Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo) Chương 23: Nghệ thuật gia – 2

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 23: Nghệ thuật gia – 2

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ hai:

Nghệ thuật gia

02.

Ian nhíu nhíu mày, cầm sandwich và sữa đi đến sau lưng cậu thanh niên.

Nhân viên thu ngân hoảng sợ nhìn Ian.

Hắn lạnh lùng đem những món đồ đã chọn đặt lên quầy tính tiền.

Cậu trai trẻ nghe được tiếng động, liền quay mặt sang. Nhưng chưa kịp nhìn rõ mặt Ian, hắn đã chụp lấy cổ tay cậu ta, hơi dùng lực, khiến khẩu súng trong tay rơi xuống đất. Ian đem tay đối phương bẻ quặp ra phía sau, ép cậu trai xuống mặt quầy.

“Tính tiền.” Ian thản nhiên ra lệnh.

“A… Vâng…” Nhân viên thu ngân có phần choáng váng.

Vừa nãy chứng kiến toàn bộ sự việc khiến bản thân như gặp ảo giác, động tác khống chế người của Ian vô cùng lưu loát, tự tin.

“Tổng cộng… Tổng cộng sáu đồng…”

Ian một tay giữ cậu thanh niên, tay kia móc ra tiền trong túi, “Cả những món cậu này mua, tổng cộng bao nhiêu tiền? Không tính thanh Snickers kia.”

“Hả?” Nhân viên thu ngân nhìn Ian, tỏ ý không hiểu.

“Thanh Snickers trong túi cậu ấy không phải của chỗ này.”

“Anh…Anh làm sao biết?”

“Tôi thấy. Hoặc cậu có thể xem lại băng theo dõi ở cửa.” Thanh âm Ian vẫn như cũ bình tĩnh.

“Không… Không cần đâu, tôi sẽ tính hóa đơn những món này”

“Khoan đã, cậu còn quên một việc.”

“Việc gì?”

“Nói ‘Xin lỗi’ với cậu ấy.”

“Gì chứ?” Gương mặt nhân viên thu ngân viết rõ ràng biểu tình ‘Tôi có phải nghe lầm hay không’.

“Cậu không phải vừa mới ám chỉ cậu ta ăn trộm thanh Snickers ở đây sao? Chẳng lẽ như vậy lại không phải nói ‘Xin lỗi’?” Ian kéo ra một bên tây trang của mình, để nhân viên thu ngân có thể thấy được cảnh huy của mình.

Nhân viên thu ngân nuốt xuống một ngụm nước bọt, không tình nguyện nói ra hai tiếng ‘Xin lỗi’.

Ian mang theo cậu thanh niên đi ra ngoài, đối phương lập tức bám gót hắn.

Vẻ mặt cậu ta có chút thấp thỏm, ánh mắt đầy phòng bị nhìn chăm chú bóng dáng Ian, nhưng cước bộ lại không hề dừng lại, tựa như bị thứ gì đó dẫn dắt, tiếp tục đi theo phía sau Ian.

Tận khi bọn họ đi đến góc đường, Ian mới xoay người lại, đem một trong hai túi nilon đưa cho đối phương, “Cái này của cậu.”

Cậu trai trẻ nhận lấy túi đồ, lại tiếp tục nhìn Ian.

Ánh mắt cậu ta vô cùng sáng, tựa như hồ nước nhỏ sâu trong rừng, ẩn ẩn dưới lớp sương mù bao phủ.

Rõ ràng đây là một cậu con trai, nhưng đường nét gương mặt so với bạn bè cùng lứa lại tinh tế hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, Ian chợt nhớ đến Haley của tám năm trước.

“Cậu luôn đi theo tôi, cũng vì muốn lấy lại thứ này?” Ian từ trong áo khoác móc ra khẩu súng kia.

Cậu trai trẻ rụt rè gật đầu.

“Cậu không thể nói à?” Ian hỏi.

Cậu thanh niên mím chặt môi, sau hai giây im lặng lại một lần nữa gật đầu.

“Sau này nếu gặp người không thể hiểu thủ ngữ của người câm điếc, cậu có thể gõ chữ vào trong di động rồi đưa cho bọn họ xem, đừng nóng nãy như vừa nãy. Cậu có di động không?”

Đối phương gật đầu.

“Cậu tên gì?”

Cậu trai móc ra di động, sau đó bấm tên mình ‘Lance’.

“Lance? Một cái tên không tồi.” Ian đem khẩu súng lục ném trả cho đối phương, “Đừng tùy tiện rút súng giả ra như vậy. Có đôi khi nó không hẳn đạt hiệu quả dọa người, ngược lại còn rước thêm phiền phức lớn hơn đấy. Hiểu không?”

Lance gật gật đầu.

Ian trở vào trong xe, lái về khu chung cư đang ở.

Lance đứng phía sau xe, ngây ngốc nhìn hắn rời đi.

Trước cửa căn hộ của Ian đặt một bó hồng trắng lớn, để ở giữa hành lang vắng vẻ lại thêm vài phần tao nhã, thánh khiết.

Bên trong bó hồng trắng còn cài thêm một phong thư, được dán kín bằng một con ấn in hình gia huy nhà Russell.

Ian không buồn quan tâm mở cửa nhà, bỏ vào trong phòng.

Đơn giản chạy đi tắm vòi hoa sen, sau đó trở lại bên giường, di động đúng lúc nhận được tin nhắn: Nhớ đọc thư tôi viết cho anh đấy, tôi rất nghiêm túc a.

Ian thở dài phiền não, từ trong két an toàn lấy ra một thiết bị gì đó, dạo khắp một vòng quanh nhà, lại không phát hiện ra thiết bị nghe trộm hay quay lén gì đó. Sau đó, hắn chốc chốc nhìn ra ngoài cửa sổ, màn cửa cũng khép kín rồi mà.

Hắn dùng sức vò đầu mình, mở cửa nhà, sau cùng đem bó hồng trắng cùng thư vào, thư bị ném ngay trên tủ đầu giường.

Đang định nhắm mắt đánh một giấc, di động lại nhận được thêm một tin nhắn mới: Sấy khô tóc rồi hẵng ngủ, đừng ném thư tôi viết cho anh ở đầu giường như thế chứ.

Huyệt thái dương của Ian nảy nảy.

Hắn đứng phắt dậy, đi thêm một vòng nữa quanh căn hộ của mình.

Vẫn không phát hiện ra bất cứ thiết bị theo dõi nào.

Ian hít sâu một hơi, không nhanh không chậm đem bức thư xé mở, rút ra mảnh giấy bên trong.

Mùa hoa hồng trắng thoang thoảng trong đêm, khiến người ta thả lỏng.

Nét chữ của Haley phần nào toát ra được khí chất cổ điển, tao nhã của chủ nhân nó.

Mong anh luôn dõi theo tôi.

Trong khoảnh khắc, Ian chợt nhớ đến khung cảnh Haley bị khẩu súng săn kia bắn trúng. Y gục trên mặt đất, nhưng đáy mắt lại không hề có sự sợ hãi. Ngược lại, chính Ian mới là kẻ phát cuồng, đè lại ***g ngực đối phương.

Y nhìn Ian, sâu trong ánh mắt là điểm cuối của chặng đường, tựa như đôi mắt của hắn là Thiên đường mà mình hướng tới.

Đem mảnh giấy nhét trở lại trong phong thư, Ian một lần nữa ném nó lên tủ kê đầu giường, tắt nguồn di động, nhắm nghiền hai mắt.

Mãi đến khi chuông báo thức kêu vang, hắn mới rời giường rửa mặt, mặc vào áo sơ mi, đeo caravat, khoác lên người tây trang.

Di động đổ chuông, là điện thoại của Haley.

Thành thực mà nói, Ian không hề muốn nhận điện. Đương nhiên, hắn thật sự làm như vậy.

Thời gian xem chừng còn dư dả, Ian tự nướng bánh mình, xắt thêm vài lát chân giò hun khói, sau khi kết thúc bữa sáng, vào trong xe, mới nhìn lại di động: Mười hai cuộc gọi nhỡ.

Thêm một tin nhắn mới: Có án mới. Gặp nhau ở công viên Cavedish.

Đến chân mày cũng không buồn động, Ian thản nhiên buông di động, lái xe thẳng đến công viên Cavedish.

Nơi này vốn là vị trí yêu thích của nhiều cư dân trong những khu dân cư lân cận đến tập thể dục buổi sáng. Cây cối, hoa cỏ, ánh mặt trời, quả thật là Thiên đường ngay giữa một thành phố đầy sắt thép.

Ian tắt máy, đỗ lại bên dưới một bóng râm. Trong không khí tràn ngập hương hoa cỏ, ánh nắng chồng chéo rọi xuống mặt đường, thành những mảng sáng nhưng không hề chói chang.

Dưới bóng râm cách đó không xa, một người đàn ông toàn thân tây trang đen, hai tay nhét trong túi quần, thản nhiên, nhàn nhã nhìn Ian tiến về phía mình.

Vài sợi tóc lơ thơ bị gió thổi tung lên, đem ánh sáng chiết xạ thành từng luồng một.

Khóe môi y treo lên một nét cười nhẹ, tựa như sắc hè tươi tắn, nhưng rơi vào trong mắt Ian lại giống như đang khua chiêng đánh trống reo hò rộn rã.

Ian hơi kéo sâu khéo miệng, ánh mắt lạnh lùng như tuyết trắng lặng lẽ rơi trong buổi đêm.

“Anh không thèm nhận điện thoại của tôi.” Haley có chút ủy khuất nói.

“Cậu gắn cái gì trong nhà tôi hả?” Gương mặt Ian không lộ ra chút cảm xúc.

Haley cúi đầu, cười ra tiếng: “Tôi không gắn cái gì hết, hơn nữa cũng chẳng cần thiết.”

Ian vốn muốn hỏi đối phương vì sao biết hoa và thư bị bỏ lại ngoài cửa, sau lại đoán ra thư bị hắn ném trên tủ giường, căn bản không có ý muốn xem. Nhưng nếu tiếp tục truy thế này, Ian biết Haley nhất định lại giả vờ đáng thương, ngược lại còn trách cứ hắn không có lấy một chút tín nhiệm cơ bản với đồng sự của mình.

Haley đi theo phía sau hắn, giữ đúng một khoảng không xa không gần.

“Nè, xem bộ tin nhắn của tôi đoán trúng hành vi của anh hử? Anh bỏ lại hoa tôi tặng ngoài cửa, lại không thèm đọc thư tôi viết.”

“Tôi vì sao phải nhận hoa của cậu? Vì sao phải đọc thư cậu viết?” Ian quay đầu, lạnh lùng hỏi.

“Bởi vì một ngày nào đó, anh vì không nghiêm túc đọc thư tôi viết mà cảm thấy hối hận.” Nụ cười nhẹ vẫn ngay ngắn trên môi Haley, khiến người ngoài đoán không ra y đang nói thật hay chỉ là đùa giỡn.

“Tôi sẽ không hối hận.”

“Chú Ian của tôi, có nhiều khi, đứng trước một người, có những điều sâu thẳm trong lòng không thể nói ra khỏi miệng. Mà khi viết xuống giấy, cảm giác lại tự nhiên, thoải mái hơn.”

Mặc kệ Haley nói cái gì, Ian quyết định phải chuyển nhà thôi.

“Ở ngay phía trước, anh rất nhanh sẽ thấy.”

Bọn họ đi đến bãi cỏ trong công viên.

Trên băng ghế gỗ dài, một người đang ngồi.

Đầu người nọ ngửa lên, hai mắt mở lớn, môi hơi hé ra, toàn thân trên dưới bị những mảnh vải trắng quấn lấy.

Xung quanh băng ghế bị kéo dải cách ly mà vàng, nhân viên pháp chứng đang tiến hành công tác chụp ảnh cùng tìm kiếm tang vật.

Ian nheo mắt. Haley tiến đến bên cạnh hắn, nhún vai nói: “Mới nhìn qua lần đầu tiên, rất khó tin được người này đã chết, đúng không?”

“Ai phát hiện thi thể?”

“Một người chạy bộ buổi sáng đang ở bên kia chờ cảnh sát lấy khẩu cung. Thời điểm hắn vừa phát hiện thi thể, bản thân không cách nào xác định nạn nhân còn sống hay đã chết. Cho nên hắn đến trước băng ghế, thò tay chạm vào thi thể, mới phát hiện nạn nhân bị đóng băng.”

“Còn những vụ án khác tương tự thế này sao? Bằng không, đây hẳn là vụ án của Cảnh sát New York, vì cái gì lại chuyển sang cho Cục điều tra liên bang?”

“Đại khái là vì truyền thông và phóng viên đã nhanh chân chạy tới hiện trường, còn đặt cho vụ này một cái tên hết sức buồn cười.” Haley gãi gãi mũi, nụ cười có phần ngây dại như một đứa trẻ.

“Tên gì?”

“‘Hung thủ xác ướp’” Haley nhìn về phía Ian, “Buồn cười lắm đi? Thị trưởng lo lắng truyền thông lan truyền cái tên này sẽ khiến người dân gặp khủng hoảng, đích thân ra lệnh cho Cục cảnh sát chuyển giao vụ án này cho Cục điều tra liên bang, phải mau chóng giải quyết.”

“Chỉ có vậy thôi?”

“Thị trưởng với Maddi Ronald là bạn hồi đại học.” Haley nhún vai.

Ian quay nhìn nhóm nhân viên pháp chứng, bọn họ đang đem thi thể đặt vào trong túi đựng xác.

“Xin đợi một chút.” Ian đến trước mặt bọn họ, đem khóa kéo xuống.

Gương mặt người chết lộ ra.

Mắt không có dấu hiệu xung huyết, cổ họng không có vết thương, hoàn toàn khác với tình trạng bị siết cổ chết. Như vậy, những băng vải trắng kia đến cùng được quấn lên trước khi người này chết, hay là sau khi đối phương tắt thở đây?

Ian kéo trở lại, xoay người nhìn Haley. Tên này đang vô cùng hưng phấn trò chuyện với một nữ phóng viên tóc vàng uốn lọn. Sau hơn hai mươi phút, Haley hôn má tạm biệt cô nàng, sau đó mới trở về bên cạnh Ian.

“Chú Ian của tôi, anh có ý tưởng gì không?”

Haley chẳng biết từ lúc nào đã thò mặt vào trong tầm mắt hắn. Hơi thở của đối phương như một loại men say cực mạnh, khiến Ian phải quay đầu đi nơi khác.

“Tôi đang cảm thấy may mắn vì cậu không phát điên ngay tại đây.”

“Nạn nhân bị vải che mặt mất rồi, tôi còn chưa kịp nhìn mà. Cho nên không có cách nào…ảo tưởng nha.” Haley nhún vai.

“Nạn nhân có được báo mất tích không?”

Haley lắc lắc đầu, “Không có.”

“Trước đây có vụ án nào tương tự như vậy không?”

“Ý anh bảo là mấy thứ giống như đem người ta làm thành xác ướp rồi bỏ ngoài công viên triển lãm ấy hả? Tôi đã nhờ những đồng nghiệp khác tra qua một lượt, những tình huống đặc biệt như vậy, tạm thời chưa từng xảy ra.”

“Đi thôi, ghé sang bên pháp y. Ít nhất cũng phải xem ‘Xác ướp’ này đã chết như thế nào.”

Ian mở cửa xe, Haley liền tự nhiên ngồi vào vị trí phó lái.

“Cậu không phải cũng có xe riêng sao?”

“Cliff đưa tôi đến đây. Nhưng ông ấy đã lái xe đi rồi.” Haley vô tội nhìn Ian.

“Thắt dây an toàn vào.”

Xe hòa vào phố sá sầm uất, vì đang là giờ cao điểm, giao thông kẹt cứng một chỗ.

Thời điểm ra đến ngã tư, trong khi những người khác nôn nóng bóp còi inh ỏi, Ian lại vô cùng bình tĩnh nhìn phía trước.

Haley ghé đầu lại gần. Ian liền vươn tay, đẩy y ra, “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Đừng ghé lại gần tôi như vậy.”

Haley cười cười như không có việc gì, “Sáng hôm nay anh ăn bánh mì nướng và thịt xông khói. Còn uống sữa nữa.”

“Không phải chuyện của cậu.”

“Vì sao lại không phải chuyện của tôi? Anh là toàn bộ thế giới của tôi đó.”

“Nếu cậu còn tiếp tục huyên thuyên những thứ giống như thế, tôi sẽ đạp cậu khỏi xe.”

Haley ngã lưng tựa ra sau ghế ngồi, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Chà – chú Ian của tôi thẹn thùng rồi”

“Câm miệng.”

Hơn một tiếng đồng hồ sau, bọn họ mới chen qua được làn xe cộ đông đúc, tới được văn phòng pháp y.

Vị pháp y này tên là Warren Byrne. Nếu Ian nhớ không lầm, Byrne kia chính là một pháp y có tiếng ở New York. Nhất là khoản phán đoán nguyên nhân tử vong và hung khí, vị bác sĩ Byrne này chính là nhân tài trong nhân tài.

Vừa đẩy cửa bước vào trong văn phòng của bác sĩ Byrne, luồng không khí lạnh lập tức đánh úp tới. Mùi formalin thoang thoảng trong không khí lạnh lẽo. Bản ‘Dạ khúc’ của Beethoven vang vọng trong không gian trống trải.

Sau vụ án ở thị trấn W, Ian vô cùng hy vọng được làm việc với một pháp y chuyên nghiệp mà không dính dáng gì đến án mạng.

Lúc này, bác sĩ Byrne đang đứng giữa phòng giải phẫu, vì đang mang khẩu trang nên không nhìn rõ mặt. Duy nhất một điểm khiến người ta chú ý chính là vầng trán cao cùng dáng mũi cao vô cùng tao nhã.

Ánh mắt của anh ta vô cùng chuyên tâm, lại lạnh lùng tựa như thứ nằm trên bàn giải phẫu không phải là một con người.

Tuy vậy, Ian vô cùng thưởng thức điểm này, như vậy nói lên bác sĩ Byrne kia là một pháp y chuyên nghiệp, khách quan.

“Hắc, lâu rồi không gặp, bác sĩ Byrne.” Haley mỉm cười, đi đến trước mặt vị Byrne kia.

“Lâu rồi không gặp, thanh tra Russell.” Bác sĩ lưu loát khâu thi thể lại như cũ, rồi cởi găng tay, tháo xuống khẩu trang, mỉm cười nhìn Haley, “Vụ án của cậu lại chuyển đến chỗ của tôi nữa à?”

“Đúng thế, AC994.”

Bác sĩ Byrne chậm rãi bước từng bước đến trước mặt Haley, dùng đầu ngón tay nâng cằm y lên, “Trước khi xử lý đến AC994, tôi còn phải xem qua rất nhiều thi thể khác. Nếu muốn giành quyền ưu tiên, cậu không cảm thấy nên trả giá một chút gì đó sao?”

“Ví như cái gì?” Haley không tránh đi bác sĩ Byrne, ngược lại vô cùng hứng thú nhìn đối phương.

“Ví như một nụ hôn chẳng hạn.”

Thanh âm bác sĩ Byrne tựa như tiếng kim loại va vào nhau, lạnh lùng lại thêm phần quyết liệt, tương đối dễ nghe.

Tầm mắt Haley hướng về phía Ian, vô cùng nghiêm túc trả lời: “Khó lắm nha, đồng sự của tôi đang ở đây. Anh ấy sẽ ghen tỵ. Tôi chỉ sợ anh ấy bắn nát đầu anh nha.”

Ian ra vẻ không quan tâm, đáp: “Nếu việc thanh tra Russell hôn bác sĩ Byrne giúp chúng ta mau chóng lấy được báo cáo khám nghiệm tử thi, tôi hẳn vô cùng sẵn lòng.”

“Ha ha. Anh thực hợp ý tôi.” Bác sĩ Byrne quay đầu, Ian cuối cùng cũng nhìn thấy rõ được diện mạo của đối phương.

“Tôi sẽ coi đây như một lời khen.”

“Đương nhiên rồi.” Bác sĩ Byrne khoanh tay, chậm rãi lượn quanh Ian một vòng. Trong ánh mắt phảng phất ý cười, tầm mắt của anh ta lướt theo hình dáng cơ thể Ian.

“Có thế nói, dáng người anh vừa đúng theo tỷ lệ hoàng kim. Tuy rằng đang mặc tây trang, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra cơ bắp anh vô cùng rắn chắc, mỡ thừa rất ít. Dáng người như vậy, không phải chỉ dựa vào những bài tập thể hình hay máy chạy bộ mà luyện ra được.” Ánh mắt anh ta lúc này lại thêm vài phần ám muội.

Tầm nhìn từ từ chuyển lên cao, lúc cười rộ lên, khí chất lại thêm vài phần phong độ.

“Cho nên thế nào?” Ian nhìn thẳng đối phương.

“Cho nên tôi chẳng thể không tưởng tượng ra cảm giác dao mổ của mình cắt xuống da thịt anh, hai tay tôi nâng lên trái tim anh sẽ giống như thế nào?”

“Bác sĩ Byrne, đủ rồi.” Ian tùy tiện kéo ra một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên, “Trong di chúc của tôi sẽ ghi rõ, nếu có một ngày tôi chết bất đắc kỳ tử, thi thể của tôi sẽ được chuyển đến chỗ của cậu. Xin hỏi, như vậy cậu có thể ưu tiên xử lý trường hợp AC994 không?”

“Chà Nhớ kỹ lời hứa của anh đấy” Bác sĩ Byrne mỉm cười.

Anh xoay người, kéo mở hộc đựng xác AC994, một cậu thực tập sinh chạy đến giúp nâng thi thể lên bàn giải phẫu.

Ian tránh sang một bên, quan sát toàn bộ quá trình giải phẫu. Mà Haley dường như có phần mất hứng.

“Hắc, chú Ian thân mến, tôi muốn ra ngoài mua cà phê một lát, còn cả hot dog nữa. Anh có muốn một phần không?”

“Cà phê nhé, cám ơn.” Ian nói.

“Cà phê và hot dog.” Bác sĩ Byrne tiếp lời.

Haley khẽ cười một tiếng, sau đó rời đi.

Tư thế cầm dao của bác sĩ Byrne vô cùng tao nhã, mỗi một nhát dao cắt xuống, góc độ cùng lực ấn đều vô cùng chuẩn xác.

“Nếu cậu không làm pháp y mà đi theo ngoại khoa, bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất New York nhất định không đến lượt bác sĩ Brook.” Ian nhíu mày, nhìn Byrne bắt đầu kéo dao đến dạ dày của nạn nhân.

“Nhưng tôi lại có hứng thú với thi thể người hơn. Giống như tôi đã nói với anh đó, bản thân tôi hưởng thụ cảm giác dao giải phẫu của mình cắt xuống từng bộ phận cơ thể, cho nên, so với người sống, tôi càng thích người chết hơn. Người chết – không thể nói dối. Bác sĩ ngoại khoa bị hạn chế bởi quá nhiều quy định, quan trọng nhất là bọn họ phải đảm bảo sau khi giải phẫu, đối tượng còn sống. Đây quả thật là một chuyện khó chịu.”

“Quả thật như vậy.”

“Hử? Anh đồng ý với quan điểm của tôi sao?” Byrne hứng thú ngẩng đầu.

“‘Người chết không biết nói dối’. Tôi đồng ý với quan điểm này.”

Bác sĩ Byrne phá lên cười thành tiếng.

“Vậy, cậu quen Haley Russell bao lâu rồi?” Ian hỏi tiếp.

còn tiếp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.