Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi Chương 54: Kỳ nhạy cảm* của tiêu thần

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 54: Kỳ nhạy cảm* của tiêu thần

(*) Kỳ nhạy cảm của Alpha giống kỳ phát tình của Omega.

Sau ngày hôm nay, Hứa Tinh Nhiên sẽ được bảo vệ hết sức chặt chẽ.

Ba hắn sẽ không cho phép con trai mình tiếp tục dấn thân vào nguy hiểm chỉ vì một người bạn học, xung quanh hắn sẽ toàn là bảo tiêu, ngay cả phía cảnh sát cũng sẽ tiến hành bảo vệ hắn thật nghiêm ngặt. Nếu Hứa Tinh Nhiên thật sự là Alpha đã cắn An Lan, thì EDEN sẽ rất khó có cơ hội liên lạc với đối phương thêm lần nữa.

"Để chị Điệp đưa cậu đi đi." K nói.

Hứa Tinh Nhiên ném điện thoại cho chị Điệp: "Đi thôi, ông chủ của cô đang đợi tôi."

Chị Điệp lập tức gỡ một bức tranh trong phòng VIP ra, phía sau bức tranh là một cánh cửa.

Hứa Tinh Nhiên tiến vào theo ả, từ lối này đi thẳng đến cuối đường, ở đó có một chiếc ô tô đậu sẵn.

Bảo vệ lái xe, chị Điệp và Hứa Tinh Nhiên ngồi trên ghế phó lái, chiếc xe nhanh chóng lao vút đi.

"Cậu đúng là một kẻ điên." Sắc mặt chị Điệp nghiêm trọng nói.

Từ trước đến giờ không có bất kỳ người nào dám khiêu khích EDEN như thế cả.

"Cô không biết sao, nồng độ tin tức tố của Alpha càng cao thì càng dễ phát điên." Hứa Tinh Nhiên nói.

"Tại sao lại không muốn cậu ta trở thành Omega? Chỉ cần như vậy thì cậu có thể chiếm hữu cậu ta rồi?" Chị Điệp hỏi.

"Đối với kỹ thuật hiện đại của bệnh viện ngày nay mà nói, đánh dấu vĩnh viễn là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Một cặp vợ chồng AO muốn ly hôn đã có thể dựa vào đơn ly hôn để xin được xóa bỏ ký hiệu. Muốn chiếm hữu một người mãi mãi, phương pháp đơn giản nhất không phải là biến người ấy thành Omega rồi đánh dấu."

"Vậy thì là gì?" Chị Điệp hỏi.

"Khiến cậu ấy trở thành một con bướm tung cánh bay lượn, thay đổi cuộc sống của tôi." Hứa Tinh Nhiên đột nhiên giữ chặt lấy cánh tay chị Điệp, trong tay ả đang cầm một ống tiêm.

"Xin lỗi, tôi buộc phải làm vậy." Chị Điệp nói.

"Tôi không thích bị đánh úp đâu." Hứa Tinh Nhiên tự động duỗi tay ra.

Sau khi chị Điệp tiêm thuốc xong, Hứa Tinh Nhiên từ từ khép hai mắt lại, ngã vào vai chị Điệp.

Cảnh sát đặc nhiệm xông vào trong phòng VIP, chỉ là giờ phút này ở bên trong đã chẳng còn ai nữa rồi.

Đội trưởng đành phải liên lạc với trung tâm chỉ huy.

"Cậu xem ở trong phòng VIP có máy tính hay thiết bị lưu trữ di động nào không?"

Đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm đi đến bàn máy tính trong phòng VIP, phát hiện có một chiếc USB cắm ở trong góc, anh ta di chuột, màn hình hiển thị dữ liệu đã được sao chép 100%.

"Có!"

"Mang nó về đây."

Chiếc USB này được Hứa Tinh Nhiên cắm vào máy tính sau khi bước vào phòng.

Toàn bộ video và tài liệu trong quán Bar đều đã được tiêu hủy, nhưng lại bị chiếc USB này thu lại tất cả.

Rạng sáng, mặc dù đang nghiêng mình nhắm mắt nghỉ ngơi, song An Lan lại không tài nào ngủ được.

Giữa lúc mơ hồ, cậu có thể nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng nói chuyện. An Lan vểnh tai cố gắng lắng nghe, thanh âm rất nhỏ, thế nhưng vẫn có thể nghe được nội dung cuộc đối thoại.

"Nghe nói nồng độ Aplus trong máu quá thấp... Cho dù có rút cạn máu cũng không thể đạt đến được nồng độ hiệu quả...."

"Nói thừa, vừa mới làm ngất đi, não bộ cũng chẳng có phản ứng, lấy đâu ra nồng độ Aplus?"

Ai? Rốt cuộc là ai đã bị đưa đến đây rồi?

Hứa Tinh Nhiên? Cố Lệ Vũ? Hay là Tiêu Thần?

Hô hấp của An Lan có chút run rẩy.

Thế nhưng cả một đêm, trong phòng đều không có bất cứ âm thanh nào, ngay cả cái kẻ vẫn luôn nói chuyện với cậu kia cũng không xuất hiện nữa.

Bất an và lo lắng khiến An Lan vô cùng mệt mỏi. Chờ tới lúc cửa phòng được mở ra lần nữa, An Lan mới biết đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.

"Tôi muốn tặng cho cậu một món quà."

Giọng nói đó cuối cùng cũng vang lên.

Dây thừng trên tay và chân An Lan đều được cởi bỏ, cậu bị người khác tóm lấy bả vai, dẫn ra khỏi căn phòng này.

Bọn họ lại muốn làm gì nữa đây?

"Tắm rửa cho sạch sẽ một chút, cơ thể hôi hám sẽ không khiến người khác yêu thích đâu."

Trái tim An Lan mãnh liệt nảy lên, như thế trống đánh trong lồng ngực, khiến người khác yêu thích? Cậu cần khiến ai thích mình?

Mục đích của tổ chức này là muốn biến Beta trở thành Omega, chẳng lẽ đã có người cần Omega đến lựa hàng rồi ư?

An Lan bị đưa vào trong một căn phòng nhỏ, mà kẻ áp giải cậu cũng rời đi ngay sau đó.

An Lan cởi bỏ tấm vải bịt mắt xuống, bởi vì hai mắt không được tiếp xúc với ánh sáng trong một khoảng thời gian dài làm cho cậu có chút không thích ứng được, lập tức giơ tay lên che mắt.

Chờ đến khi cảm giác khó chịu đã giảm bớt, An Lan mới chậm rãi thả tay xuống.

Bốn phía xung quanh căn phòng này đều được bọc bằng xốp, rõ ràng là để phòng tránh người khác va vào tường.

Giữa căn phòng nhỏ có một chiếc giường màu trắng, còn có một cánh cửa, cửa không đóng, bên trong là phòng tắm.

Trên giường là đồ lót và một bộ đồ ngủ để thay sau khi tắm.

Ngoại trừ những cái này, thì không còn bất cứ thứ gì khác.

Đồ đạc trong phòng càng ít, càng khiến An Lan cảm thấy bất an.

Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện trên đầu có một cái máy quay, ngoài ra ở bốn góc tường đều có gắn camera theo dõi. Nói cách khác, cho dù cậu làm gì, bất kể ngoáy mũi hay là gãi chân, hết thảy mọi việc đều nằm dưới sự giám sát của đối phương.

Trong góc trần nhà có gắn một chiếc loa. Lúc này, âm thanh mà An Lan đã nghe vô số lần lại vang lên lần nữa: "Không cần xấu hổ. Trong phòng tắm không có gắn máy quay. Đi tắm đi, cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Gương mặt tràn đầy mệt mỏi này sẽ khiến các Alpha đau lòng lắm đấy."

An Lan siết chặt bàn tay, ngẩng đầu lên hỏi: "Các Alpha? Ông định bán tôi cho bao nhiêu Alpha?"

"Cậu rất đặc biệt, không phải bất cứ Alpha nào cũng có thể có được cậu. Cưng à, cậu là vật vô giá."

An Lan cử động cánh tay một chút, chí ít thì bây giờ cậu không bị trói buộc nữa, đi được bước nào hay bước đó vậy, nhất định phải tìm ra cơ hội thoát khỏi đây.

Cầm lấy quần áo mới để thay, An Lan bước vào trong phòng tắm, cửa phòng "cạch ——'' một tiếng đóng lại.

Vòi hoa sen xối từ trên đỉnh đầu xuống, An Lan nhắm mắt cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Thần kinh phải căng thẳng trong một thời gian dài thật sự khiến cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Hai tay cậu đè lên bức tường trong phòng tắm, dòng nước chảy dọc từ gò má, đi qua cần cổ thon dài, phác hoạ bờ vai mịn màng và đường cong mềm mại của An Lan, ẩn bên dưới eo là đôi chân thon dài chứa đầy sức mạnh của thiếu niên.

Mà ở một căn phòng khác, Hứa Tinh Nhiên dần dần tỉnh lại, hắn vừa mở mắt, đã phát hiện hai tay hai chân mình đều đã bị trói chặt.

"Shhh...."

Ngay lúc Hứa Tinh Nhiên đang xoay xoay cổ tay, muốn thử độ chắc của dây trói thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Trước mắt hắn là một tấm kính một chiều, mà phía bên kia chính là phòng tắm của An Lan.

Bóng lưng An Lan ở ngay trước mắt không có gì che chắn, dòng nước và ánh sáng trong phòng tắm mang đến cảm giác ướt át hấp dẫn người khác.

Hứa Tinh Nhiên mở to mắt, tầm mắt dán vào bóng lưng đó, chẳng qua giây tiếp theo hắn đã ngẩng đầu lên, tìm kiếm camera theo dõi trong phòng mình.

"Sở thích của mấy cậu thật là dung tục."

Ở trên chiếc bàn bên cạnh Hứa Tinh Nhiên có một cái bộ đàm, tiếng cười của K khẽ khàng truyền tới.

"Mặc dù dung tục, nhưng mà cậu rất thích đúng không? Hai mắt đều nhìn đăm đăm không rời."

Hứa Tinh Nhiên nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Các người muốn làm gì? Xem ra các người hoàn toàn không có thành ý hợp tác gì cả."

"Đừng nhắm mắt, cậu muốn xem cậu ta như vậy mà. Trong khoảnh khắc đó, nồng độ tin tức tố trong phòng đột nhiên tăng vọt lên đấy."

Hứa Tinh Nhiên cười lạnh: "Tôi hiểu rồi, ông đang muốn kích thích ham muốn chiếm hữu của tôi, để nâng cao hàm lượng Aplus trong tin tức tố, đúng không?"

"Thật thông minh. Cho nên phối hợp một chút đi, vả lại cậu cũng muốn nhìn mà."

Hứa Tinh Nhiên cúi đầu, quay mặt đi chỗ khác: "Ngay từ bé chúng tôi được dạy phải biết kiềm chế, hiện tại ông muốn tôi buông thả, tôi vẫn có chút không quen."

"Bạn học à, giờ khắc này cậu có lí do để phóng túng bản thân. Đợi đến lúc cậu rời khỏi đây rồi, đợi đến khi cậu thật sự trưởng thành, bước chân vào thế giới bẩn thỉu của người lớn, thứ cậu phải khắc chế không chỉ là khát vọng đối với người mình yêu, mà còn có rất nhiều thứ khiến cậu cảm thấy kinh tởm. Giả bộ không thích thứ mình thích thật ra rất dễ dàng, nhưng đối với thứ bản thân chán ghét mà giả vờ yêu thích thì lại rất khó. Cho nên hãy tuân theo bản năng của cậu, nếu Aplus trong tin tức tố của cậu đạt chuẩn, tôi sẽ giúp cậu hưởng thụ bạn trai bé nhỏ của mình, buông thả một chút, quá trớn một chút cũng không sao hết, bởi hết thảy những việc cậu làm đều là để cứu cậu ta."

"Vậy nếu tôi không buông được thì sao?" Hứa Tinh Nhiên lạnh lùng hỏi.

Tiếng cười của K lại vang lên, mang theo chút điên cuồng, "Nếu vậy, tôi sẽ cho cậu một chút trừng phạt, hình phạt khiến cậu chỉ hận không thể phá vỡ bức tường này."

Hứa Tinh Nhiên mở mắt, ánh nhìn chậm rãi hướng về phía phòng tắm.

An Lan vẫn quay lưng về phía hắn như cũ, Hứa Tinh Nhiên biết rất rõ, bản thân yêu mến câu trai này đến nhường nào.

Kể từ lần đầu tiên cậu trèo lên cánh cửa sổ đó, mở ra một khe hở, hương trúc xanh thanh mát khẽ khàng vỗ về xoa dịu hắn, Hứa Tinh Nhiên đã rất hiếu kì, người nọ rốt cuộc là người như thế nào mà lại có hương vị tin tức tố đặc biệt đến vậy? Hứa Tinh Nhiên vô cùng hối hận bản thân khi đó đã không ngẩng đầu nhìn mặt người kia, cho đến ngày hôm sau đi học, thời điểm An Lan nộp bài tập ngữ văn cho hắn, nhỏ nhẹ hô lên một tiếng "lớp trưởng", trái tim hắn dường như bị một luồng sức mạnh lượng nào đó xốc lên thật cao, rất lâu sau cũng chẳng thể bình tĩnh lại được. Cánh tay thiếu niên toả ra hương tre thơm ngát khiến hắn nhung nhớ suốt cả đêm, cậu khẽ cười với hắn, sau đó quay người chụm đầu tám chuyện với bạn cùng bàn.

Đối với An Lan mà nói, trèo lên cánh cửa sổ đó có lẽ chỉ là một việc nhỏ chẳng đáng nhắc đến, nhưng đối với Hứa Tinh Nhiên... khi hắn cô độc chờ đợi trong bóng tối, cố gắng kìm hãm sự thôi thúc và điên cuồng trong cơ thể, ngay lúc hắn cho rằng bản thân sẽ không được giải thoát, thì lại có người vươn tay kéo hắn ra khỏi bóng đêm vô tận ấy.

Người đó tiêu sái rời đi, để lại cho Hứa Tinh Nhiên những suy nghĩ vụn vặt về cậu hết lần này tới lần khác.

Hứa Tinh Nhiên từng cho rằng kiềm nén khát vọng của bản thân là một việc vô cùng đơn giản.

Trên thế giới này có rất nhiều thứ bản thân ao ước, nhưng không có thứ "khát vọng" nào mãnh liệt đến mức có thể khiến chính mình buông bỏ cả sinh mệnh.

Nhưng An Lan thì khác, Hứa Tinh Nhiên khao khát cậu đến nỗi chẳng thiết tha mạng sống, thậm chí mỗi tiết học lúc hắn ngồi chống cằm nghe giảng cũng nhịn không được mà nhìn ngắm thiếu niên kia.

Dáng vẻ cậu cúi đầu lén lút nghịch điện thoại dưới gầm bàn trong giờ học, dáng vẻ cậu ân cần dỗ dành bạn cùng bàn, hay mỗi buổi tối tan học, cậu nhất định sẽ đưa bạn cùng bàn Omega của mình về nhà an toàn,.... Trước kia, Hứa Tinh Nhiên gần như là chưa bao giờ để ý đến cậu, nhưng một khi chú ý rồi mới phát hiện hoá ra đối phương lại đáng yêu tới vậy.

Thấy An Lan đăng thành tích bắn súng của mình lên WeChat, Hứa Tinh Nhiên mới biết cậu phải rút khỏi trận chung kết do bị chấn thương. Khi ấy hắn còn tự hỏi, không biết có phải là vì trèo lên cửa sổ đưa thuốc ngày đó nên cậu mới bị bong gân hay không?

Hứa Tinh Nhiên tìm xem những video ghi lại trận đấu bắn súng của đối phương, hắn có cảm giác như cánh cửa dẫn đến thế giới mới vừa mới được mở ra vậy. Đối phương tập trung tinh thần, tư thế đứng thẳng tắp, mỗi phát súng chỉ có 2.5 giây, video quay An Lan từ khi chuẩn bị đến lúc kết thúc phần thi cũng không quá 5 giây, thế mà Hứa Tinh Nhiên lại có thể xem đi xem lại suốt cả đêm.

An Lan hoàn toàn có năng lực trở thành đối thủ của hắn.

Ngày đó đứng ở hành lang bên ngoài lớp học, Hứa Tinh Nhiên đề nghị An Lan đi kiểm tra sức khoẻ, chẳng ngờ cậu lại hỏi ngược lại một câu "nếu là Omega thì sao?"

Nếu là Omega?

Làm thế nào mà đứa ngốc này có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để hỏi một vấn đề khủng khiếp như thế chứ?

Nếu cậu là một Omega, thì những chiếc răng nanh của tôi sẽ không thể chờ thêm một giây phút nào mà khảm sâu vào gáy cậu, bất chấp tuổi trẻ hay tương lai của cậu sáng lạn ra sao, tôi cũng phải đánh dấu vào nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể cậu.

Nhưng cậu không phải.

An Lan chẳng khác nào trái táo bị con rắn ngậm trong miệng bên trong Vườn Địa Đàng.

Mà giờ phút này, khi cậu vô thức quay lưng về phía Hứa Tinh Nhiên đã để lộ ra hình dạng nguyên bản nhất của mình, mỗi một đường nét, mỗi một trạng thái, đều là dáng vẻ đẹp nhất trong lòng Hứa Tinh Nhiên.

Ngón tay không ngừng co lại, Hứa Tinh Nhiên biết K đang quan sát mình, cũng hiểu rằng nếu thật sự để tin tức tố của bản thân tự do bộc phát, K sẽ đạt được điều ông ta muốn, sau đó sẽ lập tức rời đi, hắn nhất định phải trì hoãn việc này càng lâu càng tốt.

"Bạn học Hứa Tinh Nhiên à, có vẻ cậu vẫn quá khắc chế rồi đó. Tôi nhớ lúc cậu quyến rũ chị Điệp đã dùng toàn bộ sức mạnh, hoàn toàn không phải là cái mức độ này. Đó mới là sức hút của Alpha đỉnh cấp."

"Vậy ông cũng nên biết, Alpha tràn đầy mong muốn kiểm soát, nhưng lại cực kì ghét bị kẻ khác khống chế."

"Chậc, hình như là thế thật. Vậy thì để tôi tặng cho cậu một chút trừng phạt nhé?"

An Lan tắm xong, duỗi tay túm lấy khăn lông lau khô người, sau đó mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài. Thời điểm nhìn thấy bóng người nhấp nhô trên giường, cậu lập tức dừng chân.

"Ai?" An Lan híp mắt, người ở trong chăn vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Từng giọt nước rỏ xuống từ mái tóc ẩm ướt của An Lan, tí tách rơi trên nền nhà, tạo thành từng vệt nước tròn tròn.

An Lan lạnh lùng nở một nụ cười, đối phương quả nhiên không có ý tốt để cho cậu an tâm đi tắm rồi ngủ một giấc ngon lành đơn giản như vậy.

Một mùi hương chậm rãi lan tỏa ra khắp căn phòng, mang lại cảm giác kích thích giống như mùi thuốc lá bị đốt cháy, xen lẫn một loại gợi cảm trêu chọc lòng người.

Đây là tin tức tố của Alpha, An Lan đột ngột lật chăn ra, người bên trong vậy mà lại là Tiêu Thần.

Đôi mắt hắn nhắm nghiền, vẫn còn trong trạng thái ngủ mê, nhưng hai má đỏ ửng, hơn nữa nhiệt độ cơ thể còn cao hơn lúc bình thường.

"Tiêu Thần? Tiêu Thần cậu sao rồi?" Cánh tay An Lan vòng qua cổ Tiêu Thần, nghiêng người đỡ nửa người hắn dậy.

Chẳng trách tên thần kinh trong loa lại bảo sẽ tặng cho cậu món quà, chẳng lẽ món quà này chính là Tiêu Thần sao?

"Ông rốt cuộc đã làm gì Tiêu Thần rồi?" An Lan ngẩng đầu nhìn về phía camera.

"Không gì cả, chỉ là khiến cậu ta bước vào kì nhạy cảm sớm hơn một chút mà thôi."

Nghe được ba chữ "kỳ nhạy cảm", dây thần kinh trong đầu An Lan giật nảy, nhanh chóng cảm nhận được một cơn đau đớn.

Tên điên kia sẽ không đưa thuốc ngăn chặn cho Tiêu Thần, nếu vậy Tiêu Thần chỉ có thể tự mình chịu đựng, mà giờ phút này hắn lại đang tràn ngập ham muốn chiếm hữu đối với Omega.

An Lan không phải Omega, vả lại sau một thời gian điều trị, giá trị A của An Lan đã cao hơn trước kia không ít.

Điều này có nghĩa là, tin tức tố của An Lan rất có khả năng sẽ kích thích một Alpha như Tiêu Thần.

An Lan đang định rời đi, cậu muốn dùng nước lạnh làm giảm nhiệt độ cho Tiêu Thần, hoặc tự nhốt mình trong phòng tắm, như thế cũng xem như cách li rồi, ai ngờ Tiêu Thần lại đột nhiên tóm chặt cánh tay An Lan, sức lực như sắp muốn bóp nát xương cốt cậu.

Hai mắt Tiêu Thần khẽ run, mi mắt từ từ nâng lên, đôi con ngươi nhìn xoáy vào An Lan. Sự nhiệt liệt trong đôi mắt ấy khiến An Lan vô thức lùi về phía sau, chỉ có điều Tiêu Thần lại một lần nữa lại kéo cậu lại gần.

An Lan chống một tay xuống giường, Tiêu Thần nheo mắt, "Sao lại là cậu..."

Giọng hắn khàn khàn, mang theo nhiệt độ nóng bỏng như thể muốn thiêu đốt người đối diện.

"Sao cậu cũng ở đây?" An Lan hỏi.

Tiêu Thần buông cậu ra, ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào thành giường xoa xoa đầu: "Còn không phải là vì đi tìm cậu... không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con...."

An Lan gấp đến giậm chân, Tiêu Thần đơn thương độc mã đến đây, sẽ chỉ khiến bản thân cũng rơi vào nguy hiểm mà thôi.

"Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu cảm thấy tôi không cứu nổi cậu, còn khiến bản thân cũng gặp nguy hiểm, đúng không?" Tiêu Thần nhếch môi cười.

"Nói nhảm!"

Tiêu Thần lại chẳng hề để tâm, hắn ghé sát vào người An Lan, khẽ thì thầm vào tai cậu: "Yên tâm đi, luôn có người không muốn tôi chết, bọn họ nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cứu tôi ra khỏi đây."

An Lan sửng sốt, nhận ra Tiêu Thần đang đề cập đến Tiêu Uẩn và mẹ hắn ta.

Tiêu Thần nói xong, hai tay vẫn đặt trên người An Lan, hắn cũng không ngồi thẳng dậy, mà càng dựa gần hơn.

Hơi thở của hắn rất nóng, tựa như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào. An Lan cúi đầu, nhìn thấy bàn tay đang siết chặt của đối phương, từng đường gân xanh nổi lên, giống như thứ chảy bên trong không phải là máu, mà là dung nham nóng bỏng.

Nó có mùi gần giống thuốc lá, đan xen hương vị cay cay ngòn ngọt, khiến người khác phát nghiện.

An Lan đang phân hoá thành Alpha lại có thể cảm thấy áp lực mơ hồ, người này như đang cảnh cáo cậu: Không được phép cử động, cũng không được phép rời đi.

"Tiêu Thần...."

An Lan nhấc đầu gối xuống khỏi giường, ngay lúc cậu tưởng rằng bản thân và đối phương rốt cuộc cũng kéo giãn được khoảng cách, thì Tiêu Thần lại đột nhiên vươn tay ra.

Trời đất dường như đảo lộn, An Lan bị đối phương kéo lại, mạnh mẽ đè xuống giường.

"Tiêu Thần! Cậu làm gì vậy...."

An Lan mở to mắt, đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu của Tiêu Thần.

Mùi vị cay xè kia càng ngày càng rõ ràng, nó hoàn toàn không phải là hương vị khi một Alpha muốn áp chế một Alpha khác, mà là một loại kích thích.

Một lời mời gọi kín đáo không cách nào thốt ra được.

Trái tim An Lan căng thẳng, Tiêu Thần thật sự đã bước vào kỳ nhạy cảm rồi. Alpha trong giai đoạn này tràn ngập ham muốn phá hoại và dục vọng chiếm hữu, bọn họ khát vọng có được sự trấn an từ Omega.

Chỉ có điều An Lan không phải Omega, kể cả khi đã từng vì Eve's Apple mà có triệu chứng giống như Omega đi chăng nữa, thì sau khi tiến hành điều trị, tin tức tố của cậu đã trở thành Alpha bình thường rồi.

Cậu như vậy không thể trấn an được Tiêu Thần, càng không có cách nào đáp lại hắn!

Nhưng hương vị thuốc lá cay xè kia lại càng ngày càng rõ, nó thành thục đậm đà, tràn đầy hoang dại và phô trương, nó không chỉ áp chế An Lan, mà còn mê hoặc cậu buông bỏ mọi kháng cự, thần phục hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.