Thê Khống Chương 191: Thiếu

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 191: Thiếu

Editor: Hoàng Nam

Tiệc mừng Lục Cẩn Chuông một tuổi được tổ chức trong hoàng cung.

Sáng sớm Tiểu Cẩn Chuông đã bị bà vú gọi dậy, thay cho bộ quần áo mới tinh. Lục Cẩn Chuông cũng không biết giống như người nào, rất nóng nảy mỗi khi rời giường. Sáng sớm hắn đã bị gọi dậy, hết sức mất hứng. Lúc bà vú rửa mặt cho hắn, hắn tạt nước tung toé. Lúc bà vú thay quần áo cho hắn, hắn kêu khóc càng lớn.

Sáu bà vú vẫn luôn coi hắn như tổ tông mà chăm sóc, vừa nghe thấy hắn khóc, vô cùng luống cuống, hận không được lấy ra các kiểu trò chơi để dỗ hắn vui vẻ. Lục Cẩn Chuông nghiêng đầu, nhìn các món đồ chơi dụ dỗ hắn trong tay các bà vú hàng ngày cho hắn bú. Hắn xoay tròn một vòng con mắt đen nhánh.

Thấy Lục Cẩn Chuông rốt cuộc dừng khóc, mấy bà vú đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc các bà cho là Lục Cẩn Chuông sẽ cười, hắn chợt ngồi bệt xuống dưới đất, lớn tiếng gào khóc "Oa oa".

Việc này khiến cho sáu bà vú vây quanh hắn sợ hãi.

"Tiểu thiếu gia làm sao thế này?"

"Cẩn Chuông muốn cái gì? Chúng ta đi cưỡi ngựa gỗ được không?"

"Cẩn Chuông có đói bụng không?"

"Ngồi dưới đất không tốt lắm, Cẩn Chuông, chúng ta đứng lên nào?"

"Tiểu thiếu gia ngoan đừng khóc..."

Đôi tay nhỏ bé mập mạp của Lục Cẩn Chuông che mặt khóc thét lên, vẫn không quên duỗi hai cái chân, cực kỳ giống như bị đối xử oan ức.

Bởi vì hôm nay phải đưa Lục Cẩn Chuông vào cung sớm nên Phương Cẩn Chi cũng thức dậy sớm so với bình thường một chút. Nàng vừa mới rửa mặt xong, lập tức đi đến Phong Lai viện của Lục Cẩn Chuông.

Còn chưa đến nơi, Phương Cẩn Chi đã nghe thấy Lục Cẩn Chuông khóc đến thở không ra hơi.

"Cẩn Chuông?" Phương Cẩn Chi vội vã chạy vào.

Thấy Lục Cẩn Chuông ngồi dưới đất, Phương Cẩn Chi vội vàng chạy tới, bế hắn từ dưới mặt đất lên.

Nhập Trà đi theo Phương Cẩn Chi vào, trầm mặt, lành lạnh nhìn sáu bà vú trong phòng một vòng, hỏi: "Đây là thế nào?"

Sáu bà vú sợ hãi, trực tiếp quỳ xuống.

"Cũng không biết làm sao tiểu thiếu gia đột nhiên lại khóc."

"Tiểu thiếu gia hôm nay thức dậy sớm hơn so với bình thường, ngủ không đủ giấc cho nên mới khóc!"

"Chúng nô tỳ cũng dỗ tiểu thiếu gia một lúc lâu, vốn đã nín khóc, không biết sao đột nhiên lại khóc."

"Nô tỳ sợ dưới đất lạnh, muốn bế tiểu thiếu gia ôm lên, nhưng tiểu thiếu gia không chịu, nô tỳ vừa chạm vào tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia khóc càng dữ hơn. Nô tỳ cũng không dám ôm lên nữa..."

"Có lẽ là đói bụng..."

Sáu bà vú ngươi một lời ta một câu, ai cũng muốn giải thích rõ chuyện này. Họ làm việc ở đây lĩnh lương một tháng gấp mười lần nơi khác, hơn nữa sáu người chỉ chăm sóc có một người, đi nơi nào tìm được chỗ làm tốt như vậy? Trong một năm này, sáu người vẫn luôn lo lắng một ngày kia mình phạm vào chuyện gì, hoặc là làm không tốt bằng bà vú khác bị đuổi, một người so với một người càng tận tâm, không có dám nửa phần qua loa khinh thường.

"Cẩn Chuông?" Phương Cẩn Chi cầm bàn tay nhỏ bé mập mạp của Lục Cẩn Chuông lên, nhìn thấy trên mặt của hắn căn bản không có một giọt nước mắt, không khỏi nhíu mày.

Lục Cẩn Chuông hít hít mũi, hắn mở to hai mắt nhìn Phương Cẩn Chi, sau đó chợt nhếch miệng cười. Hắn đưa đôi tay nhỏ ngắn ngủi về phía Phương Cẩn Chi đòi bế.

Lần này, Phương Cẩn Chi không ôm hắn.

Phương Cẩn Chi đặt Lục Cẩn Chuông lên trường tháp, quay đầu lại liếc mắt nhìn sáu bà vú quỳ dưới đất, nói: "Đứng lên đi, quần áo mặc trên người Cẩn Chuông bẩn rồi, thay cho hắn một bộ khác đi."

Mấy bà vú đáp lời, vội vàng lau mặt, thay quần áo khác cho Lục Cẩn Chuông.

Phương Cẩn Chi vẫn ngồi ở một bên, chống tay vào má nhìn Lục Cẩn Chuông.

Đôi mắt đen giống như mực của Lục Cẩn Chuông nhìn Phương Cẩn Chi, hắn nháy mắt mấy cái, trong mắt lóe lên một tia hoang mang. Đợi đến lúc bà vú tới rửa mặt thay quần áo cho hắn, hắn không nữa náo loạn nữa yên lặng ngồi im.

Mấy bà vú đều thở phào nhẹ nhõm.

Phương Cẩn Chi liền đứng phắt dậy, "Cho hắn ăn xong, ôm về phòng ta."

Khi Phương Cẩn Chi đi ra, không vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Lục Cẩn Chuông như mọi khi. Lục Cẩn Chuông nghẹo đầu nhỏ, nhìn Phương Cẩn Chi qua bà vú đang cản trở tầm mắt. Trong miệng hắn rầm rì nói không ra lời, lại đưa cánh tay nhỏ về phía Phương Cẩn Chi. Nhưng Phương Cẩn Chi không hề quay đầu lại.

Nhập Trà liếc mắt nhìn sắc mặt của Phương Cẩn Chi, dịu dàng trấn an: "Cẩn Chuông còn nhỏ, nghịch ngợm chút là bình thường."

"Ta không buồn bởi chuyện này." Phương Cẩn Chi thở dài, "Trước kia chỉ cảm thấy mấy bà vú chăm sóc Cẩn Chuông rất tốt, hôm nay mới phát hiện tính tình của họ quá mềm yếu, chiều chuộng Cẩn Chuông thái quá."

Phương Cẩn Chi có chút lo lắng.

Nhập Trà suy nghĩ một chút, mới nói: "Thân làm nô tỳ luôn phải cẩn thận, chờ Cẩn Chuông lớn hơn một chút nữa, hiểu chuyện rồi, từ từ dạy hắn cũng không muộn."

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, "Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng không thể để cho hắn ở cùng một chỗ với tất cả mấy bà vú..."

Mấy bà vú cuối cùng cũng xử lý được Lục Cẩn Chuông, ôm hắn, đưa hắn đến bên cạnh Phương Cẩn Chi.

Lục Cẩn Chuông không an phận ở trong lòng bà vú, xoay người, chìa đôi cánh tay ngắn ngủn nhỏ bé về phía Phương Cẩn Chi, hắn giống như biết mình làm sai khiến cho mẫu thân không vui nên có chút cẩn thận.

Nhìn bộ dáng của tên tiểu tử này, trong lòng Phương Cẩn Chi lập tức mềm nhũn. Nàng Lục ôm Cẩn Chuông vào trong ngực, đặt ở trên đầu gối.

"Cẩn Chuông về sau không được nghịch ngợm nữa nhớ chưa?" Phương Cẩn Chi nghiêm mặt nói với hắn.

Lục Cẩn Chuông đưa tay nhỏ bé, nắm tua rua rủ xuống từ cây trâm cắm trên đầu của Phương Cẩn Chi, trong miệng y y nha nha, cái gì cũng không nói được. Ánh mắt đầu tiên còn nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi, nhưng Phương Cẩn Chi còn chưa nói hết, sự chú ý của hắn đã bị tua rua của cây trâm hấp dẫn, vui vẻ vừa sờ vừa cười.

Phương Cẩn Chi cười lắc lắc đầu, nàng suy nghĩ trong lòng Cẩn Chuông vẫn còn nhỏ.

Nàng sai Nhập Trà cầm hộp gấm để trong ngăn kéo bàn trang điểm tới, lấy cái lục lạc và bùa bình an lồng sợi dây đỏ đeo vào cổ tay nhỏ bé của Lục Cẩn Chuông.

Nhìn lá bùa bình an buộc trên cổ tay Lục Cẩn Chuông, Phương Cẩn Chi không khỏi nhớ tới Tĩnh Úc sư thái. Từ khi bà mất tích đến nay đã hơn hai năm mà không hề có chút tin tức nào.

"Ưmh ồ! Ưmh ưmh ưmh!" Lục Cẩn Chuông lúc này không nhìn chằm chằm dây tua rua rủ xuống của cây trâm trên đầu Phương Cẩn Chi mà giơ cánh tay nhỏ bé của mình có buộc bùa bình an lên, nhìn cái dây đỏ, y y nha nha một tràng.

"Cẩn Chuông không được phá hỏng, dứt đứt, nghe chưa?" Phương Cẩn Chi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu Lục Cẩn Chuông một cái.

"Ưmh ồ!" Lục Cẩn Chuông nắm tay Phương Cẩn Chi, chỉ chỉ cái dây đỏ có bùa bình an buộc trên cổ tay Phương Cẩn Chi rồi chỉ chỉ vào cái dây đeo trên tay mình.

Hắn cười "khanh khách" không ngừng, giống như đang muốn nói: mẫu thân có, ta cũng có!

Lục Cẩn Chuông còn nhỏ, lại sớm tinh mơ đã bị đánh thức nên trên đường đến hoàng cung đã ngủ thiếp đi trong lòng bà vú.

Trong xe ngựa, ánh mắt Phương Cẩn Chi tùy ý rơi vào một chỗ, yên lặng ngẩn người.

Lục Vô Nghiên kéo nàng vào trong ngực, hỏi: "Sao thế? Đang lo lắng chuyện Cẩn Chuông nghịch ngợm sáng sớm hôm nay hả?"

Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, "Hắn còn nhỏ, nghịch ngợm chút về sau từ từ dạy là được. Thiếp buồn không phải chuyện này."

"Vậy là vì cái gì? Hay vẫn lo lắng chuyện đến bây giờ con chưa biết nói, chưa biết đi? " Lục Vô Nghiên lại hỏi.

Phương Cẩn Chi lại lắc đầu, "Cũng không liên quan tới chuyện sớm một chút hay chậm một chút, thiếp đang suy nghĩ về mấy bà vú. Mặc dù họ chăm sóc con rất tốt nhưng không thể để cho con ở với tất cả mấy người, chúng ta cần phải tự tay nuôi dạy hắn. "

"Không được!" Lục Vô Nghiên trực tiếp cự tuyệt, "Ban đêm con quá ồn..."

Dĩ nhiên, Lục Vô Nghiên cũng không hoàn toàn bởi vì buổi tối Lục Cẩn Chuông hay tỉnh giấc cần người chăm sóc mà là cự tuyệt không cho Cẩn Chuông ngủ cùng khi hắn ở trong phòng với Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi không lên tiếng, vì đây là lần đầu tiên làm mẫu thân nên nàng có rất nhiều vấn đề không hiểu trong việc nuôi dạy con. Nàng cảm giác trong sinh hoạt của Lục Cẩn Chuông còn thiếu chút gì đó, nhưng nàng lại không thể nói rõ.

Khi xe ngựa đến hoàng cung thì Lục Cẩn Chuông vẫn đang ngủ.

"Đưa hắn cho ta." Phương Cẩn Chi nhỏ giọng, ôm Lục Cẩn Chuông từ trong tay bà vú.

Lục Cẩn Chuông từ trong ngực người này chuyển sang ngực người kia, hắn có chút không thích ứng, vặn vẹo uốn éo thân thể nhỏ bé. Nhưng mùi hương và nhiệt độ quen thuộc khiến cho hắn rất nhanh an ổn trở lại. Hắn đang trong giấc mộng chép một cái miệng, lại huyên thuyên thì thầm đôi câu, sau đó nằm ở trong ngực Phương Cẩn Chi tiếp tục ngủ.

Lục Vô Nghiên bao kín Lục Cẩn Chuông trong chăn nhỏ, cơ hồ cũng che kín cả khuôn mặt nhỏ bé của hắn, sau đó lấy áo choàng cầm mũ rộng vành trùm đầu che kín cho Phương Cẩn Chi.

"Nếu đứa nhỏ nặng không cần cố bế làm gì." Lục Vô Nghiên vừa nói vừa dắt Phương Cẩn Chi đi về phía trước.

"Chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, không nặng." Phương Cẩn Chi quay đầu sang, cười với Lục Vô Nghiên.

Nhập Trà đi ở phía sau, nhìn một nhà ba người đi ở phía trước, trên mặt lộ ra một nụ cười, trong lòng thầm hâm mộ và chúc phúc.

Hôm nay mặc dù không được lập làm Thái Tử, nhưng Lục Vô Nghiên vẫn là con trai duy nhất của Sở Ánh Tư, Lục Cẩn Chuông lại là con trai duy nhất của Lục Vô Nghiên, văn võ bá quan nào trong triều ai dám không đến.

Sở Ánh Tư hạ triều, lập tức đến cung Phỉ Thuý, Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi bế theo Lục Cẩn Chuông đã ở đó.

Hoạn quan thông truyền bệ hạ giá lâm, Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi vừa mới đứng dậy, Sở Ánh Tư đã sải bước vào tới.

"Miễn lễ, mau để cho ta ngắm Lục Cẩn Chuông." Sở Ánh Tư tự xưng"Bổn cung" đã nhiều năm, lên ngôi hoàng đế về sau vẫn luôn không quen xưng là trẫm, hôm nay ngược lại trực tiếp tự xưng"Ta".

Lục Cẩn Chuông bị Phương Cẩn Chi bế xốc lên, hắn ngước mắt, tò mò nhìn Sở Ánh Tư.

Sở Ánh Tư ôm hắn lên, hỏi: "Cẩn Chuông có nhớ tổ mẫu không?"

"Ưmh oh oh!" Lục Cẩn Chuông giơ cánh tay ngắn tũn trắng trẻo bụ bẫm sờ lên mặt của Sở Ánh Tư.

Phương Cẩn Chi đứng ở một bên không khỏi lo lắng, Lục Cẩn Chuông rất thích cào loạn, mặt của mấy bà vú cũng bị hắn cào sước không ít. Hôm nay, Phương Cẩn Chi nhìn hắn đưa bàn tay sờ loạn khắp mặt Sở Ánh Tư, trong lòng vô cùng lo lắng, đề phòng.

Nhưng Lục Cẩn Chuông hiển nhiên không như Phương Cẩn Chi suy nghĩ, hắn phân biệt được không phải ai hắn cũng cào. Hắn sờ sờ từng li từng tí mặt của Sở Ánh Tư. Hơn nữa hắn còn dùng một đôi con ngươi sạch bóng nhìn chằm chằm Sở Ánh Tư, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.

"Ưmh a ồ!" Lục Cẩn Chuông dứt khoát giang hai cánh tay ôm cổ của Sở Ánh Tư, sau đó ở trên mặt của bà hôn ba cái liên tiếp "Chụt! Chụt!Chụt".

Gương mặt Sở Ánh Tư dính đầy nước miếng, chọc cho bà cười to vui vẻ.

Tiếng cười Sở Ánh Tư như lan sang Lục Cẩn Chuông, hắn đang không an phận uốn éo người trong ngực Sở Ánh Tư, lập tức giơ đôi tay nhỏ bé lên, liên tiếp vỗ tay, cười "Khanh khách" không ngừng.

"Vô Nghiên, so với con khi bằng tuổi này đứa nhỏ này khôn khéo hơn hơn nhiều, rất biết dụ dỗ người vui vẻ." Sở Ánh Tư trả Lục Cẩn Chuông cho Phương Cẩn Chi, nhận lấy khăn lau mặt tiểu cung nữ đưa tới lau nước miếng ướt nhẹp trên mặt.

Lục Vô Nghiên lắc đầu bất đắc dĩ, " Khuôn mặt hắn giống con nhưng tính không sợ người lạ nửa phần không giống."

Đúng vậy, mặc dù Lục Vô Nghiên thích sạch sẽ nhưng chủ yếu là bị ảnh hưởng từ hai năm khi còn nhỏ ở Kinh quốc. Đến khi lớn lên hiểu chuyện dù hắn không đi Kinh quốc, nhưng vẫn mang tính cách lạnh nhạt, cao ngạo không muốn tiếp xúc với người khác.

Phương Cẩn Chi nhìn Lục Cẩn Chuông trong ngực, suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói: "Lúc thiếp nhỏ như hắn cũng không nghịch ngợm như vậy..."

Sở Ánh Tư thu lại nụ cười, bà nhìn Lục Cẩn Chuông nằm ở trong ngực Phương Cẩn Chi, không biết thế nào, lại nhớ tới Sở Hoài Xuyên khi còn bé.

Cũng không biết đứa bé kia hiện tại thế nào.

Sở Ánh Tư lắc đầu một cái, xua hình ảnh Sở Hoài Xuyên ra khỏi đầu, cười nói: " Đã chuẩn bị cho buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai xong chưa?"

"Đã chuẩn bị xong rồi ạ." Lão ma ma trong cung vội vàng tiến lên một bước, bẩm báo.

Sở Ánh Tư gật đầu, bà suy nghĩ một chút, phân phó Nhập Tửu sau lưng: "Trở về mang ngọc tỷ tới đây."

Phương Cẩn Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Sở Ánh Tư. Nàng lặng lẽ quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Vô Nghiên, thấy sắc mặt Lục Vô Nghiên như thường, nàng lúc này mới yên tâm.

Đừng nói là Phương Cẩn Chi, lúc Lục Cẩn Chuông bắt đầu chọn đồ chơi đoán tương lai, văn võ bá quan trong triều nhìn ngọc tỷ sáng loáng trên bàn đều ngẩn ra.

Một cái bàn lớn, phủ một lớp vải gấm sắc đỏ, được chuẩn bị cho Lục Cẩn Chuông chọn đồ vật đoán tương lai. Trên mặt bàn đặt nhiều đồ vật không kể xiết, quả thực là đem tất cả kỳ trân dị bảo trong thiên hạ bày hết lên. Nhưng dù có trưng bày nhiều tuyệt thế trân bảo hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể sánh bằng ngọc tỷ đặt chính giữa bàn.

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ Sở Ánh Tư muốn bỏ qua Lục Vô Nghiên, trực tiếp lập đứa bé này làm Thái tử?

Chẳng lẽ Sở Ánh Tư thử dò xét gì đó?

Trong lòng những triều thần tới đây vô cùng khiếp sợ, cùng nhau suy đoán lung tung.

Sở Ánh Tư nhìn sắc thái biểu cảm trên mặt các thần tử nhưng không thèm để ý vì tâm tình của bà hôm nay cực tốt, xoay người nói: "Ôm Cẩn Chuông tới đây."

Phương Cẩn Chi liền tự mình ôm Lục Cẩn Chuông, đặt hắn lên trên mặt bàn.

Lúc Lục Cẩn Chuông vừa mới bị đặt lên bàn, lớn tiếng kêu y y nha nha, đưa đôi cánh tay nhỏ hướng về phía Phương Cẩn Chi, muốn trở lại trong lồng ngực hương hương nhuyễn nhuyễn của mẫu thân một lần nữa.

"Cẩn Chuông ngoan, nhìn này có nhiều đồ chơi trên bàn như vậy, con hãy chọn một cái đi nào." Phương Cẩn Chi mỉm cười, động tác êm ái vuốt vuốt đầu Lục Cẩn Chuông.

Lục Cẩn Chuông đưa cánh tay nhỏ hướng về Phương Cẩn Chi thật lâu mà không thấy mẫu thân ôm hắn, lập tức uất ức vô cùng. Hắn mím miệng, chỉ lát nữa là sẽ khóc lên.

"Không được khóc nhè, con chọn một thứ mình thích xong mẫu thân sẽ ôm con." Phương Cẩn Chi chỉ chỉ đồ trên bàn, "Cẩn Chuông nhìn thử đi, con thích gì?"

Lục Cẩn Chuông lúc này mới chuyển đầu nhỏ qua, nhìn về các loại đồ ngổn ngang phía trên bàn, hắn trừng mắt nhìn, chợt nghiêng người, ghếch mông nhỏ lên.

—— thì ra lúc Phương Cẩn Chi đặt hắn ở trên bàn, mông hắn đã ngồi trên một vật.

Lục Cẩn Chuông xoa xoa cái mông, không vui nhìn đồ vật dưới mông khiến hắn bị đau, là một bàn tính làm bằng vàng ròng.

"Cẩn Chuông, thích cái này sao?" Phương Cẩn Chi hỏi.

Lục Cẩn Chuông chê bai nhìn bàn tính vàng trong tay, "Bồm bộp" đạp xuống bàn, ném nó đi.

Lập tức có thần tử khen tặng: "Thị nông công thương, tiểu công tử không thích tính toán là chuyện vui! Đại hỷ sự!"

Lục Cẩn Chuông nghe thấy âm thanh của thần tử đó, tò mò xoay người nhìn lại, sau đó chỉ mũ quan ông đội trên đầu, trong miệng kêu "Ưmh ư".

Sở Ánh Tư cười to một tiếng, nói: "Triệu đại nhân, Cẩn Chuông hình như thích mũ quan của ngươi. Ngươi tiến lên trước một chút, có thể Cẩn Chuông sẽ chọn trúng mũ quan trên đầu ngươi."

Đây chính là cơ hội lộ mặt, Triệu đại nhân lập tức đáp một tiếng, đi tới trước mặt Lục Cẩn Chuông, cúi người xuống để Lục Cẩn Chuông có thể đụng phải mũ quan trên đầu ông.

Lục Cẩn Chuông khẽ giương cái miệng nhỏ nhắn, tò mò nhìn chằm chằm mũ quan trên đầu Triệu đại nhân một lúc lâu, hắn quay đầu, nắm lấy cái dùi trống trên bàn, gõ xuống mũ quan trên đầu Triệu đại nhân "Rầm rầm rầm".

Bị gõ một hồi khiến Triệu đại nhân váng đầu hoa mắt.

"Cẩn Chuông, không được làm vậy!" Phương Cẩn Chi ở bên cạnh nhỏ giọng khiển trách.

Lục Cẩn Chuông quay đầu lại liếc mắt nhìn mẹ ruột của mình, hắn ném dùi trống trong tay, lại bò bò về phía trước, vuốt vuốt đầu Triệu đại nhân, lại thổi thổi cho ông.

Ý kia giống như đang nói —— được rồi, thật xin lỗi á..., ta đập ngươi một cái, thổi một cái nữa, hết đau rồi!

Ai cũng không nghĩ tới hắn có thể làm ra hành động như vậy, mọi người sau khi ngơ ngác đều nở nụ cười. Lập tức lại có mấy vị thần tử đứng ra khen ngợi Lục Cẩn Chuông.

Lúc đại thần thứ nhất khen Lục Cẩn Chuông, trong lòng Phương Cẩn Chi còn sung sướng. Nhưng đến người đại thần thứ năm, thứ sáu đứng ra tán dương Lục Cẩn Chuông, hơn nữa khen bằng những từ ngữ hết sức thái quá, khiến cho Phương Cẩn Chi nghe được cũng có chút đỏ mặt ngượng ngùng...

Phương Cẩn Chi quay đầu đi, lặng lẽ nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, thấy gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không bị kích động giống như nàng. Phương Cẩn Chi nhích lại gần bên cạnh Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: "Bọn họ khen ngợi Cẩn Chuông quá khoa trương..."

Lục Vô Nghiên nhìn lướt qua Lục Cẩn Chuông trên mặt bàn, nói: "Làm gì mà quá khoa trương, mới chỉ khen được có một phần mười nhi tử ta mà thôi."

Phương Cẩn Chi ngẩn ra, cổ quái nhìn Lục Vô Nghiên, không khỏi lại lui trở về vị trí cũ. Nàng coi như là thấy rõ, lúc ở nhà, Lục Vô Nghiên so với mọi người thì ghét bỏ Lục Cẩn Chuông, nhưng trong lòng hắn thiên hạ này không đứa bé nào bằng Lục Cẩn Chuông.

Lục Cẩn Chuông ở trên bàn sờ cái này, nhìn cái kia. Mỗi khi hắn cầm một đồ vật lên, ánh mắt của mọi người ngưng lại trên người hắn, nhưng cũng không lâu lắm, hắn lại ném đồ trong tay đi.

Hắn sờ soạng được gần một nửa những kỳ trân dị bảo tràn đầy trên bàn, không có đồ nào được hắn cầm lâu trên tay.

Sở Ánh Tư đi tới trước bàn, nói: "Cẩn Chuông, con có thích cái kia không?"

Đồ Sở Ánh Tư chỉ chính là ngọc tỷ.

Tất cả mọi người trong cung im lặng, khẩn trương nhìn Lục Cẩn Chuông. Sở Ánh Tư đột nhiên nói một câu như vậy, chỉ vào ngọc tỷ, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

"Ưmh…Hàaa...!" trong miệng Lục Cẩn Chuông ê a đáp lại giống như mình có thể nghe hiểu lời nói, hắn vứt bút lông trong tay, bò tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.