi tin tức tố của đối phương một cách trắng trợn như thế.

Chính bởi vì quá hiểu, cho nên mới càng khó che dấu nhất.

Cho dù nhiều ngày đã trôi qua, nhưng đôi lúc nhớ đến biển Long Diên Hương sâu thẳm mát lạnh đó, An Lan vẫn có cảm giác lênh đênh trôi dạt giữa biển khơi.

Tảo biển nhảy múa, bao trọn sức sinh sôi nảy nở của sinh mệnh, sự tan chảy của những dòng sông băng xa xôi, sau đó hoà quyện với đại dương ấm áp, hình thành tầng tầng lớp lớp hương vị khác biệt khiến người ta động lòng. Còn có cảm giác thần bí tĩnh mịch đầy sâu lắng, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng thể nào diễn tả được, mà chỉ có dùng hết khả năng, mời gọi đối phương lắng nghe mình.

"Tim cậu đập nhanh thật đó?" Đối phương lên tiếng chế giễu.

An Lan quay mặt sang, cười nói: "Bởi vì rất tò mò."

Có nghĩa là, tôi chưa từng ngửi hương vị tin tức tố của Cố Lệ Vũ.

Dù sao thì anh lừa tôi, tôi lừa anh, chẳng ai nợ ai cả.

"Thật sao? Vậy lần này cậu phải cảm nhận cho thật kỹ nha."

Một mùi hương hoang dã mênh mông ùa vào trong căn phòng. Sóng biển cuồn cuộn trào dâng, hương vị tảo biển thanh mát, xa xăm lúc ban đầu đã bị đè nén, bất lực giãy giụa. Thần kinh não bộ dường như bị mùi hương này nhấn chìm, từng tầng từng tầng càng nhấn lại càng sâu.

Tiếp theo là sự gia tăng của nhiệt độ, nước biển mặn chát bốc lên cao vút xâm chiếm toàn bộ bầu không khí, ngưng kết đất trời chẳng có lấy một nối thoát.

Cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng An Lan, hô hấp bị chặn lại, cảm giác vô lực không thể vùng vẫy, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì ập đến. An Lan vô thức tựa sát vào lưng ghế.

Tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh, nhưng từ viền môi đang mím chặt của An Lan cũng có thể dễ dàng nhận ra, hương vị này không có bất kì sức hấp dẫn nào đối với cậu, thậm chí chỉ mang lại cho cậu kháng cự cùng sợ hãi.

"Xem ra cậu không thích mùi hương này nhất."

Giọng nói của người kia truyền đến, mùi hương trong phòng cũng nhanh chóng được dọn sạch, An Lan giống như người chết cuối cùng cũng lên được bờ, liều mình hít thở.

"Nhưng cậu lại có thể nhớ được hương vị này. Nó khiến cậu có ấn tượng sâu sắc."

Phải gần nửa phút sau, nhịp tim An Lan mới khôi phục bình thường.

Cậu lạnh nhạt mở miệng: "Mùi hương này rất giống tin tức tố của người nào đó của Cố gia... Ông chắc chắn nó được mô phỏng theo tin tức tố của Cố Lệ Vũ sao?"

Cố Lệ Vũ từng nói, cho dù tất cả Alpha trong một gia tộc đều có mùi hương tin tức tố giống nhau, nhưng tính cách khác nhau, thể chất khác nhau, cho nên cảm xúc khi phóng thích cũng không giống, sẽ có sự khác biệt vô cùng lớn.

Tin tức tố của Cố Vân Lễ vừa độc đoán, vừa tràn đầy ham muốn kiểm soát, mà tin tức của Cố Lệ Vũ lại... rất đẹp.

Tin tức tố của hắn mang theo tất cả những gì tốt đẹp nhất đến lòng đại dương sâu thẳm mà An Lan có thể tưởng tượng ra được.

Đại dương của Cố Vân Lễ rất nguy hiểm, mà của Cố Lệ Vũ lại khiến người khác tràn ngập cảm giác an toàn.

Nếu đối phương đã thăm dò xong ba loại hương vị, thì bây giờ sẽ đến lượt An Lan cậu.

"Ông quen Cố Vân Lễ, đúng không?" An Lan mở miệng.

Đây là câu hỏi đầu tiên sau khi cậu bị đưa tới đây.

Người nọ vẫn luôn muốn moi được thông tin từ miệng An Lan, nhưng hiện tại đã đến lượt An Lan thăm dò gã rồi.

"Ông hiểu rõ tin tức tố của ông ta như vậy, ông từng bị tin tức tố của ông ta áp chế..... hay là Omega bị tin tức tố của người này hấp dẫn?" An Lan nhếch miệng hỏi.

Người đàn ông giám sát An Lan này rõ ràng rất tự phụ, lại có thói quen khống chế mọi thứ ở trong tay, nếu gã không muốn để lộ điểm yếu, thì sẽ lập tức trả lời cậu, thế nhưng lúc này gã lại giống như bị làm cho nghẹn họng.

Cố Vân Lễ trước khi phát điên cũng là một nhân vật truyền kì trong giới Alpha.

Người này có thể mô phỏng hương vị tin tức tố của Cố Vân Lễ giống đến bảy phần như vậy, nói không chừng là có cảm giác tôn thờ kẻ mạnh gì gì đó với Cố Vân Lễ.

Nếu đã như vậy, thì An Lan sẽ làm ngược lại để kích động gã ta.

"Tin tức tố của Cố Vân Lễ hoàn toàn không xứng đại biểu cho Cố gia, một Alpha cho dù có ưu tú đến mấy, một khi đã bị chính tin tức tố của mình chinh phục, thì cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi."

"Câm miệng. Cậu không hiểu ông ấy." Giọng nói của đối phương trở nên lạnh lẽo.

"Tôi đương nhiên không hiểu ông ta, nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến ông ta phát điên, mà chính bản thân tôi cũng bị áp chế bởi tin tức tố điên cuồng hung ác ấy. Ông ta từ đầu chí cuối chỉ là một tên điên."

"Cậu hoàn toàn chưa thấy con người thật của ông ấy, không mang danh lợi, bình tĩnh thong dong..." Đối phương dường như bừng tỉnh, đột nhiên không nói nữa, "Nếu ông ấy là một kẻ điên, vậy tại sao cậu vẫn chơi với Cố Lệ Vũ? An Lan, là tôi xem thường cậu rồi, cậu đang cố tình gài bẫy tôi."

An Lan mỉm cười tựa lưng về phía sau, dùng tư thế nhàn hạ đối mặt với người nọ.

"Đúng vậy, tôi với Cố Lệ Vũ còn là bạn cùng bàn nữa cơ. Ông với Cố Vân Lễ đã ngồi cùng bàn bao giờ chưa? Ông đã đánh bóng rổ với ông ta bao giờ chưa? Hai người đã từng đạp xe cùng nhau sau giờ tan trường chưa? Nếu như tất cả đều chưa, vậy thì ông cũng thảm hại thật đấy, dẫu Cố Vân Lễ không phát điên có ưu tú đến đâu, thì cũng chẳng liên quan gì đến ông cả."

"Vậy cứ chờ đến khi cậu biến thành Omega thuần chất, chúng ta thử xem đến lúc đó Cố Lệ Vũ có còn ngồi cùng bàn với cậu, đánh bóng với cậu, hồn nhiên đạp xe đến lớp tan học nữa hay không. Có lẽ cậu ta còn hung ác hơn cả Cố Vân Lễ đấy."

An Lan có thể nghe ra, người này rất sùng bái Cố Vân Lễ, nhưng đối với người thừa kế dòng máu của Cố Vân Lễ lại hoàn toàn coi thường.

"Được rồi, đến lúc đi ngủ rồi. Chúc ngủ ngon, anh bạn nhỏ."

Tiếng "rèn rẹt" phát ra từ loa ngừng hẳn, đối phương đã tắt thiết bị liên kết giữa hai người lại.

Cả căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, An Lan lại càng cảm thấy mơ hồ.

Người này rốt cuộc có quan hệ gì với Cố Vân Lễ.

Mặc dù trước kia An Lan không quá quan tâm đến chuyện đồn đãi trong mấy gia tộc Alpha, nhưng Cố Vân Lễ quá nổi tiếng, trước khi ông ta phát điên vẫn luôn ổn trọng khôn ngoan, tại sao lại nổi điên ngay lúc vợ mình lâm bồn như thế?

Nếu như thuận lợi thoát khỏi đây, cậu nhất định nói chuyện này Cố Lệ Vũ.

Điều tra quá khứ của Cố Vân Lễ, nói không chừng có thể tìm ra manh mối về tổ chức này.

Nhưng vấn đề là... xác suất để cậu có thể thuận lợi rời khỏi đây thật sự quá thấp.

An Lan nhắm mắt lại, lặng lẽ phân biệt mọi âm thanh trong màn đêm tĩnh lặng này.

Mặc dù căn phòng rất kín kẽ, nhưng khi An Lan tập trung toàn bộ lực chú ý, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng thở rất khẽ bên ngoài phòng.

Ngoài cửa có hai người đứng canh gác.

Có tiếng bước chân đến đây, có người đến đổi ca.

Cho nên cho dù cậu có thể khống chế được một người, cũng không có cách nào giải quyết được kẻ còn lại.

Động thủ không được, chẳng phải vẫn còn tin tức tố ư?

Mấy ngày nay An Lan vẫn dùng loại thuốc đặc trị mà ban quản lí Alpha gửi đến, cho nên nồng độ tin tức tố của cậu đã cao lên rất nhiều.

Thừa dịp bọn chúng bất ngờ không kịp phòng bị nói không chừng sẽ có thể thành công, chẳng qua..... cách này chỉ có thể sử dụng một lần. Nhất định một phát ăn ngay, nếu không một khi đối phương đã cảnh giác, rất có khả năng sẽ tiêm vào người cậu một vài loại thuốc quái quỷ khác.

Lúc này mấy người Cố Lệ Vũ và Hứa Tinh Nhiên đều đang ở bên cạnh ba mẹ An Lan.

Trời đã sắp sáng nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì.

Mẹ An Lan nước mắt đầm đìa, không ngừng tự trách bản thân: "Đáng lẽ tối nay tôi phải về nhà nấu cơm cho nó... như vậy thì nó cũng không đi siêu thị nữa... Tôi chẳng cần nó phải trở thành Alpha gì gì đó, nó có thể làm một Beta vui vẻ khỏe mạnh là được rồi...Tại sao những kẻ kia cứ luôn nhằm vào con trai của tôi chứ? Con trai tôi nó cũng đâu làm gì sai chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.