S.C.I. Mê Án Tập Quyển 13 - Chương 31: Một sự khởi đầu mới

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Quyển 13 - Chương 31: Một sự khởi đầu mới

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn theo toàn bộ thành viên trong SCI cùng Bao Chửng tới địa chỉ được chọn để làm nơi phẫu thuật nọ, thật là nói không nên lời.

Nơi họ tới, chính xác là thị trấn bác sĩ điên kia.

“Trấn nhỏ này, bọn cháu đã điều tra qua, không có nơi nào có thể thực hiện phẫu thuật được?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Mấy đứa mới tìm trên mặt đất chứ đã tìm dưới lòng đất đâu.”

Bao Chửng mang theo bọn họ vào một nhà kho rất đỗi bình thường, lần tìm chốt chặn được che giấu rất kỹ, sàn nhà sau đó bỗng dưng rời ra.

“Tầng hầm?” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống nhìn kết cấu ghép nối, “Tân tiến vậy sao?”

Bao Chửng mỉm cười, “Phía dưới còn khiến các cậu mở rộng tầm mắt nhiều.”

Bạch Cẩm Đường theo Công Tôn cùng đi xuống, nhìn quanh bốn phía, phát hiện, tầng hầm này với cái không gian bên trên quả là một trời một vực. Bên dưới vô cùng sạch sẽ, từng lớp từng lớp tường màu trắng bạc được phân chia bằng tia cực tím khử trùng, khiến cho người đặt chân vào đây có cảm giác, họ như đang đi trong một con tàu vũ trụ thực sự vậy.

Theo sau bước chân Bao Chửng, con đường càng lúc càng dài, Bạch Ngọc Đường nhận thấy xung quanh trang bị không ít thiết bị giám sát cùng những chiếc còi báo động gắn ở mỗi chốt chặn, nhịn không được nhíu mày, “Tiêu tốn thật ha?”

Bao Chửng mỉm cười, “Ở đây còn lắp đặt cả trang thiết bị chống động đất, lũ lụt, sấm sét đánh tới, vô cùng hoành tráng! Bên ngoài thiết kế thêm một khoang thuyền cứu hộ, có thể nổi khi mực nước dâng cao, thép tấm, thủy tinh chịu lực tuyệt hảo.”

“Cái này có thể mang ra trình làng không sếp?” Triệu Hổ bĩu môi, “Nếu có thể công khai mang đi triển lãm thì con người xác thực có thể nhìn thấy Noah rồi? Phải nhanh chóng in vé rao bán mới được?”

Mọi người biết cậu chàng vẫn hay nói giỡn, chỉ riêng Bạch Cẩm Đường lại ngẩng đầu quan sát, thực sự nghiêm tức cân nhắc có nên làm một cái như thế này hay không, vạn nhất về sau nếu có xảy ra chuyện thì cũng có một nơi để mà trốn.

Y còn đang chìm đắm trong suy tư thì lại bị Công Tôn bên sườn chọt cho vài cái, “Đừng có suy nghĩ linh tinh!”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi phía trước nhìn nhau cười cười – Đại ca quả nhiên tâm tư động đậy.

Cuối cùng, họ cũng dừng lại trước một cánh cửa rất dày. Trước khi bước vào tất cả phải mặc trang phục phòng hộ chống độc toàn thân.

“Đây là nơi nào vậy?” Triển Chiêu vừa mặc đồ vừa thắc mắc, “Nhà xưởng sản xuất vũ thí hóa học sao sếp?”

“Là một phòng bệnh.” Bao Chửng mở cửa ra, cảnh tượng phía sau khiến ai nấy đều kinh sợ.

Trước mắt họ là một căn phòng ốp thủy tinh, còn có đường dẫn xuống dưới. Mọi người bám cầu thang đi tới ……. Căn phòng giải phẫu sạch sẽ rốt cuộc cũng xuất hiện, trang thiết bị hết thảy đều đầy đủ, mới nhất và cũng lớn nhất.

Chính giữa căn phòng là một chiếc giường giải phẫu lớn, trên đó có một người nằm. Người nọ được cách ly bên ngoài bởi lồng kính, bề mặt kính mờ mờ cho thấy nhiệt độ bên trong hẳn phải rất thấp, ước chừng ngang bằng với nhiệt độ ngăn đá tủ lạnh. Máy móc kề bên vẫn đang hoạt động đồng đều, màn hình hiển thị huyết áp cùng các chỉ số sống khác.

Công Tôn kinh ngạc tới không khép nổi miệng, ghé vào cạnh tường thủy tinh nhìn ngắm với vẻ mặt chẳng khác nào một nhóc tì lần đầu tiên được người lớn dẫn tới công viên trò chơi. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn qua vị tình nhân của ai kia ….. Quả nhiên, trong mắt anh hai ngập tràn ý niệm – Nhất định phải tặng cho Công Tôn một cái! Xây một cái! Lập một cái ……

“Bên trong là ai vậy ạ?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi Bao Chửng.

Bao Chửng đưa tay chỉ chỉ.

Mọi người nhìn qua hướng đối diện.

Bobby ngồi trên xe lăn, tay bị còng, đứng quanh còn có một vài người khác.

Thu Y Văn cũng ở tại đó, đang đứng bên người y, tò mò nhìn chăm chăm vào người đang được cách ly.

Ở vị trí của cô có thể nhìn được khuôn mặt người đang nằm trong kia.

Nhưng điều khiến Bạch Ngọc Đường bọn họ càng giật mình chính là – Lam Tây cũng tới đây, tuy không mặc trang phục phòng hộ nhưng lại mặc bộ đồ hỗ trợ giải phẫu.

Thậm chí tóc cậu ta cũng bị cạo hết, Mã Hân ở bên đang lấy máu Lam Tây, dường như là dùng để xét nghiệm gì đó.

Công Tôn sửng sốt, “Sẽ không phải……” Chưa nói xong đã tức tốc chạy qua.

Dương Phàm đi theo sau cũng kinh ngạc không thôi.

“Làm sao vậy?” Bạch Cẩm Đường khó hiểu, mà Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu cũng chỉ biết nhíu mày.

“Mọi người xem.” Mã Hán quay đầu lại gọi.

Lúc này, Lam Tây đã làm kiểm tra xong, tiến vào phòng phẫu thuật, nằm xuống một chiếc giường nhỏ.

Mã Hân rồi Hác Linh đều theo vào. Hai người lấy dụng cụ đã khử trùng, bắt đầu tiến hành truyền máu.

“Không phải chứ!” Bạch Ngọc Đường cả kinh.

“Người Bobby muốn phẫu thuật cho là Lam Kì!” Triển Chiêu cũng biết là thực khó tin nhưng thứ duy nhất họ có thể phỏng đoán được cũng chỉ có nhiêu đây.

Kế đó, tất cả tới vị trí quan sát ngoài phòng giải phẫu, lo lắng chờ đợi.

Không lâu sau, Dương Phàm bọn họ nhanh chóng tiến vào, lồng kính bị khóa chặt bấy lâu nay được mở ra.

Mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ dung nhan người kia – Một chàng trai còn rất trẻ, thân thể được gắn nối rất nhiều ống dây, vết sẹo trên gương mặt có màu khá khác với tổng thể. Nhưng kỹ thuật khâu phải nói là người làm đã rất tỉ mỉ, gần như là nhìn không ra dấu vết.

Nhìn người nọ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức nhớ tới bức ảnh Lam Kì ngày đó họ nhìn thấy trong nhà Lam Tây – Có gầy hơn một chút, nhưng nằm đó những ba năm bất động, biến đổi của cơ thể là điều tất nhiên.

“Anh ta còn sống sao?” Triệu Hổ nheo nheo mắt ngồi chồm hổm xoay sở tầm nhìn phát hiện phần ngực kia quả thực có hơi phập phồng.

“Thật sự sống đó!” Bạch Trì với Tương Bình cũng kích động không thôi.

Công Tôn đứng cạnh chiếc camera trên giá đỡ ba chân, nhắm ngay chính giữa khung hình rồi than thở, “Kỳ tích! Kỳ tích a!”

Mà lúc này, Hác Linh không rõ tại sao, tay cầm dao giải phẫu vô lực, bất giác ngẩng đầu lên …….

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Phản xạ bản năng.”

“Là ý gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu.

“Bobby can thiệp ngăn cản trí nhớ của Hác Linh trở lại, nhưng có một số cái vẫn không thể ngăn được.” Triển Chiêu thấp giọng nới, “Đặc biệt là khi nhìn tới nguyên nhân kích thích lớn nhất.”

“Nguyên nhân kích thích?” Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, “Năm đó Lam Kì chính là kí ức sâu đậm nhất trong lòng Hác Linh, cho nên hiện tại cũng chính là đả kích lớn nhất tới cô ấy sao. Hác Linh kỳ thực có thể vô thức nổi lên cảm giác bi thương hoặc là tưởng niệm …… nhưng đại não lại không tiếp nhận và phản hồi? Do đó cô ấy mới không tự chủ làm ra những phản ứng như kia.”

“Hoàn toàn chính xác!” Triển Chiêu gật đầu, vỗ vai khen ngợi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nheo mắt cười.

Những người khác nhìn cả hai trong nghi hoặc.

Bạch Trì nhịn không được hỏi, “Anh, hai người không căng thẳng sao?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, khó hiểu, “Căng thẳng cái gì?”

“Hác Linh nhìn như hoàn toàn không thể cầm dao giải phẫu, kia phải làm thế nào bây giờ? Đi mời bác sĩ khác tới sao?”

Triển Chiêu cười, “Hác Linh không thể còn có một người cầu mãi mới tới lượt kia kìa, không phát hiện ra sao?”

Mọi người xoay lại nhìn vào trong, Công Tôn nhà mình đã sớm tiếp nhận dao mổ, hai mắt tỏa sáng.

“Uôi.” Triệu Hổ hạ giọng hỏi, “Anh Công Tôn từng động tới người sống rồi sao?”

“Trên phương diện lý thuyết thì pháp y cũng học y học lâm sàng như bác sĩ y khoa bình thường. Mặt khác, Công Tôn không phải có rất nhiều bằng chuyên ngành sao?” Triển Chiêu vuốt cằm cân nhắc, “Dựa vào kỹ thuật thao tác cùng tâm lý tiếp nhận vô cùng vững vàng của Công Tôn, anh ấy hoàn toàn có thể đảm nhiệm vai trò một bác sĩ biến thái! À không không, là một bác sĩ ngoại khoa tiêu chuẩn, nhưng nếu xét trên kinh nghiệm thực tiễn thì……”

“Yên tâm đi, cậu ấy từng thao tác trên vật sống rồi.”

Bạch Cẩm Đường vừa dứt lời, tất cả kinh hãi tới tròn mắt.

Bạch Ngọc Đường lên tiếng trước, “Các anh không phải đã thử nghiệm cái gì đó chứ? Giải phẫu cơ thể sống là phạm pháp đấy!”

Bạch Cẩm Đường lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Thật hả?”

Bạch Ngọc Đường càng thêm bó tay, “Dĩ nhiên!”

Bạch Cẩm Đường trầm ngâm một lúc lâu sau mới lại gật gật đầu, quay sang cặp song sinh lệnh, “Đem con chuột béo kia bỏ đi.”

“Đại ca!” Cặp song sinh kiên quyết lắc đầu, “Anh muốn thả Kì Kì ư? Công Tôn anh ấy sẽ nổi bão đấy!”

“Kì Kì nào?” Triển Chiêu nghe không ra.

“Là long miêu Công Tôn dưỡng trong phòng ấy ạ! Là long miêu không phải con chuột!” Bạch Trì không quên sửa lại câu trước của Bạch Cẩm Đường cho đúng.

Bạch Cẩm Đường liếc Bạch Ngọc Đường, “Nó có hai cái răng cửa thôi ấy.”

Bạch Ngọc Đường chân tình gật đầu, “À, đó là con chuột.”

Bạch Trì nghe mà dỗi nha.

Triển Chiêu hỏi vào trọng điểm, “Đang nói giải phẫu cơ thể sống sao lại liên quan tới vụ này?”

“Đại ca nói nghe kinh khủng quá.” Bạch Trì nhanh chân chạy tới giải thích, “Ngày đó anh Công Tôn nhìn thấy long miêu hấp hối trong chiếc hộp giấy bị bỏ ven đường, liền mang về. Sau khi kiểm tra tổng thể, phát hiện nó có một cái bướu lành khá bự, lại có dấu hiệu phản ứng phụ do thuốc, liền phỏng đoán long miêu này trước vốn là vật cưng được nuôi dưỡng, vì một cái u mà thân thể không thoải mái. Chẳng biết gặp phải tên lang băm nào cho nó dùng dược bậy, cuối cùng còn sinh ra phản thuốc. Người nuôi nó cảm thấy nó chết chắc rồi nên mới ném nó đi như vậy.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Liên quan gì tới giải phẫu cơ thể sống?”

“Công Tôn mang nó về vốn nghĩ nó là chết già nên muốn nhân tiện lúc nó vẫn còn hấp hồi giải phẫu thử xem sao, không ngờ phát hiện ra bệnh còn trị được khỏi, cắt bỏ khối u, rồi cho nó dùng nửa viên aspirin hạ sốt là xong.” Bạch Cẩm Đường trả lời, “Sau đó vẫn dưỡng ở nhà.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhất loạt giật giật khóe miệng – Rồi, rồi, lại nhiều thêm một con long miêu.

“Long miêu kia tên là gì?” Triển Chiêu hỏi, “Kì Kì sao?”

“Công Tôn Bạch Kì!” Bạch Cẩm Đường hỗ trợ giải đáp, “Tên thân mật, Kì Kì.”

Triển Chiêu liếc sang Bạch Ngọc Đường với ánh mắt rất không kiêng nể, mọi người chỉ biết đỡ trán mà nhìn.

“Bắt đầu rồi.”

Lúc này, Bao Chửng chỉ vào bên trong phòng giải phẫu, thông báo.

Bobby ngồi đó chỉ đạo, Dương Phàm và Công Tôn trực tiếp ra tay, Mã Hân, Triệu Cần trong vai trò hỗ trợ đứng bên, Trần Dần phụ trách theo dõi máy móc.

Còn lại ngồi đợi bên ngoài.

Chung quanh thật yên ắng, thời gian từng chút từng chút trôi đi ……. Trong không gian có một âm thanh đều đặn đong đưa “cùm cụp, cùm cụp”.

Triển Chiêu quay sang, chú ý tới Mã Hán đang vô thức đóng mở chiếc bật lửa.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào nó, chiếc bật lửa có vỏ ngoài được điêu khắc bằng tay, tinh tế tới từng chi tiết. Loại bật lửa này vô cùng đắt đỏ, lại thuần thủ công, đã ít lại càng hiếm, gần như độc nhất vô nhị trên đời.

“Cái bật lửa thực đặc biệt a.” Triển Chiêu hỏi Mã Hán, “Tự cậu làm?”

Mã Hán hồi tỉnh, “Người khác tặng cho tôi.”

“Giai Di?” Triển Chiêu khó có được khi đi tám chuyện.

Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại xem, Triển Chiêu cơ bản sẽ không nhàm thoại loại chuyện này, anh biết cậu vẫn luôn để tâm tới thứ đồ vật bất ly thân này của Mã Hán. Hơn nữa trước đó, Mã Hán mới ngắm bắn thành công, mọi người vui mừng không tả, riêng Triển Chiêu dường như lại có thêm một mối nghi hoặc phân tâm.

Mã Hán lắc lắc đầu, lúc này, trong phòng giải phẫu tựa hồ xảy ra tình huống, tất cả khẩn trương tới sát lại xem, thật không tiện hỏi vào lúc này, cậu chỉ kịp để ý – Viên đạn xuyên ngang bật lửa, điều này có ý nghĩa tượng trưng gì đây?

Đợi chờ không biết bao nhiêu lâu, tất cả chuyển sang thay phiên trông chừng, rồi ăn cơm, trò chuyện một chút, đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.

Tất cả đều đi ra. Trong phòng chỉ còn lại Lam Kì được chuyển sang giường bệnh bình thường nằm đó, cùng với Lam Tây vẻ mặt vô cùng kích động trông coi.

Công Tôn và Dương Phàm đi tới, hoàn toàn không nhìn ra ở họ có sự mệt mỏi gì, mà ngược lại, chỉ toàn là hưng phấn.

Triển Chiêu vậy là biết, giải phẫu vô cùng thành công, Lam Kì rồi sẽ khỏe lại, đương nhiên còn cả quá trình vật lý trị liệu đằng đẵng nữa, nhưng chẳng bao lâu, cậu ấy cũng có thể bắt đầu cuộc sống một lần nữa.

Bobby với hai tay bị còng là người cuối cùng đứng bên giường Lam Kì, Hác Linh tò mò nhìn sang y một cái. Trước khi rời đi y nói nhỏ với Dương Phàm một hai câu, Dương Phàm gật đầu đáp ứng.

– – – – –

Vụ án bác sĩ điên vô cùng chấn động này, SCI lại một lần nữa phá được hoàn mỹ, đương nhiên lần này còn thông cáo cả chân tướng vụ tai nạn máy bay ba năm trước đây. Nhưng đợi thực lắm ẩn tình, mà sự thấu hiểu của công chúng lại có giới hạn, cho nên họ chỉ lựa chọn công khai một phần dễ chấp nhận nhất mà thôi. Mặt khác, những kẻ có liên quan tới cả hai vụ án đều nhận được sự trừng phạt thích đáng. Hồ sơ tới đây đóng khép.

– – – – –

Chiều ngày kế tiếp, Dương Phàm cùng một vài vị bác sĩ khoa chỉnh hình tới giúp Hác Linh khôi phục lại gương mặt vốn có, đem Thu Y Văn biến trở về.

Lúc này, Lam Kì cũng được chuyển sang phòng điều dưỡng dài hạn. Bạch Cẩm Đường giúp đôi tình nhân xếp chung một phòng hai giường cạnh nhau, để họ khi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là đối phương.

Vài ngày sau đó, Bobby qua đời vì căn bệnh ung thư.

Mà Hác Linh cùng Lam Kỳ cũng đồng thời tỉnh lại.

Thật kỳ diệu, kí ức là Thu Y Văn suốt ba năm đã qua hoàn toàn như không tồn tại, cả Hác Linh lẫn Lam Kì đều chỉ nghĩ, bọn họ đã được người cứu thoát, mà những gì cô ghi nhớ cũng toàn là những điều tốt đẹp được lưu lại.

Sau khi tỉnh, Hác Linh vì quá đỗi vui mừng mà bật khóc, ngón tay Lam Kì dù không vững vàng nhưng vẫn cố sức, vừa cười vừa bao phủ tay cô.

Hác Linh nói với anh, “Anh nói thực.”

Lam Kì gật gật đầu, có chút gắng gượng nói, “Chúng ta nhất định có thể ra ngoài.”

Vừa vặn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới đây thăm họ.

Ở cửa nhìn một màn bên trong phòng bệnh cũng không biết xấu hổ mà tiến vào quấy rầy, đem giỏ hoa quả giao cho Lam Tây cùng Trần Du đang chiếu cố bọn họ. Cái đôi này tiến triển cũng thực lẹ, Trần Du rốt cuộc cũng không còn cô đơn lẻ bóng nữa, bốn tỷ muội quấn quít lấy nhau bây giờ đều có nơi có chốn.

“Đúng rồi, Miêu nhi.”

Ra khỏi bệnh viện, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Về phần kí ức ba năm rồi của hai người họ, sau này nếu bị hỏi chúng ta phải giải thích như thế nào đây?”

Triển Chiêu cũng nhìn nhận ra vấn đề khúc mắc, nghĩ nghĩ rồi vỗ tay một cái, “A! Cứ bảo là họ xuyên không, khi trở lại thì trí nhớ đều bị xóa sạch đi!”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Mà Triển Chiêu lại thực hưng phấn xoay quanh hỏi, “Cậu nói, nên chọn xuyên về quá khứ hay xuyên đến tương lai mới tốt đây?”

— KẾT ÁN —

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.