Kim Chi Ngự Diệp Chương 40: Thiếu

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 40: Thiếu

Edit: nhinhii1721

Hài tử rời nhà nửa năm trở lại, tuy Cao thị cũng muốn ngoại tôn nữ tế, nhưng vẫn khuyên vợ chồng son mang Thuần ca nhi về phủ Tướng Quốc trước, để cho Liễu thị vui mừng.

Cảnh Nghi gật đầu.

Tiêu Đình tùy tiện nói: “Không cần, một bữa cơm thôi, nương của ta không vội.”

Cao thị nghe xong có chút đau đầu, nha đầu này, may mà Liễu thị hiền lành, nếu không thì hai người sớm muộn gì cũng gây đến trở về.

“Ta muốn ăn sủi cảo.” Thuần ca nhi không muốn về nhà, Cao thị làm sủi cảo cực kỳ ngon, Thuần ca nhi rất thèm ăn.

“Vậy thì ăn xong rồi hãy đi.” Từ Nghiễm giải quyết một cách dứt khoát.

Cao thị đành phải phái người đi thông báo với phủ Tướng Quốc trước.

Sau đó Cao thị làm sủi cảo, Thuần ca nhi quấn lấy Từ Nghiễm hỏi chuyện luyện võ trong rừng sâu núi thẳm, Tiêu Đình chỉ muốn thân thiết với Cảnh Nghi, bất đắc dĩ có nhị lão ở đây, hắn chỉ có thể kìm nén.

Mùa đông khắc nghiệt, hai đôi phu thê với Thuần ca nhi làm thành một bàn, ăn một bữa sủi cảo nóng hổi.

Sau khi ăn xong cuối cùng cũng đi.

Cảnh Nghi ôm Thuần ca nhi lên xe trước, lại đỡ Tiêu Đình lên, lúc muốn buông tay Tiêu Đình đột nhiên nắm lấy tay nàng, nháy mắt về phía thùng xe, không cho nàng cưỡi ngựa.

Xa nhau lâu như vậy, Cảnh Nghi cũng muốn hỏi Tiêu Đình tình huống trong kinh, lại theo sau hắn chui vào thùng xe.

“Tam ca ngồi ở đây này.” Thuần ca nhi chen chúc ở bên cạnh tam tẩu, vui vẻ chỉ vị trí bên cạnh, mở to mắt nhìn chằm chằm tam ca bên ngoài, không chú ý “tam tẩu” trên đỉnh đầu đang hung hăng trừng bé.

Cảnh Nghi thấy rõ ràng, chỉ là coi như không phát hiện.

“Tam ca, nương có thể là nhớ ngươi rồi....” Thuần ca nhi nghiêng đầu nhìn chằm chằm tam ca, có rất nhiều lời muốn nói.

Cảnh Nghi kiên nhẫn nghe.

Tiêu Đình không kiên nhẫn, tay duỗi qua từ phía sau Thuần ca nhi, đâm lung tung vào lưng của Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi quản không được thân thể, đưa tay nắm lấy tay của hắn, lúc này Tiêu Đình mới thành thật.

Trở lại phủ Tướng Quốc, mẫu tử, huynh đệ cửu biệt trùng phùng*, tránh không được lại náo nhiệt một phen. Cảnh Nghi, Tiêu Đình bồi Khương lão thái quân khoảng nửa canh giờ mới được đi.

(*) Cửu biệt trùng phùng: Xa nhau lâu ngày mới gặp lại.

Cảnh Nghi từ lúc bắt đầu mùa đông liền chưa tắm qua, sau khi về Đào Nhiên Cư, để cho A Thuần đi chuẩn bị nước trước.

“Ta với ngươi cùng nhau tắm.” Trong nhà chính chỉ còn hai người bọn họ, Tiêu Đình hùng hồn nói.

Cảnh Nghi cụp mắt: “Trên người ta rất bẩn.”

“Ta cũng không có chê ngươi.” Tiêu Đình chẳng thèm để ý.

Nhưng Cảnh Nghi không có cách nào chà bùn ở trước mặt hắn, miệng không khuyên được, khi đi vào phòng tắm, rất nhanh liền xoay người đóng cửa.

Tiêu Đình không đoán được nàng sẽ sử dụng chiêu này, vừa muốn gõ cửa, nghĩ đến A Thuận ở bên ngoài, vì thanh danh của tứ công chúa, Tiêu Đình hung hăng nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn khe cửa nói: “Có bản lĩnh thì ngươi đừng ra ngoài!”

Nói thì nói như vậy, vẫn là về hậu viện chờ trước.

Cảnh Nghi vừa tắm liền tắm ba lần nước, tắm rửa sạch sẽ mới thay bộ đồ mới, tới hậu viện tìm Tiêu Đình. Từ trong viện đi tới phía đông cũng không thấy được một người, vén rèm bước vào trong phòng, chỉ thấy Tiêu Đình ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt giống như bốc hỏa nhìn chằm chằm nàng.

Cảnh Nghi hiểu ý của hắn, nhưng lúc này mới là buổi chiều.

“Tới đây.” Tiêu Đình lời ít ý nhiều, giọng nói ngắn ngủi, giống như là mệnh lệnh.

Tâm tình của Cảnh Nghi phức tạp đi qua.

Tiêu Đình vỗ vỗ đệm giường.

Thân thể của Cảnh Nghi cương cứng ngồi xuống.

Tiêu Đình quỳ gối di chuyển tới góc giường, thả hai màn lụa xuống, liền ôm lấy Cảnh Nghi ngã xuống, như sói như hổ. Cảnh Nghi nắm lấy bàn tay đang có ý đồ cở ngoại bào của nàng, khẽ khuyên: “Ngươi, buổi tối....”

Tiêu Đình ngẩng lên từ cổ của nàng, mắt phượng nhìn chằm chằm nàng, “Ta chờ ngươi hơn nửa năm rồi.”

Một phút đồng hồ cũng không thể đợi nữa.

Cảnh Nghi nhìn thẳng hắn, sau đó dời tầm mắt đồng thời buông tay hắn ra.

Tiêu Đình thích Cảnh Nghi, trước kia chính hắn cũng không nói rõ là tới cùng có bao nhiêu yêu thích, nhưng xa nhau nửa năm, cuối cùng Tiêu Đình cũng hiểu. Phụ thân quanh năm xuất chinh, hắn cũng nhớ phụ thân, nhưng hắn nhớ Cảnh Nghi không giống vậy, sẽ nhớ tới trằn trọc cả đêm, nhớ tới phiền lòng, như là nhiễm bệnh chỉ có nàng mới giải được.

Bây giờ Cảnh Nghi trở về, không cần Cảnh Nghi làm gì, chỉ cần ôm nàng hôn nàng thì từ đầu đến chân của Tiêu Đình sẽ nóng lên. Tuy nhiên vẫn là đau, nhưng hắn thoải mái, huống chi sau một lúc không khỏe ngắn ngủi,

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.