S.C.I. Mê Án Tập Quyển 12 - Chương 31: Đánh bạc

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Quyển 12 - Chương 31: Đánh bạc

Thân ảnh người kia hiện lên quá nhanh, Triển Chiêu chỉ có thể nhìn thấy trong tích tắc, gần như nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, lại đảo mắt liếc Ngọc Đường, thì thấy cậu ấy đang chăm chú nhìn vào sơ đồ bố cục con thuyền và cầm bộ đàm thảo luận chiến thuật với đội viên lát nữa sẽ lên thuyền, hoàn toàn không nhìn thấy gì ở phía bên này.

Triển Chiêu thu hồi đường nhìn tiếp tục tìm kiếm trong màn hình nhưng bóng người kia đã không còn tung tích … Có thể suy ra, vừa rồi là Triệu Tước dành riêng cho anh nhìn.

Đang suy nghĩ, Triệu Tước đã lôi kéo Triệu Trinh tới bên bàn đánh bạc.

Tân Cách đích thật là một tay cờ bạc, khách khứa ở trên cái du thuyền xa hoa này hầu hết đều là tài phiệt hoặc kẻ săn mồi, quăng tiền không hề tiếc tay.

Bởi vậy trên chiếu bạc tiền cược rất cao, Tân Cách là một cao thủ, ai đánh với hắn gần như cầm chắc cái thua.

“Vẫn thắng như vậy chắc chắn có gian lận!” Triển Chiêu nhíu mày, “Sòng bạc cứ mặc kệ vậy sao?”

“Du thuyền lấy phí cao ngất, bài bạc kiểu này cũng không có nhà cái, chỉ là dân cờ bạc moi tiền của nhau mà thôi, mọi người vui vẻ chơi chủ yếu là vì không có quy củ, vì thế mới xuất hiện cả những kẻ vô pháp vô thiên như thế.” Tương Bình tra xét kĩ đống tư liệu, không lơ là bất cứ chi tiết nào.

“Trinh phải cẩn thận một chút.” Bạch Trì ngồi ở trên ghế nóng ruột nhìn màn hình, bởi vì không thể nhìn thấy Triệu Trinh, chỉ nhìn thấy người và sự việc trước mặt anh ấy, bởi vậy cậu nhóc càng thêm lo lắng.

Triệu Trinh tới ngồi đối diện Tân Cách, Triệu Tước ở ngay phía sau.

Tân Cách hiển nhiên chỉ để ý đến đối thủ trên chiếu bạc của mình, khi nhận ra đó là Triệu Trinh thì hơi sửng sốt, “Nga? ảo thuật gia tiên sinh.”

“Tiêu rồi!” Bạch Trì mặt như đưa đám, “Hắn nhận ra Trinh rồi.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười xoa đầu cậu an ủi, “Trì Trì, rất ít người không nhận ra Triệu Trinh.”

Bạch Trì càng thêm phiền muộn, đối phương khẳng định biết quan hệ giữa Triệu Trinh với Triệu Tước, sẽ không…

Quả nhiên, Tân Cách chậm rãi ngẩng đầu, khi hắn thấy Triệu Tước đang mỉm cười nhìn hắn thì, biểu tình trên mặt làm Triển Chiêu cùng mọi người vốn đang lo lắng nhịn không được cười lăn lộn.

“Nhìn như mấy con cóc há mồm chờ côn trùng ấy.” Công Tôn ở một bên sinh động hình dung một chút, lại một lần nữa làm mọi người cười văng.

Tân Cách bị đứng hình tầm ba bốn phút mới dời ánh mắt ra khỏi khuôn mặt Triệu Tước, lúc này sắc mặt hắn trắng xanh, ánh mắt lại càng hoảng hốt bất định.

Triệu Tước lạnh lùng mở miệng, “Chà, thật thú vị, dĩ nhiên ở loại địa phương này lại gặp được bạn cũ.”

Nét mặt Tân Cách dãn ra một chút.

Bạch Ngọc Đường cảm khái, “Dễ bị lừa vậy?”

Triển Chiêu cũng nhíu mày, “Không chỉ dễ dụ, có vẻ cũng rất nghe lời.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong đầu tiên là ngẩn người, sau đó giật mình, “Triệu Tước nhanh như vậy đã kịp động tay động chân rồi?!”

“Cái gì?” Mọi người không giải thích được quay lại nhìn hai người —— động tay chân gì cơ?

“Tên ngu ngốc đó nhìn Triệu Tước những ba phút, kêu hắn đi tự tử cũng được nữa là.” Triển Chiêu lắc đầu, “Phóng to màn hình lên là có thể thấy sự biến hoá trong mắt hắn!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Thế nhưng Triệu Tước chưa hề nói gì …” Tương Bình cảm thấy thật kinh khủng, mà Triển Chiêu có thể nhìn ra cũng ghê gớm không kém.

Triển Chiêu cười lạnh một tiếng, “Tân Cách kia có khi cũng chỉ là cá nhỏ, nói cách khác, chỉ là một nhân viên kĩ thuật không hề có sức chiến đấu.”

“Còn đám người đi theo?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừm, dù sao Tân Cách cũng không có năng lực chống trả, ở trước mặt Triệu Tước lúc này chẳng khác nào một con sơn dương đang đợi làm thịt, nhất định đang có kẻ khác ẩn núp đằng sau, có thể không biết nhiều bí mật bằng hắn, không có địa vị cao như hắn, nhưng nhất định có khả năng cùng sự quyết đoán hơn!”

Triển Chiêu vừa mới dứt lời, từ đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Triệu Tước, “Rất đúng nha.”

Đến khi Triển Chiêu phục hồi tinh thần, Triệu Trinh đã thắng được Tân Cách đại cao thủ.

Tân Cách trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Trinh.

Triển Chiêu ở một bên thở dài, “Hôm nay biểu tình của hắn hơi bị nhiều nha.”

Tân Cách buông bài trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào Triệu Trinh, rồi đưa tay chỉ chỉ vào anh, “Cao thủ.”

Triệu Trinh nhàn nhạt đáp, “Tôi thường chơi với bài, nhưng rất ít khi đánh.”

Bạch Trì tủm tỉm nói, “Ảo thuật với lá bài của Trinh siêu cấp đặc sắc nha, anh ấy tẩy bài nhìn cũng đẹp nữa.”

Mọi người có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, Bạch Trì đã hoàn toàn bị Triệu Trinh thu phục mất rồi, chẳng còn nhớ đến chuyện lúc còn bé bị khi dễ thảm thế nào nữa.

Tân Cách cũng cười lắc đầu, “Người trẻ tuổi a, khiêm tốn quá mức sẽ thành ngạo mạn đó.”

Triệu Trinh nhướn mày, “Tôi chỉ nói thật thôi.”

Tân Cách gật đầu, tĩnh tâm lại tiếp tục cùng Triệu Trinh đánh ván thứ hai, nhưng mà… thua thảm hại hơn nữa.

“Oa.” Triển Chiêu lắc đầu, “Triệu Trinh không trực tiếp xếp bài trong tay Tân Cách thành tháp đã rất nể mặt hắn rồi! Tân Cách này thật sự là dân cờ bạc chính gốc sao, đã thua đến vậy còn muốn đánh tiếp?”

“Dân cờ bạc thực sự chính là như vậy. Càng thua càng muốn đánh, luôn nghĩ vận may nhất định sẽ đến với mình, nên mới có những kẻ táng gia bại sản chỉ trong vòng một đêm.” Bạch Cẩm Đường ở một bên nhàn nhạt nói, “Hiểu cầm được buông được thì không phải dân cờ bạc.”

Nửa giờ sau, Tân Cách thua hết số tiền cược mà hắn có, nhưng vẫn tiếp tục muốn đánh, quả thật đã đến lúc phải cởi quần, Triển Chiêu chọt chọt Bạch Trì bên cạnh, “Trì Trì, Triệu Trinh thắng bao nhiêu tiền rồi?”

Bạch Trì mở to hai mắt, “Khoảng năm mươi vạn USD.”

Mọi người phẫn hận nheo mắt lại —— lời dữ vậy trời!

Vì vậy, ở bên kia, Triệu Trinh nghe được tiếng hô lớn của mọi người trong SCI truyền đến tai, “Mời khách!!! Tặng quà!!!”

Ù tai rồi.

Triệu Tước ôm vai Triệu Trinh cúi xuống nói nhỏ vào tai anh, “Nhóc dĩ nhiên lại hoà đồng như vậy, gen của Triệu gia chúng ta bị biến dị nghiêm trọng mất rồi!”

Triệu Trinh bất đắc dĩ nhìn ông ta, mọi người bên này ngẩng mặt suy nghĩ một chút, ảo thuật gia mang theo sư tử đi khắp nơi tuyệt đối sẽ không hoà đồng, hơn nữa Triệu Trinh trước đây thật sự là một bộ dáng độc lai độc vãng, quả nhiên là công lao của Bạch Trì nha!

Triệu Tước trong lúc làm bộ khích lệ Triệu Trinh đã lặng lẽ kêu anh tìm cách làm đồng hồ đeo tay của Tân Cách chạy nhanh đi mười phút.

Triệu Trinh nghe xong không phản ứng, thấy Tân Cách từ bên kia chiếu bạc đi lại phía mình thì đưa tay ra, như là muốn cùng hắn bắt tay.

Tân Cách dù sao cũng là trưởng bối, sao lại đi trở mặt với Triệu Trinh được, đành cùng anh bắt tay mấy cái, lúc rút tay về bỏ đi còn cùng người bên cạnh oán giận cái gì mà phong thuỷ không tốt, sớm biết thế trước khi ra khỏi nhà đừng nhổ mấy cọng tóc bạc đi.

Mọi người nghe thấy nhếch miệng, ăn uống chơi gái đánh bạc, có số cả rồi a!

Bạch Ngọc Đường lại chú ý đến yêu cầu vừa rồi của Triệu Tước, liền hỏi, “Chỉnh đồng hồ được chưa?”

Triệu Trinh ho khan một tiếng, biểu thị đã sửa xong.

Tương Bình ở một bên thử chỉnh đồng hồ trong tay mình, muốn nghiên cứu xem tay Triệu Trinh rốt cuộc là nhanh đến mức nào mà có thể hoàn thành trong nháy mắt lại không bị phát hiện? Người này nếu không phải là ảo thuật gia tuyệt đối sẽ là siêu trộm a, gen nhà Triệu Tước thật là nguy hiểm!

Triển Chiêu khoanh tay đứng một bên, gót chân khẽ gõ gõ xuống nền, có vẻ rất không kiên nhẫn, “Đám trộm cướp đó sao còn chưa ra tay a? Đồ ăn cũng sắp lạnh rồi.”

Mọi người mỉm cười nhìn anh, biết anh bị Triệu Tước đoạt mất danh tiếng rất không hài lòng.

“Tân Cách có thể phát hiện ra đồng hồ chạy sai không?” Bạch trì lo lắng hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Ừm, Triệu Tước nếu đã yêu cầu như thế, chắc là sẽ không nguy hiểm đâu, hơn nữa trong lúc hắn đánh bạc rất nhập tâm, không hề có chút khái niệm nào về thời gian cả.”

“Đội trưởng!”

Lúc này, Mã Hán từ đài quan sát trên cao truyền tin về, “Có thuyền lớn tới gần!”

“Thuyền lớn?” Mọi người vội nhìn sang máy thu tín hiệu ra đa cùng màn hình giám thị, đúng là có một con thuyền rất lớn đang tiến đến gần, hình dạng như một chiến hạm loại nhỏ.

“Đám súng ống đạn dược kia đều mua từ bên ngoài à?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Loại này căn bản không phải tàu dân dụng.”

“Dạo này có tiền thì ngay cả tàu sân bay cũng có thể mua được ấy chứ.” Bạch Cẩm Đường ở một bên nhỏ giọng nói thầm, “Giới tài phiệt hiện tại đều lưu hành kiểu mua sắm chiến hạm thế này, chạy ra xa vài hải lý, bố trí cho khoảng không đó y như trên mặt đất, v.v, để tránh bị ám sát. Có người còn trực tiếp mua một hòn đảo, dựa theo đúng cách thức của đảo Alcatraz vây lưới sắt quanh tường, mướn một đội quân đứng canh gác, ở bên trong thì kiến tạo nên vương quốc của chính mình.”

Mọi người nhịn không được quay sang nhìn anh, không biết đại ca có đang lên kế hoạch giống vậy không nha.

“Mua đảo không người đắt không anh hai?” Triển Chiêu đột nhiên hứng thú với đề tài này.

“Cũng được.” Bạch Cẩm Đường trả lời, “Bất quá rất không có lợi, thứ nhất không thể mua được nhiều đảo nhỏ, mà mua về rồi muốn tu sửa này nọ quá công phu. Mua một khối đá ngầm về, bỏ tiền túi ra xây lên một cái cung điện, rồi lại nuôi thêm một đám lính đánh thuê, cũng chẳng đỡ lại được một đợt hồng thuỷ, đến lúc đó lại thành đồ ăn cho cá hết.”

“Vậy đảo lớn hơn chút thì sao?” Sự hứng thú của Triển Chiêu đối với đề tài này hình như không phải để tìm kiếm tâm lý mới lạ gì, mà là một lý do khác.

Bạch Cẩm Đường thấy thần sắc con mèo nọ vô cùng nghiêm túc, đành trả lời, “Anh kêu cặp song sinh đi tìm một bảng báo giá về, bất quá có rất nhiều đảo đều được bí mật bán ra, có cái còn liên quan đến bí mật quân sự, rất khó lấy được toàn bộ tư liệu, đảo nhỏ không người ở trên trái đất này cũng khá nhiều đó!”

“Nếu như muốn kiến tạo một căn cứ thí nghiệm bí mật, không có gì tốt hơn một hòn đảo nhỏ nhỉ!” Triển Chiêu tự nhủ, “Trên đất liền không khả thi lắm, không an toàn như trên đảo được!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đúng vậy.

“Hai người bọn họ muốn đi đâu vậy kìa?”

Đúng lúc này, Tương Bình quay đầu lại hỏi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, bởi vì Triệu Tước đã kéo Triệu Trinh rời khỏi sòng bạc, đi lên nơi cao nhất của con thuyền.

“Triệu Tước?” Triển Chiêu hỏi, “Hai người muốn làm gì?”

“Còn khoảng năm phút nữa, cho người ra đi là vừa, đến giờ đập nhau rồi!” Triệu Tước mỉm cười, “Con cừu kia sẽ báo giờ chính xác.” Nói xong, hắc hắc cười kéo Triệu Trinh trốn vào trong một căn phòng xa hoa không kém của ai đó.

Triển Chiêu quay đầu lại liếc Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cầm lấy bộ đàm, “Các tổ đội chú ý, chuẩn bị hành động.”

Sau đó, Bạch Ngọc Đường rời khỏi buồng nhỏ trên tàu, Triển Chiêu tiễn ra boong tàu, đột nhiên kéo người đang muốn nhảy lên ca nô đó lại, ghé vào bên tai nhỏ giọng nói một câu.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, đảo mắt nhìn Triển Chiêu, “Thực sự?”

Triển Chiêu gật đầu, lại nghiêng người, ghé vào tai anh nói thêm vài câu nữa, Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Triển Chiêu, sau đó rời thuyền nhảy lên ca nô, chạy tới chỗ mọi người đang tập hợp.

Triển Chiêu trở lại buồng nhỏ biểu tình nghiêm túc hẳn, mọi người cũng trở nên khẩn trương, dù sao cũng là một án lớn.

Tương Bình chặn tín hiệu truyền tin ở trên du thuyền lại, vô hiệu hoá những cuộc điện thoại từ bên trong ra ngoài để tránh hỏng việc. Mặt khác, hình ảnh trên màn hình giám thị đã được đổi sang hình ảnh trong camera theo dõi bên trong con thuyền, rất nhiều góc chết đã được trang bị camera chuyên dụng của cảnh sát, đây đều là cảnh cục phái chuyên viên kỹ thuật lên thuyền nội ứng ngoại hợp làm thành.

Tương Bình bẻ bẻ khớp tay, bắt đầu điên cuồng gõ bàn phím, “Bắt hết đám chúng mày!”

Sau đó, thiết bị giám thị cao cấp trên du thuyền đều tập trung vào Tân Cách, bất luận hắn đi tới đâu, làm động tác gì, đều bị quay lại chiếu cả lên màn hình.

Quả nhiên, sau khi Tân Cách quay về phòng, mang theo thuộc hạ mặc một thân áo khoác rộng thùng thình đi ra, bên trong có giấu súng.

“Triệu Tước thực sự đã động tay động chân với Tân Cách sao?” Bạch Trì nhịn không được hỏi Triển Chiêu, “Chú ấy vì sao muốn cho thời gian sớm hơn mười phút? Là muốn Tân Cách hành động trước thời gian sao?”

“Ông ấy muốn dẫn dụ con cá khác!” Triển Chiêu thấp giọng nói, “Có nơi tổ chức sẽ có thế lực, có thế lực sẽ có người tài và người thường, có người tài không thì không sao. Nhưng có người tài lại có cả người thường sẽ không ngừng đấu tranh nội bộ, sau đó lập bang kết phái. Dựa theo cách nói của Triệu Tước và cục trưởng Bao, Tân Cách là nguyên lão, cái kiểu có kỹ thuật nhưng không theo kịp tiết tấu như thế sẽ bị đào thải, nhưng mà vai vế thì không thể lộn xộn, hắn là chỉ huy, tuy rằng chỉ hữu danh vô thực. Mà mặt khác có lẽ có một vị hậu bối tuổi trẻ tài cao đến tổ chức hành động lần này. Nhiệm vụ của Tân Cách bất quá chỉ đơn giản hô lên một tiếng ‘bắt đầu’ mà thôi, nếu bị hô sớm một chút, mọi người nhất định sẽ hỏi ý kiến bạn đội phó kia, cứ theo dõi đám đó chúng ta có thể tìm được cá lớn.”

“Ha hả.” Từ đầu bên kia, Triệu Tước nở nụ cười, “Thật hiểu ta nha, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể hiểu được nhau có tính là tâm ý tương thông không nhỉ? Chúng ta quả nhiên là tuyệt phối mà.”

“Chú tỉnh táo chút đi, coi chừng lát nữa Ngọc Đường cho chú một cú đó.” Triển Chiêu khẽ nhướn mày, “Lão tử có người rồi, mà chưa cũng chỉ thích loại hình hoàn mỹ khoẻ mạnh sáng sủa thôi, phiền nhất là cái kiểu tối tăm thần bí, tóc dài ẻo lả tuyệt đối không cần nghĩ, sang một bên tránh nắng đi.”

Tất cả mọi người cúi đầu giả bộ ho khan nhịn cười.

Bạch Ngọc Đường ở một nơi khác bất đắc dĩ đỡ trán, Triển Chiêu chỉ cần có chút quan hệ gì tới Triệu Tước sẽ bật người gỡ bỏ ngay, phúc hắc theo luỹ thừa kịch liệt bay lên, từ một con mèo đen bình thường trong nháy mắt chuyển hóa thành tiểu ác ma.

Triệu Tước ở bên kia tay cầm một cái ly thuỷ tinh hờn dỗi, “Chẳng đáng yêu tí nào!”

Triệu Trinh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, “Bốn phía đều có ca nô, đằng xa có thuyền, khoảng mười phút nữa là có thể tiếp cận.”

“Nga, tốt lắm, hài kịch sắp được trình diễn.” Triệu Tước nhìn đồng hồ đeo tay, song song đó, phía dưới truyền đến một trận đạn bắn “pằng pằng pằng”, còn có tiếng người hét lên.

Trên màn hình giám thị, Tân Cách đi vào sòng bạc, từ trong áo khoác lấy súng ra hướng lên trần nhà nhả một băng đạn, mọi người hoảng sợ chạy tứ tán, hắn cầm lấy cái loa hét lên, “Không cần hoảng sợ, chạy loạn bị bắn chết ráng chịu, ngồi xuống hết cho tao.”

“Nga!” Triển Chiêu nhìn lời nói và hành động của hắn, rất hứng thú gật đầu, “Có chút tình tiết của phim cao bồi miền Tây a, quả nhiên đã già rồi.”

“Phim cao bồi miền Tây?” Bạch Trì không hiểu quay sang hỏi.

Triển Chiêu chẳng kịp giải thích, chỉ kịp quay đầu của Bạch Trì hướng lại về phía màn hình để cùng nhau quan sát.

Song song đó, thủ hạ của Tân Cách cũng loạn thành một đoàn, cả đám vô thức nhìn vào đồng hồ đeo tay, cuối cùng không còn cách nào khác đành lấy súng ra hỗ trợ Tân Cách, nhưng tiếng lòng thì trăm người như một —— sao lại hành động sớm mười phút a.

Tương Bình chăm chú điều chỉnh camera, hưng phấn hét lên, “Khống chế hết chúng bay, xem chạy đi đâu cho thoát!”

Nhìn nữa, thủ hạ của Tân Cách đang đồng loạt nhìn về phía một người.

“Hắn!” Triển Chiêu cùng Bạch Trì đồng thanh hô lên, chỉ về phía một người, “Chính là hắn!”

“Ngọc Đường, thấy không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lúc này đã cùng đội viên đặc công leo lên trực thăng rời khỏi sân bay, từ notebook mang theo bên người, có thể thấy rõ ràng một kẻ mà Tương Bình đã cố tình đánh dấu lại cho anh, “Miêu Nhi, tôi thấy rồi!”

“Cẩn thận người này.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Cổ tay hắn có đeo một cái đồng hồ, thấy không?”

Bạch Ngọc Đường trả lời, “Thấy!”

“Chú ý những người đeo đồng hồ kiểu này, không giống với những người khác … Tôi vẫn hay nói ấy, cậu hiểu không.”

“Ừ, hiểu rồi.” Bạch Ngọc Đường ngắn gọn trả lời.

Bạch Trì với Tương Bình hiếu kỳ quay lại hỏi, “Hiểu cái gì?”

Triển Chiêu nhếch khóe miệng, “Vật họp theo loài, cho dù là biến thái nhất trong số những kẻ biến thái, cũng có tính cách chung và tính cách riêng … Trên đời này không có hai người hoàn toàn giống nhau, đương nhiên cũng không có hai người hoàn toàn khác nhau. Anh hùng đều có điểm giống nhau, đó là khí tiết, biến thái cũng có điểm giống nhau, đó là tỉ mỉ tiểu tiết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.