Ta Vốn Phúc Hậu Chương 233: Phản công

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 233: Phản công

Ngọc Mật bị Bao Cốc hôn đến ý loạn tình mê, xúc cảm nơi ngón tay cùng Bao Cốc đem bản thân hướng đến nàng khiến nàng chỉ muốn Bao Cốc càng thêm điên cuồng, nàng kêu lên:

"Bao Cốc, không đủ! Không đủ!" Bao Cốc tức cực kỳ, mỗi một đợt va chạm đó đều sắp đem đâm tan bản thân, Ngọc Mật còn ngại không đủ! Nàng dứt khoát ngồi dậy, theo động tác nàng, nàng ngồi trên bụng Ngọc Mật, ngón tay Ngọc Mật vững chắc mà ghim sâu vào trong thân thể nàng, kích khởi xúc cảm khiến nàng hít hà một hơi, nàng cắn răng một cái, quay người đem tay hung hăng mà thăm dò vào u cốc đã sớm ướt đến không ra dáng vẻ gì của Ngọc Mật, mạnh mẽ càng quấy. Động tác của nàng kích đến Ngọc Mật khom lưng loạn run, khó có thể tự ức mà phát ra tiếng rên khẽ. Bao Cốc ngồi cưỡi trên người Ngọc Mật, còn bàn tay Ngọc Mật lại đặt trên bụng, ngón tay ổn định trong cơ thể Bao Cốc, thân thể nàng mỗi lần hướng lên nghênh đón đều khiến bàn tay động theo, có đôi khi khó có thể tự khống chế thậm chí còn cố ý chơi xấu trong cơ thể Bao Cốc!

Bao Cốc hung hăn càn quấy trong cơ thể Ngọc Mật, bản thân nàng cũng vì tiếng rên không ngừng của Ngọc Mật mà bị dày vò quá mức, vì khiến bản thân không bị trêu đùa đến không cầm giữ được, nàng chỉ có thể đúng lúc mà đong đưa thân mình điều chỉnh cho ngón tay Ngọc Mật dừng ở vị trí khiến bản thân thoải mái nhất, kết quả sau cùng chính là lúc nàng đem Ngọc Mật đẩy đến đỉnh phong, chính mình cũng đạt đỉnh trên người Ngọc Mật —— hồi lâu qua đi nàng mới tìm được hô hấp của mình.

Nàng cúi người ngồi cưỡi trên người Ngọc Mật, đôi má đỏ bừng, môi đỏ nửa hé mà thở gấp, quanh thân tản ra vũ mị sau khi tình triều vừa đi. Nàng cúi người nhìn Ngọc Mật cũng đang nằm ở trên giường khẽ mở môi đỏ run run thở dốc, hỏi:

"Sư tỷ, thỏa mãn không?"

Ngọc Mật 'ân' một tiếng, nói:

"Bao Cốc, ngón tay của ta hình như đã tê rần."

Bao Cốc tức khắc gắng gượng nén xuống một ngụm lão huyết trong lòng. Nàng thật cẩn thận mà rời khỏi ngón tay Ngọc Mật, xoay người liếc nhìn bàn tay trong tư thế ngón giữ hướng lên trời của Ngọc Mật, vừa xấu hổ lại vừa tức đến tột đỉnh. Trên ngón tay kia, tất cả đều là nàng thủy dịch trong cơ thể nàng tràn ra, ngón tay, mu bàn tay, lòng bàn tay, trên bụng còn có hỗn tạp vết máu. Bao Cốc từng chút mở ra cả bàn tay đã tê dại của Ngọc Mật, lấy ra lụa khăn lau đi chất lỏng dính phía trên, lại thế sư tỷ xoa ngón tay cùng bàn tay còn có một phần cánh tay những nơi bị tê dại.

Ngọc Mật kéo chăn lót sau người nửa nằm trên giường, mặt đầy ý cười nhìn Bao Cốc, nói:

"Ngươi vừa rồi tiết ra trên thân người ta, về sau vẫn như vậy, được không?"

Bao Cốc sâu kín mà nhìn vào mắt Ngọc mật, hỏi:

"Tinh thần của ngươi hiện giờ rất tốt?"

Ngọc Mật vận công lưu thông máu, ngón giữa tay phải uốn lượn đong đưa, cười khanh khách mà nói:

"Ta cảm thấy vẫn có thể làm thêm vài lần?" Nàng nhìn Bao Cốc, ý bảo Bao Cốc lại cưỡi lên.

Bao Cốc thật sự chưa thấy qua có người mặt dày vô sỉ như sư tỷ nàng.

Ngọc Mật thần niệm đảo qua nơi đó của Bao Cốc, phát hiện ăn nhiều linh dược xác thật có chỗ lợi a, khôi phục thực nhanh a. Nàng tức khắc càng thêm không kiêng nể gì, nhìn Bao Cốc, dáng vẻ 'ngươi không theo, ta sẽ không từ bỏ'.

Bao Cốc tức giận nhìn Ngọc Mật, nàng tiến đến gần, định hôn Ngọc Mật, liền bị Ngọc Mật nâng tay dán trên môi chặn động tác của nàng. Ngọc Mật nói:

"Lần này ngươi không được quấy rối ta, ta muốn nhìn dáng vẻ ngươi ở trên người ta ý loạn tình mê."

Bao Cốc: "......"

Ngọc Mật lại giật giật ngón giữa tay phải.

"Đi lên!"

Bao Cốc cắn răng một cái, chỉ có thể lại lần nữa quỳ đứng trước người Ngọc Mật, để ngón tay Ngọc Mật tiến vào trong cơ thể mình. Nàng ôm cổ Ngọc Mật nhìn Ngọc Mật, hỏi:

"Sư tỷ, ngươi không cảm thấy như vậy quá khi dễ người sao?"

Ngọc Mật nói: "Động. Nơi nào ngươi thoải mái tự ngươi biết." Lúc nói chuyện, ôm lấy eo Bao Cốc, môi dừng trước đỉnh phong trước ngực Bao Cốc. Nàng thấy Bao Cốc không động, liền lại nhìn Bao Cốc nói:

"Nếu như vậy ngươi không động, ta sẽ làm cho ngươi nằm bò mà động."

Bao Cốc nổi đóa, cong đầu gối liền muốn đứng dậy, rồi lại bị Ngọc Mật một phen ôm lấy eo ấn trở về.

Ngọc Mật nói:

"Ta biết ngươi thoải mái, bằng không vừa rồi ngươi không có khả năng tiết ở trên người ta, Bao Cốc, ta muốn nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của ngươi. Tối hôm nay liền thêm lần nữa, được không?"

Bao Cốc thực sự bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, nói:

"Chỉ một lần!"

Ngọc Mật: 'ân' một tiếng, hỏi:

"Muốn ta giúp ngươi không?"

Bao Cốc thầm nói: Ngươi sẽ sao?

Nàng nhẹ nhàng mà phun ra hai chữ: "Không cần", dùng thân thể của mình bao lấy ngón tay Ngọc Mật, vòng eo nhẹ động, đem nơi thoải mái trong cơ thể mình hướng đến ngón tay Ngọc Mật.

Bao Cốc nhắm hai mắt, dung nhan đó phô bày trước mặt Ngọc Mật, hô hấp của nàng ép đến thực thấp, thực chậm, dung nhan tinh xảo thanh lãnh điềm tĩnh dần dần có rặng mây đỏ hiện lên. Vòng eo tinh tế kia dừng ở trong tay, ngón tay bị nóng, ướt, bọc, trụ kia, bên trong nàng khi thì khẩn thu khi thì buông ra, khiến Ngọc Mật như bị ma nhập không ngừng mà dùng tay nghênh hướng trong thân thể Bao Cốc, không cho Bao Cốc có nơi tránh thoát, chỉ có thể bị bức bất đắc dĩ mà hút bao lấy ngón tay nàng, ở đầu ngón tay nàng phóng thích bản thân. Nàng thích nhìn Bao Cốc ở nàng trong lòng ngực nhẹ nhàng rung động, một chút sinh ra tư nhan động tình, nàng thích nhìn dáng vẻ mái tóc dài của Bao Cốc phủ lên thân thể tuyết trắng như hoa động trên mặt nước, nàng thích nghe tiếng hít thở rối loạn của Bao Cốc. Nàng theo động tĩnh của Bao Cốc mà động động ngón tay, liền nghe được Bao Cốc hô hấp trầm trầm run lên, cánh tay vốn vòng trên cổ nàng nháy mắt càng siết chặt. Nàng biết Bao Cốc muốn nàng, vì thế, nàng lại theo vị trí kia dùng sức mà động. Nàng động, Bao Cốc cũng ở động, nhưng vì động tác của nàng, động tác của Bao Cốc liền khó có thể khống chế mà tăng lên, dung nhan xuân ý phiếm động đó mị đến có thể nhỏ ra nước —— bỗng dưng, thân thể Bao Cốc đột nhiên hơi dừng lại, cong đầu gối ngồi xuống, tay nàng bị Bao Cốc kẹp giữa nơi đó, Bao Cốc ngẩng đầu lên, hừ nhẹ một tiếng: "Ân ——", dùng sức mà cắn môi, trong cơ thể trào ra một trận co rút kịch liệt, tựa hồ muốn hút toàn bộ ngón tay nàng vào, nàng gắt gao mà ôm lấy vòng eo thon kia không cho Bao Cốc nằm ngã, một hồi lâu, Bao Cốc mới thở một ngụm khí thật dài, ngón tay bị hút chặt của nàng cũng được buông lỏng. Bao Cốc thở hổn hển mở mắt ra, trong mắt vẫn còn mang vài phần mê ly, nàng hỏi:

"Đủ rồi sao?"

Ngọc Mật cảm thấy không đủ, nhìn Bao Cốc như vậy, nàng cũng không dám muốn Bao Cốc tiếp tục, chỉ hỏi:

"Mệt sao?"

Bao Cốc lắc đầu, sau đó cần lấy Khổn Tiên Thằng bị Ngọc Mật ném tới một bên khi nãy, đem tay Ngọc Mật trói lại.

Ngọc Mật ánh mắt chợt lóe, lại nhìn hai tay mình bị trói, kêu lên:

"Ngươi ——"

Bao Cốc Khổn Tiên Thằng cột vào đầu giường, lại lấy ra một cái thắt lưng ngọc che lại đôi mắt Ngọc Mật, nói:

"Sư tỷ, dùng thần niệm sẽ nhìn càng rõ ràng hơn." Khi nói chuyện, nàng ôm eo Ngọc Mật, làm cho Ngọc Mật quỳ đứng ở đầu giường, tay tìm đến hạ thân Ngọc Mật thấp giọng nói:

"Ngoan, ngồi xuống."

Ngọc Mật: "......"

Bao Cốc từ phía sau ôm Ngọc Mật, một bàn tay phủ lên trước ngực nàng xoa nắn, một cái tay khác lại đặt dưới hạ thân trêu đùa khiêu khích, không bao lâu Ngọc Mật liền thở hồng hộc, muốn giãy giụa, nhưng phía trước là khung giường, tay đang bị trói phía trên, phía sau là Bao Cốc, ngay cả không gian đều không có. Bao Cốc làm cho Ngọc Mật trống rỗng đến khó chịu rồi lại không đi vào, ngón tay mấy phen ở cửa động bồi hồi nhưng lại không đi vào, Ngọc Mật không có biện pháp, chỉ có thể cắn răng tham vào. Nhưng sau khi nàng tiến vào, Bao Cốc cũng bất động, chỉ đem ngón tay dừng ở nơi khiến nàng rất muốn, rồi lại không cho nàng, ngẫu nhiên, còn thường thường điểm một chút hoặc nhẹ kích vài cái, không đến vài lần Ngọc Mật liền không nhịn được. Nàng chỉ có thể như Bao Cốc suy nghĩ, tự mình động. Nàng tự cử động, Bao Cốc còn ở phía sau cắn cắn sau cổ nàng, một ngụm cắn xuống cảm giác run rẩy từ sau cổ dọc theo xương sống truyền khắp toàn thân.

Bao Cốc hai tay đều đi vào dưới thân Ngọc Mật, một ở bên ngoài gảy, một ở bên trong bất động.

Ngọc Mật khó chịu mà lắc đầu, kêu lên:

"Bao Cốc......"

Bao Cốc hỏi:

"Sau này còn để ta tự mình động sao?"

Ngọc Mật lắc đầu.

Bao Cốc hỏi:

"Còn để ta tự mình động sao?"

Ngọc Mật lại lắc đầu.

Bao Cốc lại hỏi lại.

Ngọc Mật chỉ có thể cắn răng kêu một tiếng:

"Không nữa!"

Bao Cốc cắn Ngọc Mật vành tai, trầm thấp thán thanh, nói:

"Sư tỷ! Ngươi cũng thật có thể dày vò người!" Ngón tay tham dò trong cơ thể Ngọc Mật đột nhiên dùng một chút lực, liền nghe được Ngọc Mật "ân" một tiếng. Nàng ngại như vậy không tiện làm, liền để Ngọc Mật cúi xuống, sau đó tự mình chuyển đến phía sau từ từ đi vào bên trong Ngọc Mật..

Nháy mắt sau đó, sức mạnh như thủy triều thổi quét qua Ngọc Mật......

Bao Cốc gắt gao mà đè lại eo Ngọc Mật để Ngọc Mật bảo trì tư thế quỳ rạp. Tay Ngọc Mật bị trói lại, phía trước không động được, phía sau bị nàng đè lại eo, cũng vô pháp nhúc nhích, thân mình chỉ có thể nâng lên, nghênh đón từng đợt tập kích. Bao Cốc nghe được Ngọc Mật đè ép thanh âm sắp không thành tiếng, cả người không ngừng run rẩy co rút muốn giãy giụa thoát ra rồi lại phí công, phía sau, càng là một mảnh lầy lội tràn lan. Sau khi Ngọc Mật tiết quá một lần, hơi hoãn, nàng lại một kích, đem Ngọc Mật lần thứ hai đạt đỉnh, thi triển phong nguyên, để Ngọc Mật nằm sấp, quỳ, nằm, mấy phen lăn lộn, Ngọc Mật sau đó chỉ có thể điên cuồng vặn vẹo thân mình nức nở thấp khóc, đến tận khi không thể nhịn được nữa mà cầu nói:

"Bao Cốc, buông tha ta...... cho ta...... ta khó chịu......"

Bao Cốc nói:

"Không phải vẫn luôn cho ngươi sao?" Nàng tăng động tác, thẳng đến Ngọc Mật rốt cuộc không chịu nổi, nàng mới tháo đi trói buộc, để Ngọc Mật hoàn toàn phóng thích. Ngay khi nàng vừa tháo ra, Ngọc Mật liền ngẩng thân mình phát ra một tiếng kêu dài "A ——" dưới thân một mảnh tràn lan, cong thân mình cuộn tròn không ngừng run run, rất lâu sau mới bình ổn lại, cuộn ở trên giường không cử động.

Bao Cốc nằm ở bên cạnh nhẹ ôm lấy Ngọc Mật, thấp giọng hỏi:

"Thoải mái sao?"

Ngọc Mật 'ân' một tiếng, nàng giương mắt nhìn về phía Bao Cốc.

Bao Cốc ôn nhu nói:

"Sau này không được bảo ta làm chuyện xấu hổ, còn có lần sau, không tha cho ngươi, ngươi cứ chờ choáng ngất đi thôi."

Ngọc Mật: "......" Nàng cảm thấy dđể Bao Cốc quỳ cưỡi trên ngón tay mình khá tốt a, nhưng lại tưởng tượng động tĩnh vừa rồi của Bao Cốc, phàm là những động tác nàng đã làm với Bao Cốc, Bao Cốc đều hung hăng gấp bội trả lại cho nàng, khiến nàng muốn chết lại không thể chết được. Nàng chỉ có thể gật đầu, lại hỏi:

"Vậy ta phải muốn ngươi thế nào đây?"

Bao Cốc sờ sờ đầu Ngọc Mật, thấp giọng nói:

"Sau này ta không phải xử nữ nữa, ta muốn ngươi là được."

Ngọc Mật: "......" Sao nàng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp vậy nhỉ?

Bao Cốc ôm Ngọc Mật đi tắm rửa, lại tự thanh lý sạch sẽ bản thân. Lại đổi một bộ đệm chăn mới, lúc này mới mang Ngọc Mật đã ngủ mất trong hồ tắm ra, lại lau sạch hơi nước trên người Ngọc Mật liền ôm về trên giường. Bao Cốc nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã hừng sáng, liền đi vào trong viện bố trí pháp trận, chờ Ngọc Tu La tiến vào đạp bẫy! Nàng muốn đem Ngọc Tu La treo ở pháp trận phơi thành con khô!

***********************************************

Tác giả có lời muốn nói:

Che mặt! Tiết tháo hình như lại nát!

Ngọc Tu La: Bao Cốc, ngươi nếu là cảm thấy kỹ thuật tỷ không tốt, ngươi nằm trên giường, để tỷ tới làm ngươi! Đó là Ngọc Mật nhà ngươi quá ngốc a quá ngốc a!

********************************************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.