FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports]) Chương 132: (Hoàn chính văn)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 132: (Hoàn chính văn)

Lại nghỉ giữa trận lần nữa. Chu Hỏa không có tâm tư chăm sóc tuyển thủ nhà mình. Moi tim cào gan hận không thể móc ra cái hầm ngầm ngay tại chỗ, xuyên đến phòng nghỉ Thánh Kiếm xem bọn họ là cái thần thái gì.

"Bị chúng ta cầm hai điểm. Anh đặc biệt tò mò bây giờ bọn họ còn có thể thảo luận cái gì?" Chu Hỏa là tò mò rất nghiêm túc, "Không bằng anh mời con quỷ tài maketing này qua thảo luận, xem sau trận này xã giao thế nào. Vòng bảng ép điểm tự đem mình ép chết ở tứ kết. Cái vấn đề xã giao này thậy không phải người nào cũng có thể giải quyết được. Ở đây anh đang có một bộ bản thảo xã giao lúc thua thi đấu không dùng đến, có thể tặng miễn phí cho bọn họ......"

Lấy liền hai ván. Sắc mặt lão Kiều cũng thả lỏng hơn rất nhiều, trào phúng nói, "Ông chủ cũ NSN của anh, lúc diễn tập hôm qua không phải tự độc nãi một đợt, nói không chừng tứ kết sẽ lạnh, muốn cùng giám đốc cũ là anh soạn một bản thảo sao? Không cho NSN lại cho Thánh Kiếm à?"

"Ninh dư ngoại tặc, không đáng gia nô." Chu Hỏa lắc đầu, vung bàn tay lên, "NSN không dùng đến cái này. Bọn họ không đáng thua."

Thời Lạc cười một cái, tiếp nhận hai miếng dán nhiệt nhân viên công tác đưa cho cậu, tự dán lên mu bàn tay. Đi đến một bên cầm áo khoác của mình sờ sờ, lấy một hộp thuốc lá ra.

"Đừng bay. Cẩn thận không hai đuổi ba." Dù biết tỷ lệ này rất nhỏ, lão Kiều vẫn không dám thả lỏng quá. Hắn nhìn về phía Thời Lạc và Thần Hỏa, "Còn được không? Anh nói thật...... Ván này các cậu thật là chịu đựng đến chết. Giữa chừng hơi có chút vấn đề sẽ đổ ngay. Kỳ thật như vậy không ổn."

"Biết rồi." Thần Hỏa gật đầu, "Em cũng nói thật, không biết Thời Lạc còn chịu được không. Nhưng thật là tay em muốn chặt đứt."

Thần Hỏa nhìn về phía mấy người, "Nhưng còn có thể hỗ trợ."

"Ván sau đổi kịch bản. Lại không phải chúng ta chỉ chuẩn bị chút này." Dư Thúy nhận nước ấm nhân viên công tác đưa cho hắn, uống hai miếng, "Mở màn đánh cho bọn nó ngốc, ảnh hưởng trạng thái bọn nó là được. Ván sau đổi cái đấu pháp chơi chơi."

Thầy phân tích số liệu với Dư Thúy liếc nhau, gật đầu, "OK, nhưng áp lực vẫn là ở cậu. Cậu gánh được là được."

Người đầy một phòng. Lần đầu tiên Thời Lạc không tránh người, trực tiếp ở trong phòng châm thuốc, cúi đầu hít sâu một hơi.

Nhìn kỹ một chút, có thể nhìn ra hai tay Thời Lạc đau phát run.

Không phải vì quá muốn thắng, kỳ thật sẽ không mở màn hai ván liều mạng như vậy.

Chu Hỏa thường thường liếc về phía màn hình phát sóng trực tiếp, trong lòng có hơi sốt ruột.

Tại sao còn chưa phát?

Tại sao còn phát quảng cáo của nhà tài trợ?

Dựa theo thời gian nghỉ giữa trận ở ván trước mà tính, bây giờ hoàn toàn có thể phát đến video nhà mình. Tại sao đến nhà mình lại dây dưa dây cà không yên như vậy? Có phải nhằm vào nhà mình hay không? Lát nữa mở màn mà còn chưa phát xong, tuyển thủ nhà mình vào phòng cách âm rồi, thì cũng không nhìn thấy, còn có ích lợi gì?

Chu Hỏa liên tiếp nhìn về phía màn hình đồng bộ phát sóng trực tiếp. Thầy phân tích số liệu thương hại nhìn nhìn cái người lần đầu đến Giải Thế Giới này, đi đến bên cạnh Chu Hỏa, bất đắc dĩ thấp giọng giải thích, "Không trách đạo bá. Trách tuyển thủ nhà cậu được không?"

Chu Hỏa nhíu mày nhìn về phía thầy phân tích số liệu. Thầy phân tích số liệu buông tay, "Nếu nhà tài trợ đã tài trợ, thì trong một trận bo5 cậu phải mang tất cả quảng cáo của người ta phát ra. Vốn dĩ có thể có bốn lần nghỉ giữa trận để phát quảng cáo. Nhưng nhà cậu mở màn đã đánh cái 2 - 0. Nhỡ đâu ván sau tuyển thủ nhà cậu lại thắng. Vậy không có lần nghỉ giữa trận thứ tư. Cậu muốn cho ban tổ chức thi đấu thả chim bồ câu(?) của nhà tài trợ à? Ban tổ chức dám sao?"

Thầy phân tích số liệu bĩu môi, "Không dám. Nhưng bọn họ dám thả bồ câu của cậu."

Chu Hỏa, "......"

Thầy phân tích số liệu bất đắc dĩ nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, "Nhưng cậu không thể nói gì, là các cậu mạnh mẽ rút ngắn thời gian quảng cáo của ngưòi ta. Chỉ có thể đem tất cả quảng cáo phát hết vào lúc này. Trách ai?"

"Trách tôi......" Chu Hỏa ngàn tính vạn tính cũng không dự đoán được còn có cách giải thích này, nín thở, "Trách tuyển thủ nhà tôi quá không nói đạo lý...... Tôi tự làm tự chịu."

Chu Hỏa tức đến đau ngực, lại không thể nói với mọi người, chỉ có thể mắt trông mong nhìn một cái lại một cái quảng cáo không gián đoạn phát ra. Đợi đến khi nhân viên công tác đến nhắc nhở tuyển thủ lên sân khấu, quảng cáo vẫn còn đang phát.

Chu Hỏa từ bỏ, cười khổ. Không trông mong video mình làm gấp gáp còn có thể được thả ra, chỉ có thể coi như không có chuyện gì, mặt đeo mỉm cười, nói câu cố lên đưa mấy tuyển thủ ra khỏi phòng nghỉ.

Mở màn đánh cái 2 - 0. Fan chiến khu Trung Quốc ở hiện trường đã bắt đầu hoành hành. Trong sân tiếng hoan hô cố lên không hề ngừng lại. Trọng tài của Free bên này đón tuyển thủ vào sân một lần nữa. Trước khi vào phòng cách âm còn tốt tính cố ý bảo mấy người ngừng lại, nhìn fan nhiệt tình với điên cuồng ở giữa sân nhà mình.

Mà ngay vào giờ phút này, màn hình lớn rốt cuộc cũng phát xong quảng cáo dài dòng. Mặt Thần Hỏa đột nhiên xuất hiện ở giữa màn hình, fan giữa sân bắt đầu điên cuồng thét chói tai.

Trọng tài cũng sửng sốt, "Các cậu cũng có video quay trước sao?"

Thần Hỏa vẻ mặt mê mang, "...... Không a. Ách......"

Sắc mặt Thần Hỏa biến hóa, "Mấy ngày hôm trước, Chu Hỏa bảo tớ quay cái video, nói là tháng sau lúc họp thường niên mừng câu lạc bộ tròn một tuổi sẽ dùng. Cho nên bảo tớ không cần e lệ. Có thể nói mấy lời chân tình thực cảm. Nên...... Không...... Phải...... Là......"

Thần Hỏa biểu tình cứng đờ, "Cho nên. Các cậu, cũng quay sao?"

Ba người còn lại của Free, "......"

Puppy giơ tay chụp lên mặt, hối hận thì đã muộn, "...... Tớ có quay."

Thời Lạc phản ứng nhanh chóng, quay đầu lại nhìn về phía trọng tài, "Phòng đạo bá ở đâu? Hoặc là phòng điều khiển điện của tràng quán các anh ở đâu?"

Trọng tài lần đầu tiên thấy tuyển thủ chiêu số cuồng dã như vậy. Nuốt nước miếng. Cự tuyệt viết đầy mặt, "Evil. Cậu sắp qua vòng tứ kết rồi. Tiền đồ của cậu rất tốt, đừng vào lúc này vi phạm kỷ luật bị cấm thi đấu......"

Trọng tài nhìn về phía Dư Thúy xin giúp đỡ, hy vọng đội trưởng Free có thể duy trì kỷ luật một chút. Nhưng không nghĩ người ở những giải lớn luôn luôn đạm nhiên như Dư Thúy, thế mà bây giờ trên mặt lại hiện lên một mạt thần sắc không được tự nhiên. Nhìn kỹ một chút. Lỗ tai Dư đội trưởng còn có chút hồng. Khi đối diện ánh mắt còn nhanh chóng tránh đi.

Trọng tài hoảng sợ, "Các cậu rốt cuộc là nói những lời đại nghịch bất đạo gì? Lời nói rất khó nghe sao? Các cậu yên tâm. Mấy lời thô tục, tổ đạo bá chắc chắn che đi cho các cậu."

"Chính là không khó nghe, mới ngượng ngùng để người ta phát ra......" Thần Hỏa nhìn mình mặt mộc đang phát trên màn hình lớn, tuyệt vọng nhắm mắt, "Tóc rối như vậy. Tôi đm Chu Hỏa......"

Trọng tài lần đầu tiên thấy đội toàn thành viên ác nhân này bối rối như vậy, hảo tâm nói, "Bằng không các cậu đi vào phòng cách âm đi? Đi vào là không nghe thấy nữa."

Bốn người chần chờ, còn chưa muốn chạy lắm.

Mỗi người đều chỉ tự quay lại phần của mình, cũng không biết người khác nói cái gì, lúc này lại vẫn ẩn ẩn có chút tò mò.

Dù sao xấu hổ thì mọi người cùng nhau xấu hổ, muốn chết thì cùng chết. Mấy người đều muốn nhìn một chút xem ai có thể mất mặt nhất.

Mười phút sau, ván thứ ba trận tứ kết của Free với Thánh Kiếm, chính thức bắt đầu.

Trong phòng cách âm, chờ bắt đầu thi đấu. Trận này bốn người lại không làm hỏng trạng thái lẫn nhau.

Giám đốc Chu vừa làm một đợt chung rồi, mấy người còn đang tiêu hóa, tạm thời không có tinh thần lo lắng lẫn nhau.

Đếm ngược kết thúc, lần này bốn người trước tiên không ra bên ngoài tiến lên nữa.

Thay đổi kịch bản, ván này mọi người không hề đánh nhanh. Dư Thúy bắt đầu từ Thần Hỏa, lần lượt cấp khiên quang tử cho mọi người.

Trong video quay trước.

Thần Hỏa nhìn màn hình hồi lâu, tự thấy biệt nữu cười cười, "Đệch. Xấu hổ quá...... Quay lại mấy thứ này."

"Nói Dư Thúy trước. Dư Thúy......"

Thần Hỏa nhìn màn hình ngừng lại, lại cách một hồi lâu, cười một cái, xoa xoa đôi mắt, chậm rãi tiếp tục nói......

"Đột nhiên nhớ tới...... Kỳ thật cậu còn nhỏ tuổi hơn tớ."

"Tớ rõ ràng là anh cậu. Nhưng...... Không chăm sóc cậu được gì. Mấy cậu có thể để cho tớ cứ không tim không phổi như thế...... Ngược lại là nhờ cậu."

"Tuy rằng cậu không che chở tớ. Nhưng cậu chính là Y Liệu Sư tốt nhất của tớ."

"Tóm lại...... Thôi quên đi. Nói Puppy."

"Puppy. Trước kia tớ toàn nói cậu phát sóng trực tiếp cọ nhiệt độ của mọi người. Câu nói kia là giả. Đừng để tâm."

"Tuy rằng tớ biết cậu cũng sẽ không để tâm."

"Thời nhãi con......"

"Anh cũng không biết vì sao bọn mình từ ngày cậu mới vào đội đã chí chóe cả ngày. Nhưng kỳ thật anh không phiền cậu."

"Còn có chính là nói với cậu một bí mật. Năm đó bọn mình ăn que xiên nướng rồi đánh nhau...... Thật ra là anh đã ăn hết những que mà cậu gọi. Cậu gọi quá hợp khẩu vị của anh. Aiz...... Vốn dĩ không nghĩ sẽ nói ra."

"Cứ như vậy đi. Em đi gọi Puppy đến hả?"

Trên sân thi đấu, Puppy theo chiến thuật an bài bắt đầu tiết kiệm, quý trọng từng viên đạn, không lỗ mãng, không tiến lên, tại hậu phương mở ống kính ngắm ra coi như đôi mắt lặng lẽ, báo vị trí đúng lúc cho mọi người.

Thánh Kiếm bị Free sống sờ sờ tra tấn hai ván. Mở màn trận này thần kinh khẩn trương cao độ, chuẩn bị đập nồi dìm thuyền liền đối mặt chính diện với Free. Nhưng sau khi liều mạng một đợt lại phát hiện Free không vọt lên, làm đâu chắc đấy. Ván trước tuyển thủ Evil còn giống như Diêm La địa ngục, bây giờ cư nhiên còn đi bên cạnh bản đồ trộm độc.

Puppy báo vị trí cho Thời Lạc. Lúc đối phương rảnh rỗi, bốn người Free lập tức tập hợp. Đánh đuổi liền tản, không truy đuổi, không lôi kéo. Không có ai thì lại tiếp tục trộm độc, đông một miếng tây một miếng, không chút hoang mang.

Trong video quay trước.

Puppy bất đắc dĩ nhìn màn hình, "Em sợ nhất loại phân đoạn này. Nói cái gì bây giờ?"

"Đầu tiên là Dư Thúy."

"Liền...... Không khen cậu ấy cái gì. Dư tra nam có bao nhiêu tốt, kỳ thật mọi người đều rõ ràng. Chỉ có thể nói......"

"Nếu không phải là cậu. Lúc trước tớ sẽ không theo cậu đi trời nam biển bắc."

"Cảm ơn. Nhờ cậu. Hiện tại tớ có thể hoàn toàn thả lỏng. Có thể không có việc gì liền phát sóng trực tiếp. Có câu lạc bộ để an tâm thi đấu."

"Lại nói Thần Hỏa."

"Ngày thường toàn nói cậu thiếu tim thiếu phổi. Kỳ thật tớ biết...... Cậu không phải."

"Năm ấy tớ bị Thánh Kiếm bán. Dư Thúy chơi tự bế, chúng ta không liên lạc được. Đoạn thời gian đó là nhờ cậu."

"Cả ngày nghĩ cách làm Dư tra nam vui vẻ, nghĩ cách quan tâm tớ đang cách cậu nửa cái Châu Âu...... Cảm ơn."

"Thời Lạc......"

"Nghiêm túc nói một lần đi. Aiz. Thật xấu hổ."

"Thời nhãi con, muốn nói với cậu......"

"Đoạn thời gian khó khăn nhất đó...... Mấy người bọn anh ở Châu Âu không tốt lắm. Cậu ở trong nước hẳn là cũng không thoải mái."

"Từ ngày cậu vào chiến đội hồi đó. Anh đối xử với cậu cùng đối xử với Thần Hỏa bọn họ chính là giống nhau."

"Trước nay cậu vẫn không phải người ngoài."

Trên sân thi đấu, Puppy nhắc nhở Thời Lạc lại có người muốn đến bao vây cậu, Thời Lạc gật đầu ý bảo đã nghe được, bay nhanh nói, "Không cần đến. Có hai người, bên này tự em có thể tẩy sạch."

"Em chắc chắn?" Dư Thúy và Thần Hỏa đang giữ người hàng phía trước của Thánh Kiếm, "Đừng chết, biết không?"

"Rõ ràng. Không cần lại đây." Tinh thần Thời Lạc chuyên chú cao độ, dựa vào tiếng vang rất nhỏ trong tai nghe phán đoán vị trí đối phương, cọ sau công sự che chắn ném một cái tinh lọc mãnh xuống. Không tránh khỏi bại lộ vị trí, nhanh chóng chuyển tới sau một công sự che chắn khác, gác súng chuẩn bị giữ đối phương một đợt.

Cùng thời khắc đó, ở chính diện bản đồ, Dư Thúy, Thần Hỏa cũng đụng tới Y Liệu Sư Thánh Kiếm và một Đột Kích Thủ, chân chính ý nghĩa hai đấu hai, Dư Thúy kéo đầy trạng thái cho Thần Hỏa trực tiếp đấu võ, sau khi giết một Đột Kích Thủ nhanh chóng rút lui về phía sau.

Thời Lạc bên này gặp được chính là một Đột Kích Thủ và Thư Kích Thủ đối phương, hai người chậm rãi đến gần Thời Lạc.

Puppy nhắc nhở nói, "Dư Thúy bên kia đánh xong rồi, để cậu ấy qua đi? Cậu đem theo Y Liệu Sư sẽ an toàn hơn một chút."

Thời Lạc biểu tình chuyên chú, thấp giọng nói, "...... Không cần."

Thời Lạc căn chuẩn thời gian và vị trí, đột nhiên di chuyển người rồi nổ súng, nhanh chóng xoá sạch khiên quang tử trên hai người bọc đánh của Thánh Kiếm, Thời Lạc lại lần nữa lui về trốn trong công sự che chắn.

Trong kênh nói chuyện đội ngũ, Thần Hỏa cũng nói, "Bằng không Dư Thúy qua đi?"

Dư Thúy một lầm nữa bổ sung đầy trạng thái cho Thần Hỏa, "Ai là chỉ huy?"

Thần Hỏa ngoan ngoãn câm miệng.

Thời Lạc cho Đột Kích Thủ đối phương thêm một viên đạn, "Em có thể làm được...... Đừng làm em phân tâm."

Lúc trước cái kịch bản này đã thử bao nhiêu lần, phối hợp bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần muốn bắt đầu đánh đội hình hai thêm một thêm một bộ đường, lúc muốn chia một Đột Kích Thủ đi ra ngoài tẩy độc một mình, đều là Thời Lạc đi.

Không vì nguyên nhân nào khác, Dư Thúy với Thần Hỏa rốt cuộc đã phối hợp nhiều năm, chi tiết chơi, độ ăn ý đều mạnh hơn so với Thời Lạc một chút.

Nhiệm vụ của Puppy ở giai đoạn đầu ván này chính là tiết kiệm tiền và làm mắt, miệng nhàn liền nhịn không được, "Tra vẫn là Dư Thúy tra nha...... Vì giữ được trung tâm bản đồ, trơ mắt nhìn bạn trai nhỏ một đấu hai, không đi cứu."

Đôt Kích Thủ của Thánh Kiếm nhận ra Thời Lạc bên này chỉ có một mình, không làm gì nữa, cùng Thư Kích Thủ đồng đội trực tiếp xông tới. Thời Lạc nghe được tiếng bước chân trong lùm cây, nhanh chóng phản ứng lại, bay nhanh xoay người vòng ra sau, trực tiếp nổ súng, bắn liền một băng trúng ba viên, chính mình cũng trúng một viên.

Tuyển thủ Thánh Kiếm chi tiết cũng đã kéo đầy. Lựa chọn bọc đánh đúng lúc Thời Lạc đang đứng ở sườn dốc, ngoài phạm vi ngắm bắn của Puppy, Puppy căn bản không thể bắn hỗ trợ Thời Lạc.

Khiên trên người Thời Lạc đã nát, may mắn là đối phương cũng không có Y Liệu Sư. Thời Lạc nín thở, ỷ vào mình phản ứng nhanh, di chuyển nhanh, lại không tiêu hao nhiều hơn đối phương, ngược lại chính mình đi lên, nhanh chóng thu rớt Đột Kích Thủ đối phương. Chống cái máu da thao tác cực hạn thừa dịp Thư Kích Thủ đối phương đổi đạn thu rớt hắn.

Puppy thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Nice! Đoàn diệt, tên đầu tiên sống lại còn mười lăm giây!"

Thời Lạc vừa thả tinh lọc mãnh vừa hỏi, "Em có thể đi qua hồi máu, mặc khiên không?"

Trong kênh giọng nói nội bộ, Dư Thúy nói, "Không được, bây giờ không thể thêm được."

Trung tâm bản đồ đã bị Thần Hỏa cấy mạ thả tám cái tinh lọc mãnh. Sau khi hàng phía trước của Thánh Kiếm sống lại tất nhiên sẽ quấy nhiễu Thần Hỏa đang phát rồ xâm chiếm bản đồ trước. Thời Lạc đang ở bên cạnh bản đồ, đi được đến trung tâm bản đồ thì cũng gần đến là lúc người Thánh Kiếm sống lại, đi lại đây hoàn toàn là tặng người đầu.

Tất cả đều là vì chiến thắng, bị chiến thuật nuôi thả cũng rất bình thường, Thời Lạc miễn cưỡng gánh cái máu da nhỏ yếu ớt cũng giành giật từng giây thả tinh lọc mãnh ở bên cạnh bản đồ.

Tầm mắt Dư Thúy đảo qua thanh trạng thái của đồng đội trong giao diện trò chơi. Đảo qua thanh máu đầy của mình, Thần Hỏa và Puppy. Lại đảo qua một đoạn máu ngắn ngủi nho nhỏ của Thời Lạc ở chỗ xa nhất kia.

Hàng phía trước của Thánh Kiếm lập tức phải lên đối mặt với Dư Thúy và Thần Hỏa, phía mình cũng sẽ sớm có người đến. Trạng thái hiện tại của Thời Lạc cơ bản là một chạm liền chết, không tránh khỏi bị Thư Kích Thủ của đối phương chiếu cố từ xa. Thời Lạc thả tinh lọc mãnh vô cùng cẩn thận, có thể không bại lộ vị trí liền tận lực không để bại lộ vị trí, giống như xiếc đi dây trên vách núi. Người đầu tiên sống lại của Thánh Kiếm quả nhiên đi lên chính diện. Trong trận chiến kịch liệt, lúc Thời Lạc đang bảo vệ thanh máu nho nhỏ của mình nghe được Dư Thúy thấp giọng chỉ huy một câu, "Evil kéo dài một lát. Anh lập tức đi qua."

Thời Lạc nhìn thanh máu ngắn ngủi của mình, ngẩn ra nửa giây nhanh chóng nói, "Anh đánh đi. Em không thành vấn đề."

Trong video quay lúc trước.

Trong màn hình lớn, Dư Thúy mặc tư trang, hoang mang nhìn màn hình, "Có lời nói gì muốn nói với tuyển thủ Thời Lạc nhất? Em có lời gì lát nữa đấu tập xong tự nói với em ấy không được sao?"

"Các anh vẫn là muốn công khai phát ra đúng không? Không phát? Được...... Coi như em tin."

"......"

"Lời nói muốn nói với tuyển thủ Thời Lạc nhất......"

Trong video quay lúc trước, Dư Thúy tĩnh một hồi lâu.

Trong trò chơi thi đấu.

Giai đoạn đầu Free thả quá nhiều đạn khói. Khi trận đấu tiến hành được gần mười phút, ý đồ chiến thuật mới dần dần lộ ra, Thánh Kiếm đã ẩn ẩn ý thức được...... Hóa ra Free dùng chiến thuật cũ của Thánh Kiếm. Dùng chiến tranh du kích chậm rãi tiêu hao hết tài nguyên của đối phương. Đợi đối phương đạn tận lương tuyệt sẽ trực tiếp bắt đầu tàn sát dân trong thành.

Chiến thuật này vốn chính là buộc chặt với chiến thuật trước của Free. Dưới tình huống các tuyển thủ hai ván mỏi mệt bất kham, bắt đầu đánh tiết tấu tương đối chậm một chút, chiến tranh tiêu hao là biện pháp sáng suốt nhất. Tốc độ ứng biếm của Thánh Kiếm vô cùng nhanh. Sau khi biết bị tiêu hao nháy mắt cũng bắt đầu thắt lưng buộc bụng, nhìn dáng vẻ là muốn bắn ngược tiêu hết lương một đợt. Mấy người Free bên này cũng không hoảng loạn, tiếp tục dựa theo tiết tấu của mình từng đợt từng đợt tiêu hao Thánh Kiếm.

Hai bên đều cố ý tiết kiệm tài nguyên, đánh nhau càng thêm tinh tế, một đợt đối đua ở trung tâm bản đồ đánh một phút đồng hồ mới kết thúc, Thánh Kiếm thiệt hại một Y Liệu Sư, dư lại một Đột Kích Thủ nhanh chóng rút lui về phía sau. Nhưng lại không đi xa, như ung nhọt trong xương nhìn chằm chằm trạng thái không tốt của hai người Dư Thúy, Thần Hỏa.

"Bổ sung trạng thái." Puppy nhắc nhở, "Thư Kích Thủ của bọn nó sống lại rồi, nhìn chằm chằm các cậu đấy. Thời Lạc......"

Puppy nhíu mày, "Trước tiên đừng nhúc nhích, bằng không cậu thò đầu ra là chết chắc. Đệch, Thánh Kiếm dùng chiêu này tuyệt a. Thư Kích Thủ của bọn nó bất động...... Tớ không xác định được vị trí của nó. Là nó cố ý, cố ý không bại lộ vị trí, muốn đập chết Thời Lạc ở công sự che chắn kia!"

Puppy tức phun bẩn, "Mẹ nó. Bọn nó còn chuyên môn tìm cái sườn núi ngoài tầm nhìn của tớ!"

Thời Lạc nạp đầy đạn, "Không sao cả. Em bán."

Thời Lạc bên này, âm thanh tất tất tác tác quen thuộc lại lần nữa vang lên, Đột Kích Thủ của Thánh Kiếm mới vừa rồi bị Thời Lạc giết đã trở lại.

Thư Kích Thủ của Thánh Kiếm không biết ở nơi nào, Thời Lạc không thể tùy tiện hành động. Trên người chỉ còn một chút máu, dù cho năng lực đơn sát mạnh hơn Đột Kích Thủ đối phương cũng không có cách nào.

Đột Kích Thủ Thánh Kiếm đang bò đến này, chính là đội trưởng Thánh Kiếm.

Lúc trước liên tiếp khiêu khích, rất nhiều lần là do người này cầm đầu.

Thời Lạc nhẹ nhàng cắn răng. Cậu tình nguyện đem đầu người một nhà đưa cho Thư Kích Thủ đối phươnh cũng không muốn tiện nghi cho cái thứ rẻ tiền này.

Thanh âm sột sột soạt soạt càng lúc càng gần, tinh thần Thời Lạc tập trung cao độ, nhìn công sự che chắn trước mặt nghĩ ra vô số biện pháp chu toàn......

Nhưng trong lòng rõ ràng không có cách nào dùng được.

Máu của mình quá ít.

Chỉ còn lại một chút.

Tiếng bước chân lại đến gần rồi, Thời Lạc nhẹ nhàng hoạt động, lơ đãng liếc mắt quét bản đồ bên mình một cái, Thời Lạc ngẩn ra.

Bản đồ bên mình, con trỏ màu trắng đại diện cho Y Liệu Sư nhà mình, đang nhanh chóng tiến đến gần mình.

Thời Lạc trộm độc ở bên cạnh bản đồ, cách trung tâm bản đồ vô cùng xa.

Vô cùng, vô cùng xa.

"Kỳ thật cái này có thể bán." Bình luận viên bên ngoài kinh ngạc cảm thán với chiến thuật chu đáo, thao tác chặt chẽ của hai đội. Sau khi phát hiện Dư Thúy đang tiến đến gần Thời Lạc, lắc đầu nói, "Tuy rằng hiện tại áp lực ở giữa không lớn, Dư Thúy có thể không cần ở trung tâm bản đồ, nhưng khoảng cách giữa hai người họ cũng quá xa. Lại nói Thời Lạc một đầu người...... Hoàn toàn không cần thiết đi bảo vệ."

Một bình luận viên khác gật đầu, "Không hiệu quả, này cũng quá xa."

Bình luận viên đều có thể nhìn ra, Dư Thúy tất nhiên càng rõ ràng hơn.

Nhưng từ góc độ của Thời Lạc bên này nhìn qua. Trong bản đồ bên mình, con trỏ màu trắng đi vòng trái vòng phải, tận lực tránh Thư Kích Thủ đã biến mất của Thanh Kiếm. Từng chút, từng chút, từng chút một hướng vị trí của mình mà đến.

Thần Hỏa đang tính toán tỉ mỉ chơi mày một viên tao một viên với Thư Kích Thủ đối phương. Nhìn lướt qua bản đồ cũng nói, "Phí bao nhiêu sức lực đây? Không phải đều nói bán sao?"

Trong bản đồ, con trỏ màu trắng lên rừng xuống biển, vẫn đang di chuyển.

Trong kênh giọng nói nội bộ, Dư Thúy mở mic, "Hôm nay là tất cả thành viên bắt đầu chỉ huy à? Tớ có nói muốn bán sao?"

Thời Lạc cẩn thận phòng bị đội trưởng Đột Kích Thủ Thánh Kiếm, một bên không tự chủ được nhìn chằm chằm vào bản đồ.

Con trỏ y liệu sư bên mình còn đang di chuyển.

Dư Thúy mới là chỉ huy, Dư Thúy chưa hề nói muốn bán.

Dư Thúy vừa rồi nói nguyên lời nói là:

"Evil kéo dài một lát, anh lập tức đi qua."

Thời Lạc hít sâu, nhắc nhở chính mình, này mẹ nó đang thi đấu đấy, đừng vì lúc trước xem cái video liền làm kiêu.

Giữ lý trí trong lòng tới cực điểm, nhìn con trỏ nho nhỏ kia, hốc mắt Thời Lạc vẫn là không thể nhịn được nữa đỏ lên.

Trong video quay lúc trước.

Trong màn hình lớn, Dư Thúy tĩnh một hồi lâu, nhìn thẳng màn hình nói,

"Trước kia em nói với anh. Càng thích, càng đau lòng."

"...... Anh đối với em cũng là như thế."

"Một năm này...... Lúc huấn luyện khổ nhất, mệt nhất. Chỉ cần nhìn thấy id của em trong giao diện cùng đội. Anh đều sẽ đau lòng."

"Lời muốn nói thì có rất nhiều. Anh không có lời muốn nói nhất. Chỉ có hối hận đã không nói sớm."

"Đầu mùa giải...... Vốn lúc anh về nước nên đi tìm em ngay."

Trong sân thi đấu, Đột Kích Thủ lén lút của Thánh Kiếm đã xác định được vị trí của Thời Lạc. Một khắc trước khi nổ súng, Đột Kích Thủ của Thánh Kiếm bị Whisper trèo đèo lội suối mà đến hạ một dao găm lau cổ, thu đầu người.

Giữa sườn dốc, Dư Thúy đem một chút máu ngắn ngủi của Thời Lạc chậm rãi trị liệu đầy, tròng lên cho cậu khiên quang tử ba mặt sáu lăng.

Dư Thúy nói muốn lại đây, chính là muốn lại đây.

Lần này hắn không nuốt lời.

Thời Lạc kiệt lực áp xuống nghẹn ngào trong cổ họng, đợi Dư Thúy đánh đầy trạng thái cho mình, trước tiên chạy ra khỏi sườn dốc.

Hai bên triền đấu đã đến hai mươi phút, Free còn thừa kinh tế năm nghìn sáu trăm, Thánh Kiếm còn thừa kinh tế bốn nghìn năm trăm.

Ba mươi phút, Free còn thừa kinh tế bốn nghìn một trăm, Thánh Kiếm còn thừa kinh tế ba nghìn bảy trăm.

Bốn mươi phút, Free còn thừa kinh tế hai ngàn năm trăm, Thánh Kiếm còn thừa kinh tế hai ngàn tam trăm.

Năm mươi phút, Free còn thừa kinh tế một ngàn ba trăm, Thánh Kiếm còn thừa kinh tế tám trăm.

Trận đấu ước chừng ngao đến một tiếng đồng hồ, Free còn thừa kinh tế ba trăm, Thánh Kiếm còn thừa kinh tế một trăm.

Hai bên chu toàn suốt một giờ, bản đồ đều như chó gặm, tinh lọc mãnh thả thượng vàng hạ cám, trong bản đồ giống như mê cung.

Free bên này không hề sử dụng kinh tế tài nguyên còn sót lại, chính thức bắt đầu tác chiến vũ khí lạnh, Thánh Kiếm sắp phải bị tiễn đi ở tứ kết. Mấy người Thánh Kiếm trăm triệu lần không nghĩ đến sẽ là cái kết cục này, đã hết bản lĩnh bắt đầu diễn kịch. Noi theo chiến thuật trận đấu tập trước kia của Free, cũng không hề dùng súng ống, làm bộ kinh tế nhà mình đã cạn, dụ Free tiêu hao nốt kinh tế cuối cùng.

Nhưng Free bên này lại có một Thời Lạc tính nhẩm có thể so với máy tính.

"Giả vờ mẹ mày."

Thời Lạc cũng đổi sang dao găm, không quan tâm, bức thẳng đến Chuyển Sinh Thạch của Thánh Kiếm. Mấy người Thánh Kiếm vốn định tẩy mạnh một bên bản đồ của Free khiến Free phải quay về. Thấy thế hết cách. Dưới sự tuyệt vọng chỉ có thể lại mở súng một lần nữa.

Hai vòng hỗn chiến chưa đánh xong, Thánh Kiếm một bên hao hết một trăm kinh tế cuối cùng, là thật sự một viên đạn cũng không còn.

Đến tận đây, Thánh Kiếm hoàn toàn lui về thời đại vũ khí lạnh.

Súng ống của Thánh Kiếm thành que cời lửa, Y Liệu Sư cũng không còn kinh tế để mua bất kỳ cái khiên quang tử nào nữa. Ưu thế của chức nghiệp đã biến mất toàn bộ. Mấy người Thánh Kiếm chỉ có thể sôi nổi lấy ra dao găm dài giãy giụa hấp hối.

Dư Thúy nhìn dao găm trong tay bốn người đối diện, mặt vô biểu tình.

Trong số tuyển thủ còn đang chơi, còn chưa có tuyển thủ nào chơi dao găm qua mặt được Dư Thúy.

Đơn phương tàn sát chính thức bắt đầu.

Mấy người Thời Lạc, Thần Hỏa, Puppy cố ý vô tình không hề liều chết, đem tuyển thủ Thánh Kiếm để lại cho Dư Thúy.

Dư Thúy rút dao găm dài ra.

Mới vừa rồi trong video quay lúc trước.

Thời Lạc nhìn màn ảnh, chậm rãi nói: "Phỏng vấn mấy ngày hôm trước, đều nói em ngông cuồng......"

Trong bản đồ thi đấu. Bao tay màu trắng của nhân vật trò chơi của Dư Thúy nhiễm máu, một dao găm thọc chết đội trưởng Thánh Kiếm.

Thời Lạc nói, "Không phải em ngông cuồng, chỉ là em muốn kết thúc hoàn toàn."

Trong bản đồ trò chơi, Dư Thúy giết một Đột Kích Thủ khác.

Thời Lạc nói, "Chuyện quá khứ, giống như luôn có cái điểm mấu chốt dừng ở kia...... Em chưa qua được. Mấy người các anh hình như cũng còn có chút chưa qua được."

Trong bản đồ thi đấu, Dư Thúy tiếp tục cầm đầu người của Thư Kích Thủ Thánh Kiếm.

Thời Lạc nói, "Đem Thánh Kiếm ấn chết ở tứ kết. Chúng ta xem như hoàn toàn kết thúc quá khứ. Được không?"

Trong bản đồ trò chơi, Dư Thúy dứt khoát nhanh nhẹn đem Y Liệu Sư Thánh Kiếm đến kết thúc. Tiện đà một dao cắm vào Chuyển Sinh Thạch của Thánh Kiếm.

Thi đấu kết thúc, Free 3 - 0 Thánh Kiếm.

Hai năm nghiêng ngả, bảy trăm ngày đêm quá khứ, sỉ nhục khó có thể rửa sạch, khắc dấu vết vào kiếp sống chuyên nghiệp, một tháng Thánh Kiếm liên tiếp khiêu khích...... Trong nháy mắt này thật sự đã qua đi.

Mấy người Free tháo tai nghe cách âm, khắp cả tràng quán là tiếng hô "Xóa tài khoản! Xóa tài khoản! Xóa tài khoản!" Âm thanh nháy mắt xuyên qua phòng cách âm ập vào trước mặt, Thần Hỏa với Puppy sảng khoái ngao ngao kêu lên, một bên kêu theo "Xóa tài khoản" một bên hướng tới một phòng cách âm khác, vẫy tay thăm hỏi sườn mặt hôi bại của tuyển thủ Thánh Kiếm.

Dư Thúy đứng dậy nhìn về phía Thời Lạc, hai người đối diện, trong mắt đều mang theo muôn vàn ánh sao.

Anh có thể vì em mà như thiếu niên chưa lớn, ở Giải Thế Giới, dưới sự chứng kiến của hàng tỉ người, đánh một trận xóa tài khoản với một chiến đội khác.

Anh cũng có thể vì em trèo đèo lội suối, đi từng bước một đến bên cạnh em.

Anh còn có thể vì em, tẩy sạch bụi bặm và sương mù trong trái tim.

- - Hoàn chính văn --

_________________________________________

'Vậy là xong chính văn. Còn 4 chương phiên ngoại.

Chương này 5630 chữ, dài nhất và khó nhất trong lịch sử loài người!'

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.