Cùng Ta Qua Từng Thế Giới Chương 451: Công lược Người Dị Biệt (13)

  • Chương trước
  • Màu nền
    Kiểu chữ
    Kích thước chữ
    Chiều cao dòng
    Khoảng cách dòng
    Full khung
  • Chương tiếp

Chương 451: Công lược Người Dị Biệt (13)

#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!

Ân Bạch đột nhiên có hứng dở trò, kéo ghế sát lại gần Hoàng My, tựa đầu lên vai cô. Nếu Hoàng My không phải là một linh hồn không cảm không xúc thì chắc cô sẽ đang ngứa ngáy lắm.

- Hoàng My… - Ân Bạch thủ thỉ.

- Hửm?

Hoàng My nhướng mày, mắt vẫn chăm chú đọc sách. Ân Bạch thấy cô có vẻ không quan tâm đến mình nên có hơi bực mình. Cậu ngồi thẳng dậy, vứt quyển sách của mình lên giường, rồi giở trò kéo quyển sách trên tay của Hoàng My đi.

Cô hướng người theo quyển sách bị kéo đi thì cứ thế mà áp sát mặt với Ân Bạch. Cậu nheo mắt cười, dường như cảm thấy trêu đùa Hoàng My rất vui. Cô ngơ người, đột ngột trở nên bối rối, lập tức thả tay ra khỏi quyển sách, ngồi về tư thế cũ, gương mặt thể hiện nét lạnh lùng không quan tâm.

Ân Bạch vẫn treo nụ cười trên môi, đặt quyển sách trở lại tay Hoàng My. Cô cầm lấy rồi tiếp tục đọc sách, xem như chưa có chuyện gì.

Không khí ngượng ngạo đó đang tiếp diễn thì chợt có một tiếng động ồn ào như tiếng đập cửa liên tục phát ra từ đằng sau lưng hai người. Hoàng My và Ân Bạch cùng quay đầu lại nhìn thì cả hai liền giật mình đứng bật dậy.

Ngoài cửa sổ là một bóng ma đen xì với con mắt trắng dã hằn tơ máu, cái miệng rộng nhe hàm răng sắc nhọn cười khúc khích đang đập đầu liên tục vào cửa kính muốn thu hút sự chú ý của hai người bên trong.

Mắt của Ân Bạch sáng lên, như cảm nhận được gì, cậu lao đến mở tung cửa sổ ra thì bóng đen ấy chợt tan biến vào hư không, như chưa từng tồn tại, đột nhiên Hoàng My nắm tay Ân Bạch, kéo cậu lại và đóng sập cửa sổ, ngón trỏ để lên môi ngụ ý im lặng.

Căn phòng trở lại yên tĩnh như nó vốn có. Một lúc sau, Hoàng My đánh nhẹ vào tay Ân Bạch rồi nói nhỏ:

- Cậu điên à! Nếu mở cửa sổ ra thì nó sẽ vào trong này được đấy.

Ân Bạch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô đang nắm lấy tay mình, cười cười vui vẻ.

Yên tĩnh chưa được bao lâu, đèn trong phòng đột ngột nhấp nháy chớp tắt khó coi, có vẻ là Hoàng My nhanh đến đâu cũng không kịp chặn lại khí tức âm hồn của cái thứ kì lạ kia nên nó đã lọt được vào trong phòng.

Những hạt linh hồn màu đen từ từ gom lại thành một bóng đen to lớn, cái đầu với đôi mắt trắng dã kinh dị ngoài cửa sổ vừa nãy đã xuất hiện đối diện trước mặt hai người. đã dính chằm chặp vào Hoàng My. Linh lực của cô vẫn còn chưa ổn định nên đương nhiên không dám manh động khi chưa biết thực lực đối thủ, chỉ có Ân Bạch là vẫn điềm nhiên, nhưng vô thức cũng đã biết chắn trước bảo vệ cô.

Như một phép màu, chợt có tiếng gõ ngoài cửa vang lên cùng với tiếng gọi:

- Cậu Ân, tôi cảm nhận được có luồng âm khí nặng ở trong đó, hai người không sao chứ!?

Đó là giọng của Kha Hồ có vẻ đang rất lo lắng, Ân Bạch và Hoàng My hoàn toàn không lên tiếng, dường như chỉ đang tập trung sự chú ý của mình vào con quái vật trước mắt kia, như thể là chỉ cần họ phát ra tiếng động thì nó có thể lao đến xé toạc mồm hai người.

Không nhận được phản hồi từ người ở trong phòng, Kha Hồ có vẻ rất sốt ruột, trực tiếp lệnh cho Dự Lân phá cửa xông vào.

Sức thanh niên mạnh khoẻ của Dự Lân vẫn rất có ích trong trường hợp thế này, tuy nhiên thì cánh cửa vốn đã được yểm bùa, lại thêm tà khí chặn cửa từ bên trong, cả ba người ở ngoài phải chật vật một lúc lâu mới vào phá được cửa.

Sau khi chiếc cửa bị mở toang ra, căn phòng đã bao trùm bởi bóng tối, Ân Bạch đang cầm một lá bùa trên tay, chắn trước Hoàng My để bảo vệ cô, bóng đen kia thì bị các lá bùa dán khắp người, gào thét rất khủng khiếp.

Hoàng My cau mày nhìn Ân Bạch rồi nhìn Kha Hồ, dường như đang có điều gì khiến cô suy nghĩ.

Cuối cùng thì mọi người cùng hợp lực trấn áp bóng đen hung dữ kia. Họ dùng bùa chú ma pháp gì đó thì Hoàng My căn bản không quan tâm, cái cô quan tâm là tại sao Ân Bạch lại mạnh đến như vậy.

Chỉ là mấy đêm ra ngoài luyện tập, làm thế nào cơ thể mạnh lên nhanh như thế.

Sau một lúc thì bóng đen quái dị kia đã bị thu hồi vào một cái ngọc bội màu đen xì trong tay Kha Hồ. Mọi người lúc này thoải mái thở phào một hơi, Ân Bạch thì quay sang Hoàng My cười cười.

Cô dường như có thể thấy được cái đuôi đang vẫy vẫy như chú cún chờ được cô chủ khen ngợi của cậu.

Không biết nghĩ gì, Hoàng My đột nhiên nắm chặt lấy tay của Ân Bạch, nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Ân Bạch dường như bất ngờ về hành động này của cô, mặt đần ra một lúc mới phản ứng lại, hơi đỏ mặt hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- Không có gì.

Hoàng My đột nhiên lại cười rất tươi. Có cảm giác giống như diễn biến tâm lý của hai người đột ngột thay đổi nhanh đến mức không kịp suy nghĩ.

Đến hôm sau, Kha Hồ gọi Ân Bạch và Hoàng My ra ngoài, bảo cả hai phải đi đến nhà của Hoài Tâm, còn nói là đã đến thời cơ.

Ân Bạch thì có vẻ khá chăm chú nghe lời dặn dò của sư phụ, còn Hoàng My chính là chỉ có nghĩa vụ đứng cho đủ đội hình.

Điều cô để ý đó là Kha Hồ thế mà lại chỉ cho mỗi Hoàng My đi cùng Ân Bạch.

Ông ta không sợ Ân Bạch hoặc Hoàng My gặp chuyện à?

Chưa kể Ân Bạch hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong chuyện này cơ mà?

Thắc mắc gì đi nữa thì cũng phải đến nơi đó thôi. Ân Bạch bắt taxi, nhàn hạ ngồi ngắm cảnh bên ngoài, trong lòng thật sự rất có hứng thú. Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng thực sự thì đây mới chỉ là lần thứ hai cậu ấy được ngồi ô tô sau lần đầu gặp Phương Tuệ Mẫn.

Chợt nhớ lại những ngày tháng đói no ở trong căn nhà cùng với cha mẹ và em trai, Ân Bạch rũ mắt, mím môi, tâm trí như đang vỡ tan ra, chỉ còn cảm giác cùng cực.

Ngày đó cha mẹ bởi vì làm ăn không được thuận lợi, thường xuyên cãi nhau. Họ cũng thường bảo rằng anh gầy gò khó nuôi, mặt mũi tối tăm lạnh lùng như vậy khiến họ mỗi lần nhìn thấy lại càng bực mình.

Vì thế nên Ân Bạch thường trốn trong phòng, tránh tiếp xúc với cha mẹ của mình. Cho đến khi Ân Chung ra đời, cậu bé nhỏ như một tia sáng cho gia đình này.

Ân Chung so với Ân Bạch thì chính là hai thái cực khác nhau. Trong khi Ân Bạch gầy guộc với làn da trắng bệch xanh xao thì Ân Chung lại trộm vía dễ nuôi hồng hào phúc hậu. Không khó để nói rằng gia đình này thật sự yêu quý Ân Chung rất nhiều.

Ân Bạch chưa từng có được cảm giác hạnh phúc của gia đình, vậy nên khi được sống cùng với mọi người ở nhà hàng Mạch Tử, cậu thực sự cảm thấy rất vui.

Đặc biệt là cậu đã có một thiên thần hộ mệnh như Hoàng My ở bên cạnh.

Có lẽ đang nghĩ về một điều tích cực, Ân Bạch vô thức nắm chặt lấy tay Hoàng My thêm một chút khiến cho cô để ý.

Dù sao thì bác tài cũng không thể nhìn thấy Hoàng My, nhìn bề ngoài cũng chỉ thấy Ân Bạch đang ngắm nhìn cửa sổ, sẽ không để ý tay của cậu có hơi khác thường. Hoàng My ngồi cạnh Ân Bạch, để mặc cho cậu ta nắm tay, cho dù cô vốn có thể ở ngoài bay thẳng đến nhà của Hoài Tâm sẽ nhanh hơn.

- “Hệ thống này, chúng ta có thể cầm cự hình thái linh hồn này được đến khi gần kết thúc vị diện không?”

- [ Có thể ]

Chiếc xe taxi dừng lại trước nhà của Hoài Tâm, căn nhà vẫn thế, không có gì khác thường. Ân Bạch trả tiền rồi xuống xe cùng Hoàng My, nhấn chuông cửa.

Một lát sau, một người phụ nữ sang trọng với chiếc váy suông dài chậm rãi bước ra cổng để mở cửa cho hai người vào nhà.

- Đây là cậu Ân có phải không?

- Vâng. Chào chị.

Ân Bạch gật đầu, nhìn phong thái rất nghiêm chỉnh. Hoàng My vốn biết cậu có tính cách lạnh lùng nhưng nhìn cậu lúc này vẫn cảm giác có chút lạ lẫm.

Ân Bạch vừa bước vào nhà đã để ý thấy có các lá bùa được dán kín đáo ở quanh nhà, được sử dụng để trấn giữ yêu ma quỷ quái.

Hoàng My vốn dĩ là một linh hồn sống nên các bùa chú xua đuổi tà ma vốn không có tác dụng với cô, vì vậy cô cũng có thể xem các lá bùa cùng Ân Bạch.

Các lá bùa này là do Kha Hồ đặc biệt dặn dò Hoài Tâm sử dụng để trấn áp linh hồn của người chồng quá cố của cô. Không thể không khen rằng Hoài Tâm thật sự rất nghe lời của ông ta.

- Dạo này chị có còn gặp ác mộng không?

- Không còn nữa.

- Chị có cảm thấy mệt mỏi trong người không?

- Tôi cảm thấy khoẻ hơn nhiều rồi.

Ân Bạch cứ hỏi và Hoài Tâm cứ trả lời. Hoàng My ngồi cạnh chỉ cảm thấy như một cuộc đối thoại giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân điều trị, không có gì đáng nghe cả.

- Hoàng My!

Tiếng gọi làm Hoàng My đang ngơ ngẩn giật mình, quay sang thì thấy Ân Bạch và Hoài Tâm đã đang đứng ở chân cầu thang từ lúc nào. Ân Bách có vẻ đang khó hiểu khi Hoàng My ngồi đó chưa chịu đi theo cậu, liền hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì. Cậu gọi tôi sao? - Hoàng My tiến lại gần hai người.

- Chúng ta cần làm nhiệm vụ của mình.

Ân Bạch vươn tay ra, như ý muốn nắm tay Hoàng My. Cô cũng khá thoải mái, cứ thế mà nắm tay cậu. Chỉ có Hoài Tâm nãy giờ ở một bên nhìn Ân Bạch đối thoại và hành động một mình mà cảm thấy hơi rợn người, lắp bắp hỏi:

- Cậu Ân…cậu…cậu đi cùng với ai sao?

Ân Bạch nghe câu hỏi của Hoài Tâm thì ngơ ra, chợt nhớ rằng người thường không thể nhìn thấy Hoàng My, cậu hơi cười, nhẹ nhàng nói:

- Cô ấy là cộng sự của tôi, Hoàng My.

- À…ờ…xin chào.

Hoàng My nheo mắt, cũng gật đầu cho qua, dù sao thì người ta cũng không thể nhìn thấy cô. Gạt đi sự lo lắng trong lòng, Hoài Tâm nhanh chóng dẫn đường cho Ân Bạch và Hoàng My lên đến phòng thờ cúng của ngôi nhà.

_________Góc trò chuyện cùng tác giả

Thứ năm, ngày 4 tháng 1 năm 2024

Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút

Đã qua một năm nữa rồi, nhỏ ad này sau một thời gian lặn mất tăm thì lại ngoi lên là để chúc mọi người có kết quả thi tốt và sẽ có một năm 2024 thật vui vẻ và an lành nè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái phải hoặc dùng phím A và D để lùi/sang chương.