Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt Quyển 10 - Chương 33: PN: Koala mất tích

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Quyển 10 - Chương 33: PN: Koala mất tích

Lăng Khiêm nằm trên giường lớn, tâm tình không kiên nhẫn.

Đêm qua không được ôm anh ngủ, giường lớn đặc biệt trống trải, dường như đang nằm trên khối băng lạnh lẽo khiến Thiếu tướng Lăng Khiêm không ngừng nôn nóng.

Tên Lăng Hàm kia, thế mà đã ôm anh chạy rồi.

Cái gì mà hội nghị các cấp Quân bộ và Chính phủ, Lăng Hàm và anh phải tự mình tham dự? Rõ ràng là cố ý lấy lý do để độc chiếm anh.

Còn vứt lại một đống việc bắt bản Thiếu tướng phải tự mình xử lý, hừ! Dùng quyền lực trắng trợn, điệu hổ ly sơn, chỉ có anh mới bị Lăng Hàm lừa.

Lăng Khiêm bị vứt bỏ lại Yên Vui tinh, không kìm lòng nổi nghĩ trong tới trong khoảng thời gian này, hai người kia đang làm chuyện gì. Kết thúc cái hội nghị phiền phức, ở trong góc phòng người khác không thấy được chắc chắn sẽ trình diễn những màn cọ sát thân thể khiến người ta ngại không dám nhìn rồi.

Cứ nghĩ đến chuyện này là hắn không tài nào ngủ được, chỉ đành kéo chăn trùm lên đầu, che mất khuôn mặt soái khí.

Hôm nay phải xử lý một đống việc, văn kiện cần phê duyệt không ngừng bay bay trước mặt hắn. Cho nên lăn lộn ở trên giường hơn một giờ, cơn buồn ngủ vẫn mông lung gieo xuống.

Thiếu tướng vừa trải qua sinh nhật lần thứ 20, là người anh tuấn lãng tử nhất Quân bộ Liên Bang. Người nào biết Lăng Khiêm thì cũng biết dưới khuôn mặt tươi cười này, tuyệt đối không hề ôn nhu và thiện lương như vậy, thậm chí có chút tà ác. Nhưng không thể phủ nhận, cái người cứ ở trên giường thì lại làm càn không kiềm chế được, trải qua mấy năm rèn luyện, ngày càng nam tính khí chất hơn.

Buồn ngủ như cơn say rượu, mỗi mạch máu trong người đều thấy dễ chịu, dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Phảng phất cảm giác được có thứ gì đó ấm áp đang tới gần, như được ai hôn lên vậy.

"Anh..." Lăng Khiêm nhắm mắt thì thào, theo thói quen vươn tay sờ sang bên cạnh.

Ngón tay dường như đã chạm vào tóc.

Ngoại hình Lăng Vệ đẹp trai như ánh mặt trời, nhưng tóc thì cực kỳ mềm mại, nghe nói người như vậy thì làm việc rất cẩn thận. Nhưng đến miệng Lăng Khiêm thì lại thành, tóc người nào mềm thì cơ thể lại càng mẫn cảm.

Cho dù Lăng Vệ đã bao lần kháng cự mấy câu nói tràn ngập tình dục này, tóm lại, Lăng Khiêm rất thích dùng ngón tay vuốt ve từng sợi tóc mềm mại của anh.

"Anh, anh về rồi?" Cho dù vừa mới tiến vào mộng đẹp, nhưng cứ nhắc tới Lăng Vệ thì cứ như bản năng từ tận trong xương tủy, phát hiện đã sờ được tóc thật, Lăng Khiêm mở mắt, không kìm nổi vui sướng mà sờ xuống dưới.

Ểhh? Sao vẫn là tóc?

Sờ xuống chút nữa.

Sao người anh toàn là tóc vậy?

"Ôiiiii!"

Lăng Khiêm đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn lên, xách cái đồ quỷ nhiều lông này lên.

Thiếu tướng trừng mắt thật to, thì đối tượng cũng nhìn lại bằng một đôi mắt to tròn long lanh.

"Đồ Koala hạ lưu, đêm hôm khuya khoắt lại dám quấy rối tình dục bổn Thiếu tướng! Mày tưởng bản Thiếu tướng là chủ nhân của mày, đúng không? Thật ra là muốn quấy rối tình dục anh của ông đây chứ gì!!!" Lăng Khiêm nghiến răng nghiến lợi với con Koala đang tỏ ra không biết gì hết này, đổ hết bực tức hôm nay lên đầu nó.

Thật là, không biết cái đồ ngu ngốc béo ú chỉ biết ăn, ăn và ăn này làm gì mà lại được anh yêu quý.

Cứ tưởng rằng anh nuôi nó vài ngày là thấy chán, rồi vứt nó sang một bên. Không ngờ rằng, cho dù có bị bao công vụ Quân bộ quấn thân, anh vẫn kiên trì nuôi nấng con đần này. Cho dù có lúc bận đến không thể chăm sóc nó, thì anh cũng sẽ gọi điện thoại hỏi thăm mẹ, thuận tiện dặn dò quản gia nhớ cho nó ăn no.

Cái đồ cả người toàn lông này thì có gì mà tốt chứ?

Ăn uống no nê xong thì lăn lộn lung tung trong nhà, nhìn thấy cái gì thì cũng cho là thân cây, leo trèo khắp nơi. Koala không phải là động vật lười biếng, chậm chạp nhất hay sao? Tại sao con này giống như gián điệp, xuất quỷ nhập thần thế này?

Có vài lần, Lăng Khiêm đang ôm anh sung sướng mà đưa ra đẩy vào, thế mà vừa mới ngẩng đầu thì đã thấy nó đang ngồi xổm ngồi trên tủ đầu giường, hai mắt to tròn lấp lánh, vô cùng tò mò mà nhìn chằm chằm bọn họ làm tình....

Gặp quỷ rồi!

Dám cả gan phá hư bầu không khí làm tình tốt đẹp, loại này, hắn phải thay trời hành đạo!!!!

Hơn nữa, cơ thể khỏa thân quý giá của anh, con Koala thối này thì có tư cách gì để nhìn?

Lăng Khiêm nhiều lần kháng nghị, không ngờ lại bị Lăng Vệ phản bác, "Đường đường là Thiếu tướng lại đi so đo với một con Koala, em có biết xấu hổ không vậy? Em không thấy nó rất đáng yêu à?"

"Lúc ngủ dậy, anh vào phòng tắm đánh răng, chợt phát hiện trên gương có một đống lông, vừa quay đầu thì thấy nó đang biến quân phục cao quý thành thân cây mà bám riết không thôi. Thì anh sẽ thấy nó đáng yêu à? Anh, nó cực kỳ hạ lưu, nó nhất định là muốn nhìn trộm anh tắm."

"Lăng Khiêm, nó chỉ là một con Koala mà thôi. Em ghét nó như vậy là vì nó là quà Lăng Hàm tặng cho anh chứ gì."

"Tất nhiên, đấy chỉ là một trong vài lí do mà thôi. Anh, anh vứt nó đến trạm cứu hộ động vật là được rồi."

"Anh sẽ không làm vậy!"

Cho tới nay, anh đều là thần hộ mệnh của con Koala này.

Mày đã lớn mật kiêu ngạo, tự tìm đường chết mà bò lên giường của bản Thiếu tướng.......

"Hôm nay anh không ở nhà, mày tới số rồi!" Lăng Khiêm không lưu tình chút nào mà nhe răng cười, xách cổ Koala ném vào sọt rác.

***

Sáng ngày thứ hai không cần phải làm việc, Lăng Khiêm không mặc quân phục, mà lười biếng chỉ mặc áo ngủ đến phòng ăn.

Đang vui vẻ hưởng thụ thức ăn do người hầu mang lên, Vệ quản gia không biết từ chỗ nào đã chạy ra.

"Thiếu gia Lăng Khiêm, xin hỏi cậu có nhìn thấy Koala của Tướng quân hay không?" Trong tay quản gia còn đang cầm một giỏ lá cây tươi ngon.

Mọi người trong đại trạch đều biết Koala là sủng vật yêu quý của Lăng Tướng quân.

Tướng quân phải xử lí rất nhiều công việc vất vả, về nhà mới được nghỉ ngơi, ngồi dưới dưới ánh mặt trời mà dịu dàng vuốt ve Koala, là hình cực kỳ ấm áp trong đại trạch. Đối với chuyện nuôi dưỡng Koala, lúc đầu Vệ quản gia cũng ôm thái độ không tán thành, ông cực kỳ để ý hình tượng uy nghiêm của Lăng gia. Sủng vật của Tướng quân thì nhất định phải là mấy con oai vệ dũng mãnh như Thebes....

Thế nhưng, khi nhìn thấy Tướng quân chơi đùa với Koala, tâm tình thả lòng vô cùng vui vẻ, Vệ quản gia đã ý thức được cái đồ Koala này tuy rằng vừa lười biếng, ngốc nghếch lại chẳng oai phong gì, lại có thể giảm bớt gánh nặng trên người Tướng quân.

Điều mọi người kinh ngạc nhất chính là thiếu gia Lăng Hàm quanh năm trưng một bộ mặt lạnh lùng, khi thấy Tướng quân đang chơi với Koala, thế nhưng cũng sẽ yên lặng ngồi chờ một bên. Nhìn thì có vẻ như chẳng thích Koala tí nào, nhưng mà Vệ quản gia là ai chứ, là người đã chăm sóc Lăng Hàm từ bé đến lớn, ông lại cảm nhận được bầu không khí xung quanh Lăng Hàm rất ôn nhu.

Bất tri bất giác, cảm giác của Vệ quản gia đối với thành viên mới này cũng từ từ thay đổi.

Thậm chí lúc Tướng quân ra ngoài, người lúc đầu phản đối nuôi Koala, lại trở thành người quan tâm Koala có ăn no uống đủ hay không nhất.

"Koala?"

"Sáng nay, tôi định cho nó ăn lá cây, nhưng lại không thấy nó ở trong ổ. Đã tìm từng phòng rồi nhưng mà vẫn không thấy."

" Ông đã tìm trong thùng rác chưa?" Lăng Khiêm nhàn nhã uống sữa.

"Thùng rác?" Vệ quản gia run sợ một chút rồi mới bừng tỉnh đại ngộ, trợn mắt há mồm nhìn Lăng Khiêm, "Thiếu gia Lăng Khiêm, cậu... Đây chính là sủng vật tâm ái của Tướng quân."

"Tâm ái của anh, đương nhiên là bản Thiếu tướng rồi. Đồ Koala thối này còn dám uy hiếp địa vị của bản Thiếu tướng cơ à!!" Lăng Khiêm bỏ cốc sữa xuống, không hề gì mà nhún vai, "Vứt nó vào thùng rác đã là thủ hạ lưu tình lắm rồi. Ông đi ôm nó về đi, nhớ kỹ đừng nói cho anh biết!"

Cảnh cáo quản gia xong, Lăng Khiêm cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn sườn dê thơm ngào ngạt. Hôm nay sườn dê nướng rất ngon, gia vị vừa đủ, chỉ tiếc là không có anh ở đây.

Lăng Khiêm ăn một miếng sườn dê, lại nghĩ tới nghĩ lui, đã hai ngày rồi không được ăn điểm tâm cùng anh.

Từ khi làm cảnh vệ của anh, ít khi nào phải rời xa anh lâu như vậy. Nhất định là do tên khốn Lăng Hàm lợi dụng việc công cho việc tư. Sau khi chính thức nhậm chức chủ tịch Ủy ban vũ khí, quyền lực trong tay Lăng Hàm lại càng cao hơn. Cả hai đều là quân hàm Thiếu tướng, cho nên mỗi lần gặp được một trong hai anh em nhà này, thủ trưởng lại cảm thấy rất áp lực.

Quỷ nó, không thể nào cứ như vậy được.

Chức quan cảnh vệ thân tín quan trọng bên cạnh anh thì vẫn phải làm, mặt khác nếu hắn muốn tăng sức ảnh hưởng của mình trong Quân bộ, thì ít nhất cũng không thể thấp hơn Lăng Hàm được. Ngày hôm qua xét duyệt văn kiện, trong đó có mười hai cái phải đích thân đi kiểm tra.

"Thiếu gia Lăng Khiêm, không ổn rồi." Vệ quản gia đột ngột quay lại, trên mặt không giấu gì vẻ lo lắng.

Vệ quản gia lúc nào cũng chú ý hình tượng không hô to gọi nhỏ, Lăng Khiêm vừa nghe liền biết là có chuyện rồi.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không thấy trong thùng rác."

Lăng Khiêm sửng sốt, "Làm sao có thể?"

Trong ấn tượng của hắn, hệ thống xử lí rác thải của Lăng gia hình như là buổi trưa mỗi ngày.

Con Koala ngu ngốc kia mới bị vứt vào tối qua, bây giờ còn chưa đến giữa trưa, thì nó phải ở đó mới phải chứ!

"Xin hỏi thiếu gia Lăng Khiêm, cậu vứt Koala vào lúc nào vậy?" Vệ quản gia nghiêm túc hỏi.

"Hỏi cái này làm gì?"

"Bắt đầu từ cuối năm trước, hệ thống xử lý rác đã chuyển sang buổi sáng rồi."

"Cái gì?" Lăng Khiêm ngạc nhiên.

"Thiếu gia Lăng Khiêm, cậu không biết sao?" Vệ quản gia kỳ quái hỏi.

Lăng Khiêm trầm mặc một chút, rồi mới phẫn nộ mà trừng quản gia, "Làm sao tôi phải biết chuyện thời gian xử lí rác đã thay đổi! Tôi là Thiếu tướng Quân bộ, không phải mèo hoang chuyên đi lục thùng rác!"

Đối mặt với thiếu gia đang nổi bão, Vệ quản gia lập tức ý thức được thân phận và lập trường của ông, nhanh chóng chỉnh âm lượng nhỏ xuống, do dự mà nói "Nhưng mà, Tướng quân rất thích con Koala kia...."

"Có thích thì cũng đã biến thành một đống thịt nát rồi." Lăng Khiêm bỏ lại dao nĩa, ngồi thẳng lưng, bình tĩnh mà nói.

Nếu sáng nay rác thải đã được xử lí, vậy thì từ ba giờ trước, cái con Koala điên cuồng rình trộm kia đã bị máy móc xử lí không còn một cọng lông rồi.

Dám quyến rũ anh của hắn, chết cũng không đáng tiếc.

Chuyện đau đầu nhất chính là nếu để anh biết được, nhất định sẽ rất bất mãn với hắn.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt tức giận khổ sở bởi vì mất đi sủng vật của Lăng Vệ, Lăng Khiêm cũng chán không muốn ăn nữa.

"Cảnh cáo mọi người, không ai được nhắc tới chuyện này cho anh nghe, cũng không được kể cho Lăng Hàm biết."

"Nhưng mà, thiếu gia Lăng Khiêm, nếu Tướng quân trở về nhìn không thấy Koala thì..."

"Dài dòng! Không phải chỉ là một con Koala thôi sao?" Lăng Khiêm ấn ấn vài cái trên máy truyền tin, nhanh chóng tìm được dãy số rồi bấm gọi, "Alo, có phải là vườn bách thú Yên Vui tinh hay không? Tôi là Thiếu tướng Quân bộ Liên bang - Lăng Khiêm, chỗ mấy người có con Koala nào hay không?"

"..."

"Cái gì? Không có con Koala nào? Buồn cười, không có Koala thì còn mở vườn bách thú làm gì? Mấy người có biết hành vi không có tính trách nhiệm này ảnh thưởng nghiêm trọng thế nào tới Quân bộ hay không?"

"...."

"Ít nói nhảm! Tôi không cần biết mọi người dùng cách gì, ngay lập tức mang một con Koala đến đây cho tôi! Nghe rõ, đây chính là quân lệnh khẩn cấp! Tôi muốn một con Koala nặng ba cân, lông màu xám tro, tôi sẽ gửi video sang, nhất định phải giống hệt cái con trong video. Thời gian? Đương nhiên là càng nhanh càng tốt."

"..."

"Không được nói với tôi mấy lí do linh tinh như thời gian không đủ, trong vòng hôm nay nhất định phải mang tới đây. Đây là cơ mật liên quan đến Quân đội Liên Bang! Mấy người muốn Tướng quân tức giận phải không? Không muốn ngồi tù đếm lịch thì làm chuyện này cho tốt đi. Còn nữa, nhớ phải giữ bí mật. Người nào để lộ bí mật này, sẽ bị xử tử như kẻ phản bội Liên Bang."

Vệ quản gia ở một bên nghe Lăng Khiêm nói, đã toát hết mồ hôi lạnh.

Không hổ là thiếu gia Lăng Khiêm phản ứng nhanh nhẹn, sấm rền gió cuốn, dùng quân lệnh khẩn cấp để tìm một con... Koala?!

***

Sau khi kết thúc hội nghị cấp cao giữa Liên Bang và Chính phủ, Lăng Vệ phong trần mệt mỏi trở về Yên Vui tinh.

Lần này không cho Lăng Khiêm đi cùng, không cần nghĩ cũng biết Lăng Khiêm bất mãn thế nào.

Sau khi về đến nhà, chắc chắn sẽ nghe mấy câu oán giận kiểu "Anh, anh bất công, lại thiên vị Lăng Hàm rồi."

Tiểu tử Lăng Khiêm đã làm Thiếu tướng rồi, mà tính cách vẫn như con nít vậy.

Nhưng mà, được Lăng Khiêm vây quanh làm nũng bán manh giống như cún con, đương nhiên, trong lòng cậu vẫn thấy rất là ngọt ngào.

Nếu lúc hắn đòi bồi thường, có thể tiết chế một chút, vậy thì càng tốt hơn.

"Anh, anh đã về rồi!!!!!!"

Xe bay có dấu hiệu ngôi sao vàng của Tướng quân vừa mới dừng trước cổng lớn Lăng gia, Lăng Khiêm đã vứt bỏ mọi việc, kích động chạy ra ngoài nghênh đón.

"Lăng Hàm đâu? Hai người không về cùng nhau sao?" Không thấy Lăng Hàm, trong lòng Lăng Khiêm âm thầm vui vẻ.

"Lăng Hàm có chút việc phải xử lý, nhưng sẽ về nhanh thôi."

"Hai ngày nay, anh đều ăn chơi đàng điếm với Lăng Hàm phải không? Anh vứt em ở nhà, anh quá thiên vị Lăng Hàm rồi, anh thật bất công!!!!" Không ngoài dự đoán, Lăng Khiêm không từ bỏ bất cứ cơ hội nào, như cún con oán giận, "Bị anh vô tình mà vứt bỏ ở nhà, còn phải làm một đống việc khổng lồ vất vả, em thật sự rất đáng thương."

Không phải làm nũng ấu trĩ, mà đang tức giận thật rồi.

Lăng Khiêm đang áp dụng chiêu hắn hiểu rõ nhất, tự làm khổ chính mình, bán manh làm nũng để cầu yêu thương. Cộng thêm tài năng diễn xuất ảnh đế, càng dễ dàng đạt được mục đích.

"Ăn chơi đàng điếm chỗ nào, anh và Lăng Hàm phải tham gia hội nghị quan trọng."

"Nói xạo, anh trả lời em đi, ngày hôm qua có 'làm' với Lăng Hàm hay không? Nếu như không làm, thì coi như là thật sự chuyên tâm vào hội nghị."

Nghe được em trai đang hỏi xảo quyệt như vậy, Tướng quân quả thực muốn sụp đổ. Lăng Vệ nhanh chóng xách vali lên, vào trong phòng khách.

Đặt vali lên bàn rồi mở ra, lấy một ít văn kiện ở phía trên ra, bên dưới là vật gì đó vừa xanh vừa hồng. Lăng Vệ cầm lên, nhìn qua dường như là hoa quả đặc sản ở chỗ khác.

"Anh mua cho em ăn à?" Lăng Khiêm vui mừng, hoa quả đối với Thiếu tướng thì chả là gì cả.

Nhưng lần này anh đi công tác, ít nhất cũng để hắn ở trong lòng rồi.

"Xin lỗi, đây cũng không phải là mua cho em..." Lăng Vệ mỉm cười mang theo một tia xin lỗi, "Đây là cho Koala ăn."

Khóe miệng Lăng Khiêm cứng lại.

"Đây là quả án thụ, là đặc sản của Tiểu Án tinh, nghe nói quả này cũng có vài chất dinh dưỡng giống như lá cây. Nhưng đối với Koala, có lẽ quả này sẽ hấp dẫn hơn lá cây. Loại quả này có thể coi là bữa cơm sang chảnh của Koala."

"Anh đi tham dự hội nghị cơ mà? Không phải đi du lịch, thế mà chỉ mang quà về cho mỗi con Koala????"

"Trong khách sạn có nhiều hoa quả lắm. Thật ra lúc đầu anh cũng không chú ý lắm, là Lăng Hàm lấy cho anh một quả, bảo Koala thích ăn lắm."

Sắc mặt Lăng Khiêm càng thêm khó nhìn.

Hừ, lại là Lăng Hàm.

Lợi dụng Koala ngu ngốc không biết gì để tranh sủng....

"Vệ quản gia, phiền ông bế Koala ra đây chút được không?"

Nghe thấy Lăng Vệ nói, Lăng Khiêm còn đang khinh bỉ Lăng Hàm, lập tức chấn động, ánh mắt nhìn về phía Vệ quản gia.

Vừa vặn, Vệ quản gia cũng mang vẻ mặt cầu giúp đỡ nhìn Lăng Khiêm.

Bế ra kiểu gì đây?

Con Koala đáng thương kia giờ đã là một đống thịt nát rồi, làm sao có khả năng vui vẻ chạy ra đây ăn trái cây?...

"Anh vừa mới đi công tác về, lên tầng tắm rửa chút đi." Lăng Khiêm khụ khụ ho một tiếng.

"Không sao, anh mới tắm ở khách sạn rồi."

"Cũng phải tốn chút thời gian thì mới tìm được Koala!!!" Lăng Khiêm hơi to giọng

"Lăng Khiêm, xảy ra chuyện gì?" Lăng Vệ hoang mang mà đánh giá hắn, "Đang êm đẹp, sao em lại tức giận?"

Chuyện Koala đã biến đống thịt nát, đương nhiên đứa ngốc cũng không dám nói ra.

Lăng Khiêm cũng không phải người vừa gặp phải chuyện xấu đã buông vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn dơ hai tay lên. Trên người hắn, tuyệt đối có phong cách quân nhân ngoan cố chống lại kẻ thù.

Vừa thấy tình thế không ổn, Lăng Khiêm lập tức sử dụng tuyệt chiêu -- làm nũng!

"Đương nhiên là em phải giận rồi." Lăng Khiêm kéo áo Lăng Vệ, tà mị mà cười, "Anh đối tốt với Koala như vậy, em không ăn giấm được sao? Ăn nhiều dấm chua như vậy, em cần phải dùng nước miếng ngọt ngào của anh để giải khát mới được."

Lăng Khiêm cà lất cà phơ mặc áo ngủ ôm chặt Tướng quân đang mặc quân phục uy nghiêm.

Hôn lên đôi môi mềm mại.

Mặc dù là muốn che dấu nên mới hôn môi, thế nhưng một khi đã hôn rồi thì lại không kìm lòng nổi mà càng dấn sâu.

Mùi vị của anh vĩnh viễn cứ thơm mát ngọt ngào như vậy, mê người lạ thường.

Lăng Khiêm như mèo con mà thăm dò bên trong khớp hàm, quấn lấy đầu lưỡi đầu lưỡi. Miệng lưỡi tiếp xúc phát ra âm thanh xấu hổ, Lăng Khiêm tham lam mà hôn sâu, khẽ hé mắt thì lại phát hiện, Vệ quản gia và người hầu đã lui xuống từ lâu rồi.

Cho dù lịch trình làm việc bận rộn, trong tay nắm nhiều quyền lực lớn, thì Lăng Vệ vĩnh viễn vẫn còn ngại ngùng như vậy. Đại khái cũng bởi vì đối phương chính là em trai tâm ái, mới bị hôn chút mà đầu gối đã nhũn cả ra rồi.

Bất tri bất giác cả hai đã ngã xuống, ôm nhau thân thiết trên sô pha.

Quân phục đã bị cởi hơn phân nửa, vạt áo mở rộng, cảnh tượng vô cùng hương diễm.

Điều đáng ghét nhất lại là lúc hắn định ăn sạch anh, thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Tất nhiên là Lăng Khiêm không thèm quan tâm chuông cửa gì đó, muốn tiếp tục ăn ngon mới là hợp lý. Nhưng Lăng Vệ lại bị tiếng chuông làm giật mình, nhận ra được cậu đã vô tri vô giác mà định làm chuyện này ở phòng khách. Tướng quân da mặt mỏng cực kỳ xấu hổ, thái độ kiên quyết mà đẩy Lăng Khiêm đang dựa trên người mình ra.

"Anh, anh đi tắm cái đã." Lăng Vệ xách theo vali, chạy trốn lên tầng.

Bối rối đến mức đã quên chuyện cậu vừa tắm ở khách sạn rồi.

Lăng Khiêm tiếc nuối mà nhìn món ngon vừa dâng lên miệng đã chạy mất dạng, lắc lắc đầu, khó chịu mà nhìn ra phía cửa, "Cái đồ hỗn đản nào dám cản trở chuyện tốt của bản Thiếu tướng... Hả? Vườn bách thú mấy người nhanh vậy..."

***

Tắm nước lạnh xong, Lăng Vệ mới xua tan được cảm giác xấu hổ ở phòng khách vừa rồi, mặc đồ ở nhà thoải mái xuống tầng.

Khi đến phòng khách, cậu đã nhìn thấy Koala đang ngồi xổm ngồi ở đá cẩm thạch trên bàn trà, Koala đang ăn đến phồng cả miệng.

Chuyện kinh dị chính là người đang đút cho Koala ăn, lại là Lăng Khiêm.

Kỳ quái, không phải là Lăng Khiêm rất ghét Koala hay sao?

"Lăng Khiêm, hôm nay, em làm sao vậy.."

"À, anh đến rồi. Anh xem đi, em đang đút trái cây cho Koala ăn." Lăng Khiêm ân cần bế Koala lên cho Lăng Vệ chiêm ngưỡng, tươi cười siêu cấp mê người.

Nhìn thấy Koala hành động ngu ngốc nhưng lại vô cùng đáng yêu, khóe môi Lăng Vệ thản nhiên kéo lên ý cười, đi tới ôm nó vào trong lòng.

"Kỳ lạ." Lăng Vệ bỗng nhiên nói nhỏ.

"Có chuyện gì à?" Lăng Khiêm bất động thanh sắc hỏi.

"Hình như nó béo lên."

"Chuyện này là đương nhiên, hai ngày nay, em chính là người cho nó ăn uống đến căng bụng, nó ăn rất giỏi."

"Màu lông của nó hình như...."

"Anh cũng nhận ra được màu lông nó hơi khác phải không?" Lăng Khiêm vươn tay xoa đầu Koala, nói dối không chớp mắt, "Ở gần đây mới mở một thẩm mĩ viện cho thú cưng, em đã bảo quản gia mang nó qua đó. Dẫu gì thì nó cũng là sủng vật của Tướng quân, phải để cho nó thưởng thụ dịch vụ cao cấp một chút. Em đã tốn một đống tiền để cho nó đi spa thư giãn đấy, nhưng mà lúc làm xong thì màu lông có chút thay đổi. Anh ơi, như vậy càng đẹp hơn mà?"

Koala bị Lăng Vệ ôm vào trong ngực, chậm rãi ủn mông, vươn ra móng vuốt ôm cánh tay Lăng Vệ như ôm cành cây vậy.

Nhất cử nhất động vẫn cực kỳ đáng yêu.

Nhưng mà, Lăng Vệ cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Còn đang bận suy nghĩ, từ bên ngoài đã có tiếng xe bay vừa đáp xuống.

"Có thể là Lăng Hàm về rồi." Lăng Vệ quay đầu nhìn về cửa.

Lăng Khiêm còn đang mong đêm nay Lăng Hàm không trở về nhà. Hai ngày trước một mình độc chiếm anh, cho đu thế nào thì nhất định đêm nay, anh sẽ là của riêng hắn.

Dục vọng nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày rồi, đêm nay nhất định anh sẽ sướng muốn chết.

Cửa lớn mở ra, một thân ảnh cao ráo bước vào trong tầm mắt của hai người.

"Em về rồi."

"Em phải đến căn cứ Thụy Nhĩ Lan rồi lại vòng về, sao nhanh thế? Mọi chuyện đều đã ổn thỏa rồi sao?" Lăng Vệ rất chú ý tới công việc.

Lăng Hàm ừ một tiếng, "Chuyện này không lớn, giải quyết nhanh lắm."

Cánh cửa trạm trổ tinh tế đã che mất tầm nhìn của Lăng Khiêm, nên Lăng Khiêm còn tưởng rằng Lăng Hàm đang ôm văn kiện trong tay. Chờ Lăng Hàm tới gần, hắn mới ngạc nhiên phát hiện, Lăng Hàm đang ôm một con Koala.

Lăng Khiêm nhất thời biến sắc.

"Đây là..." Lăng Vệ hỏi.

"Lúc xuống xe, em thấy nó ở lùm cây cạnh cửa. Chắc là nó lẻn ra ngoài chơi." Tuy rằng bị Lăng Hàm ôm, nhưng Koala có vẻ dương dương tự đắc, cuộn người thành bé ngoan ngây thơ dễ thương.

Lại nhìn thấy Lăng Vệ đang ôm một con Koala khác trong lòng, Lăng Hàm cũng run sợ một chút, ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt đã đoán được mọi chuyện, yên lặng liếc nhìn Lăng Khiêm.

Lăng Khiêm nhìn chằm chằm cái con Koala được Lăng Hàm mang về, hận không thể dùng mắt đốt nó thành từng mẩu thịt.

Đồ giảo hoạt!

Không phải đã biến thành đống thịt nát rồi hay sao?

Đáng giận! Lúc bản Thiếu tướng đi tìm mày thì mày lại trốn. Lăng Hàm vừa về thì mày lại nhảy ra.

Đây là tuyên chiến trắng trợn!

"Sao, sao lại có tới hai con Koala?" Lăng Vệ rất kinh ngạc.

Lăng Hàm ném con Koala đang ôm vào người Lăng Vệ. Đại khái ngửi được mùi vị quen thuộc là người vẫn luôn nuôi nấng mình, Koala rất vui vẻ mà chui vào trong ngực Lăng Vệ, cọ cọ ủn mông rồi ôm chặt lấy cánh tay còn lại của Lăng Vệ.

Thế là, Lăng Tướng quân sau khi tắm rửa cả người thơm phức, hai bên cánh tay lại bị hai con Koala bám lấy, thật sự là rất đáng yêu.

"Lăng Khiêm, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Lăng Vệ muốn tìm đáp án, cũng chỉ có thể hỏi cái người đã ở nhà hai ngày nay.

Lông mày Lăng Khiêm nhếch lên, nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ chẳng biết gì cả, vẻ mặt vô tội mà nói, "Em làm sao mà biết được."

"Em vừa mới nói hai ngày nay em đều ở bên chăm sóc nó, lại còn chi tiền cho nó đi spa. Sao bỗng nhiên lại bảo không biết gì?" Lăng Vệ nhìn con Koala bên trái rồi lại nhìn con Koala bên phải, "Hơn nữa, anh cảm thấy, con Koala được Lăng Hàm bế vào mới chính là con Koala mà anh nuôi."

"Có lẽ vậy." Lăng Khiêm sao cũng được mà quay đầu.

"Như vậy, tại sao từ một con lại biến thành hai con?"

"Anh còn hỏi nữa sao, đương nhiên là chuyện tốt do con Koala anh nuôi làm ra rồi." Lăng Khiêm đúng lý hợp tình mà nói.

"Hả?"

"Đây không phải là chuyện rất dễ hiểu à? Koala cũng sẽ thấy cô đơn mà, cái đồ hạ lưu này không thông qua sự đồng ý của chúng ta, đã tự ý dẫn theo đồng loại về đây." Lăng Khiêm chỉ vào con Koala 'cáo già' cuồng rình trộm, "Chính là nó."

Rồi mới chỉ về con Koala thay thế hắn tốn công tìm được.

"Lén lút... dẫn con này về. Thế mà cũng không báo cho em một tiếng, hại em nhận nhầm thành con Koala anh nuôi, còn tân tân khổ khổ nuôi nấng hầu hạ, còn dẫn nó đi làm đẹp. Không ngờ rằng, bao tâm huyết của em, lại chỉ nhận được mấy lời truy vấn của anh."

Nhìn khuôn mặt tuấn tú ấm ức của Lăng Khiêm, Lăng Vệ cũng trợn cả mắt.

Cái chuyện rắc rối gì đây?

Cảm thấy chuyện Lăng Khiêm đang giải thích thật sự không thể tin được, nhưng cậu lại không có bằng chứng, chắc chắn Lăng Khiêm còn giấu chuyện gì đó.

Hơn nữa Lăng Vệ cũng không muốn vì Koala mà khiến cả hai khó xử. Cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Vệ quyết định không truy cứu thêm nữa. .

Nhưng vẫn còn một vấn đề.....

"Bây giờ lại nhiều thêm một con, phải làm sao đây?"

"Vứt đi là được rồi." Lăng Khiêm không chút do dự nói.

"Như vậy không được hay lắm."

"Nếu anh thích thì nuôi thêm con này cũng được." Lăng Hàm bỗng nhiên đưa ra ý kiến, rất hợp ý Lăng Vệ. Lăng Vệ lập tức nhìn Lăng Hàm đầy chờ mong, "Có thể chứ?"

Lăng Khiêm nhân lúc Lăng Vệ không để ý mà hung hăng xem thường Lăng Hàm.

Rõ ràng anh mới là Tướng quân, sao anh lại như cô vợ nhỏ trưng cầu ý kiến của Lăng Hàm thế, rốt cuộc là tại sao?

Còn cả đồ hỗn đản Lăng Hàm, lợi dụng Koala để tranh thủ tình cảm của anh, thật sự rất... Hỗn đản!

"Có gì mà không thể? Nuôi một con cũng là nuôi, nuôi hai con cũng là nuôi." Lăng Hàm cười nhẹ, "Chỉ cần anh thích là được."

"Vậy còn Lăng Khiêm thì sao?" Lăng Vệ lại nhìn Lăng Khiêm.

Mặc dù cậu đã là Tướng quân Liên Bang, quân hàm đều cao hơn hai đứa em này. Nhưng trong nhà không phải Quân bộ, Lăng Vệ không muốn Lăng gia đều phải nghe theo cậu. Bởi vậy, rất nhiều chuyện trong gia đình đều hỏi ý kiến dân chủ của hai đứa em.

"Lăng Khiêm, nếu anh nuôi nó thì em có phản đối không?"

Đương nhiên phải phản đối!

Một con đã ghét rồi, thế mà còn muốn nuôi thêm con nữa?!! Đồ hỗn đản lông xù này, ngoài ăn rồi ngủ như chết, chỉ biết rình trộm rồi tranh sủng với bản Thiếu tướng! Hắn không cần lực chú ý của anh trên người hắn lại bị Koala cướp đi.

Lăng Khiêm gào thét trong lòng, thế nhưng lên đến yết hầu lại biến thành tiếng ho khù khụ.

"Anh thích cái gì, khụ khụ," Lăng Khiêm mỉm cười tao nhã, "Em sẽ thích cái đó."

Dùng đầu gối cũng biết, hắn không có khả năng phản đối.

Nhìn xem ánh mắt của anh tha thiết như vậy, lại thêm Lăng Hàm đứng bên cạnh, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

Lúc này mà làm trái ý anh, thì không phải là tự đẩy anh vào ngực Lăng Hàm hay sao!!

Nhịn.

Tí nữa ở trên giường, giả vờ ấm ức tủi thân mới là chiến lược chính xác.

"Như vậy, các em đều đồng ý nuôi hai con Koala này?" Lăng Vệ hỏi.

"Ừm."

"Em đồng ý."

Lăng Vệ bị hai con Koala ôm đến mỏi cả tay, thật cẩn thận mà kéo nó xuống, nhẹ nhàng bỏ lên bàn.

Hai con Koala ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, quả thật rất thú vị.

Lăng Vệ lại nghĩ đến một vấn đề khác, "Bây giờ có hai con Koala, anh cũng không thể cứ gọi Koala Koala mãi được. Hay là đặt tên cho bọn nó đi."

Trong phòng khách xa hoa mỹ lệ, một vị Tướng quân, hai vị Thiếu tướng, ngồi xung quanh bàn mà nghĩ tên cho hai con Koala... Khung cảnh thật sự có chút vi diệu...

"Hai em đã nghĩ được tên nào hay chưa?"

"Anh, anh thấy tên nào hay thì gọi bằng tên đó." Hai đứa em trả lời thập phần nhất trí, cho dù là Lăng Khiêm hay Lăng Hàm đều không hứng thú với chuyện Koala.

Ngược lại thì Lăng Vệ nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, rồi thử thăm dò, "Một con tên Tiểu Khiêm, một con tên Tiểu Hàm có được không?"

Phòng khách bỗng nhiên trầm mặc.

Vài giây sau....

Hai anh em có cảm ứng tâm linh đặc biệt, nhất trí cùng nói bốn chữ...

"Em! Không! Cho!"

- -- o0o ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.